Tang Chỉ đẩy Lai Thước ra, nghĩ đến phượng hoàng xấu xa, A Ly, Lai
Thước, đều là giả heo để ăn con hổ chủ nhân, đáy lòng nhất thời có cảm
giác nói không nên lời, con hổ xị mặt nói: “Ai là tỷ tỷ của ngươi? Ta
không có đệ đệ thuộc tộc yêu hồ.”
Lai Thước nghe vậy, chớp chớp đôi
mắt trong suốt, có cái hiểu cái không, vẻ mặt vẫn thuần nhiên như trước
(thuần khiết, hồn nhiên) hướng trên người Tang Chỉ cọ cọ, cánh tay mập
mạp nhỏ bé ôm lấy Tang Chỉ mảnh mai liên tiếp thì thầm: “Tỷ tỷ hôn hôn,
giống như Tuấn Thúc ca ca vừa rồi hôn tỷ tỷ.”
Lúc này, đám người Minh Tao ca ca với Ly Vẫn đều tiến vào trong phòng, hợp với một nhóm hồ yêu
hồ quái thuộc hạ của Yêu vương đứng đầy một bên căn phòng, Lai Thước vừa nói ra lời này, lúc này Tang Chỉ đã quên bị trêu đùa ảo não khi nãy,
chỉ nghe trong đầu vang lên một tiếng, nổ tung ——
Tuy rằng vừa rồi
cùng phượng hoàng xấu xa thân thiết bị tiểu hài tử nhìn thấy như vậy,
Tang Chỉ đã ngàn lần vạn lần hối hận, nhưng tiểu hồ ly vẫn nghĩ rằng
mình còn có một chút may mắn, dù sao Lai Thước cũng là hồ ly chưa thành
tinh, nó nói ngôn ngữ hồ ly người khác đều nghe không hiểu, cho dù nó có la ầm lên “Tuấn Thúc ca ca vừa rồi cắn lỗ tai tỷ tỷ ” cũng không sao
cả.
Nhưng hiện tại…
Trước tiên khoan đề cập tới Yêu vương cùng với đám yêu hồ này đều là hồ ly, tinh thông hồ ngữ, vừa rồi Lai Thước hóa
thành hình người lại vui vẻ nói một câu như vậy là… A a a, trời ạ, giết
chết nàng đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Chỉ đỏ bừng, nói chuyện
cũng bắt đầu lắp bắp, “Không, không phải… Không giống như tưởng tượng
của các ngươi, Lai Thước ngươi… Không được nói bậy! Ta không có cắn lỗ
tai phượng hoàng xấu xa, không đúng… Hắn cũng không có cắn ta, ta…”
Minh Tao ca ca thấy vợ chồng son Tuấn Thúc và Tang Chỉ ngồi ở đầu giường đều xấu hổ, ngay cả lỗ tai đều đỏ hồng bất giác cảm thấy thú vị, lặng lẽ
cười nói: “Không có ai hỏi các ngươi về vấn đề thú vị này, không cần
giải thích, phải không, Ly Vẫn?”
Nói xong, Minh Tao ca ca cố ý chuyển tròng mắt nhìn Ly Vẫn, Ly Vẫn nghe vậy, không được tự nhiên ho khan một tiếng, quay đầu nhìn sang một bên. Tuấn Ngạn biết được Ly Vẫn lòng dạ
thẳng thắn như ruột cây, phỏng chừng thời gian để chữa thương tâm còn
rất dài, thế này mới chuyển đề tài:
“Tốt lắm, việc này chơi lâu như
vậy cũng nên kết thúc. Yêu vương, Lai Thước rốt cuộc là ai? Ngươi tốn
nhiều công sức trắc trở như vậy để bắt nó, là muốn ăn thịt hay là nướng
ăn?”
Đám hồ yêu đứng một bên nghe xong lời này, nhe răng giận dữ hô
lên: “Không cho phép ngươi vũ nhục tiểu hoàng tử của ta! Tiểu hoàng tử
của chúng ta từ nhỏ yêu lực cường đại, không chỉ có thể giống như đại
vương giấu đi hơi thở trên người không để bọn tiên tộc chết tiệt phát
hiện được, còn có thể xuyên qua kết giới ràng buộc gì đó, kỹ thuật trốn
thoát cũng là nhất lợi hại nhất đẳng!”
Tuấn Ngạn nghe vậy phốc xuy
cười ra tiếng, vừa ra vẻ không có gì cong lỗ tai vừa dẻo miệng hề hề
nói: “Kỹ thuật trốn thoát tự nhiên là nhất đẳng nhất lợi hại, chúng ta
đều gặp qua rồi, ngay cả dũng mãnh phi thường như Yêu vương cũng không
bắt được, đúng không!” Minh Tao ca ca cố ý giương mắt xem xét Yêu vương, trên mặt gợn sóng không có một tia sợ hãi, đáy lòng như mặt hồ nước
rung động —— Sung sướng nở hoa.
Tiểu hoàng tử?
