Chờ đến khi Tang Chỉ tỉnh lại thì đã đang nằm trên giường của mình. Bên
cạnh giường chính là vị hôn phu tương lai anh tuấn tiêu sái, phong