Nói như vậy, Tiểu
Thập sau khi chia tay bọn họ vài năm đã nhanh chóng thành thân rồi có
con? Nhưng khi đưa ngón tay lẩm bẩm tính toán, Lai Thước rõ ràng cũng
chỉ một trăm hay tám mươi tuổi, hay là trước khi vào Vô Khích Bích Thụ,
Tiểu Thập vốn đã có con nhu thuận lanh lợi như vậy? Vậy mẹ của nó là ai?
Minh Tao ca ca liên tục bị vấn đề khó chịu trong lòng này làm cho cả người
ngứa ngáy, muốn há hồm ra hỏi thanh thiên Yêu vương kia nhưng rốt cục
ngậm miệng lại không dám mở, Tuấn Ngạn im lặng, sau đó nhe hàm răng
trắng bóng hướng Lai Thước ngoắc ngoắc nói: “Đến đây, tiểu tử kia, đến
cho đại bá ta xem. Chậc chậc, bộ dáng hình người của ngươi trông rất dễ
thương.”
Lai Thước thấy thúc thúc khi nãy còn trách móc nay lại dụ dỗ mình, miệng vẫn cắn góc áo Tang Chỉ không buông tay, bản thân không có
kẹo, còn muốn lừa tiểu bằng hữu đi qua, hừ! Thủ đoạn dụ dỗ một chút cũng không đúng chỗ o(≧v≦)o~~
Thấy thế, tâm tình Yêu vương cũng tốt hẳn
lên, khoanh tay cao giọng nói: “Không cần xem dấu vết phía sau gáy Lai
Thước, năm nay nó tròn hai trăm tuổi, là đệ đệ của ta.”
“Đệ đệ?” Tang Chỉ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng nghe xong lời này liền tức giận, nói cả
nửa ngày, tiểu tử kia do chính mình che chở yêu thương kia hóa ra lại là đệ đệ của đại ma vương, làm khổ nàng vừa rồi còn đang do dự có nên vì
an toàn của Lai Thước không tiếc gây chiến, kết quả là, không phải là
hai huynh đệ người ta đang đùa giỡn đấy sao!
Tang Chỉ càng nghĩ càng
buồn phiền, lòng dạ cố gắng sắt đá cẩn thận đẩy Lai Thước trên người ra. Tiểu tử kia ước chừng vừa mới học được cách biến thành hình người không được bao lâu, trọng tâm hoàn toàn đặt trên người Tang Chỉ, bị tiểu hồ
ly đẩy ra như vậy liền thuận thế ngã lăn xuống đất. Nhóm hồ quái thấy
thế liền kinh hô, định tiến lên đỡ lấy nhưng lại bị Yêu vương ngăn lại.
Tiểu hồ ly tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, chống nạnh nói: “Lai Thước, ngươi làm ta thất vọng quá. Hại ta tốn nhiều công sức lo lắng như vậy! ! Ta
đem ngươi đối xử như đệ đệ, ta…” Tang Chỉ ngón tay bắt đầu phát run,
“Ngươi vẫn còn giả bộ không chịu biến thành hình người, nói tiếng người
đùa giỡn chúng ta.”
Lai Thước quỳ rạp trên mặt đất, nghe xong lời này chớp chớp hai đôi mắt đen bóng, im lặng hai giây liền oa oa bắt đầu
khóc nức nở. Bên này Lai Thước đang khóc đầm đìa, bên kia Yêu vương đưa
mắt nhìn, nhưng không chịu qua đỡ đệ đệ một phen. Mọi người đối với vấn
đề xảy ra đột ngột như vậy đều có chút trở tay không kịp, một lúc sau
mới thấy Ly Vẫn ôm lấy Lai Thước dỗ dành, lau đi nước mắt trên mặt tiểu
oa nhi, rồi lại ảo thuật lấy từ trong người nào là bánh gạo nếp cùng với các thứ đồ chơi khác.
Tang Chỉ đưa mắt nhìn kỹ, sau khi xem những
vật này đáy mắt không khỏi hoa lên, các thứ kia… đều là đồ mà vài ngày
trước đó trên đường trở về Long cốc Ly Vẫn và nàng mua cho Lai Thước,
hóa ra Ly Vẫn vẫn luôn giữ chúng bên mình là do muốn tùy lúc mà lấy ra
dỗ Lai Thước sao?
Cẩn thận như vậy, tình cảm như vậy, vậy lúc hắn bị
nàng cự tuyệt trên khuôn mặt vẫn mang vẻ trầm ổn nhưng đáy lòng lại có
bao nhiêu khó chịu? Sau khi Ly Vẫn dỗ Lai Thước nín khóc mới ngẩng đầu
lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt đầy thông cảm áy náy của Tang Chỉ. Không
tránh cũng không quay đầu đi, Ly Vẫn ôn nhuận cười lắc đầu:
“Tang Chỉ ngươi hiểu lầm Lai Thước rồi.”
Lai Thước một bên cắn bánh gạo nếp một bên gật đầu.
Ly Vẫn lại nói: “Ta đoán đại khái là lúc trước Yêu vương đã niệm chú trên
người Lai Thước, cho nên Lai Thước mới không thể nói chuyện, không thể
biến thành hình người.”
Tang Chỉ nhớ lại vừa rồi Yêu vương cởi chú
trên người Lai Thước, trong nháy mắt liền hiểu, không khỏi áy náy nói
nhỏ: “Lai Thước…”
Ly Vẫn nói: “Ta từng nghe đại ca nhị ca nói qua,
tộc hồ yêu thường độc lập tự do một mình, tiêu dao ngắm cảnh bên ngoài,
cũng không muốn liên quan gì đến tam giới. Lần này Yêu vương lớn tiếng
mênh mông cuồn cuộn tiến đến phàm giới, nói không chừng cũng là bởi vì
Lai Thước ham chơi trốn thoát, ngươi lo lắng nó không có chút pháp thuật nào, sợ nó bị thương phải không?”
Yêu vương nhướng mày, “Các ngươi giành nói hết rồi, ta còn có cái gì để nói chứ?”
Tang Chỉ chớp chớp mắt, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Khóe miệng Yêu vương cong lên, tiếp nhận đệ đệ từ trong lòng Ly Vẫn, nhéo
nhéo cái mũi Lai Thước, tiểu tử kia lại tươi cười rạng rỡ. Yêu vương
cũng vui vẻ nói: “Cái gì làm sao bây giờ? Ta đến trần gian vốn là muốn
tìm đệ đệ của ta, bây giờ tiểu tử kia đã tìm được, chơi cũng chơi đã
rồi, đương nhiên phải trở về thôi.”
Lai Thước nghe vậy, cũng không hề phản đối, ôm lão ca làm nũng nói: “Phải đem theo thật nhiều thật nhiều
kẹo hồ lô, bánh gạo nếp, bánh đậu xanh, kẹo gừng, hạnh nhân, còn có ca
ca mua cho ta lục lạc nữa.” Đôi măt đảo vòng vo, Lai Thước như vừa nghĩ
đến cái gì đó quan trọng, vỗ tay nói:
“Sau đó đem tỷ tỷ cũng mang về luôn!”
Mọi người líu lưỡi, chỉ duy nhất Minh Tao ca ca nghe nói Hỗn Thế Ma Vương
cuối cùng cũng phải đi liền thở phào nhẹ nhõm vuốt mông ngựa nói: “Đúng
thôi, Yêu vương đương nhiên phải cùng tiểu hoàng tử trở về. Thế gian
nhiều thị phi, không thể ở lâu được.”
“A!” Tuấn Thúc vẫn trầm mặc nãy giờ nghe xong lời này liền cười ra tiếng, kỳ quái nói: “Một nơi thị phi như thế, đại thiếu gia Phượng tộc ngươi có phải cũng nên sớm rời đi hay không.”
Minh Tao ca ca khoe mã nhướng mày trợn mắt, “Chúng ta huynh
hữu đệ cung, phụ từ tình thương của mẹ, ta luyến tiếc rời khỏi thế giới
xinh đẹp này a.”
Yêu vương nghe xong lời này, quay đầu “Ồ” một tiếng, chỉ là một tiếng ngắn ngủi, liền lập tức làm cho đáy lòng Tuấn Ngạn
vang lên âm thanh lộp bộp, không ổn, thật sự không ổn.
Tuấn Thúc
chống thân mình nói: “Tuấn Ngạn, lúc đó ta hình như đã nói rất rõ ràng,
ta tới đây là muốn đón vị hôn thê, không quan hệ với ngươi.” Ngụ ý, cho
tới bây giờ ta không nghĩ tới chuyện muốn cứu ngươi.
Giờ phút này Tuấn Ngạn mới rõ ràng tỉnh ngộ chính mình vẫn là trong tình cảnh tù nhân bi thảm.
“Không phải chứ? Ngươi không lương tâm như vậy sao, ta là ca ca ruột của ngươi a!”
“Ta cũng là đệ đệ ruột của ngươi, có lần nào ngươi nương tay với ta không?”
Yêu vương thấy huynh đệ hai người ngươi một lời ta một câu, tâm tình trong
sáng nói không nên lời, “Tuấn Ngạn, bổn vương đã từng nói rồi, một khi
đã nói ra khỏi miệng không thể thu trở lại được, ngươi đã là chủ nhân,
tại sao lại không tuân thủ hứa hẹn không chịu nuôi ta, như vậy bổn vương đành phải…”
Yêu vương dừng một chút, sau đó mới nhắm mắt phán án tử
hình cho Minh Tao ca ca: “Nếu như thế, vậy bổn vương đành nuôi ngươi cả
đời thôi.” ^o^/
Minh Tao ca ca hít một hơi thật sâu nói, “Có ý gì?”
Tang Chỉ bĩu môi, “Chính là cũng đem ngươi buộc trở về Yêu tộc, ngu ngốc!”
Ngay cả Tiểu Bạch như Tang Chỉ cũng nghe hiểu được, ngươi cho là Tuấn
Ngạn ngươi có thể thoát được sao? Đã nợ, sớm hay muộn gì cũng phải trả.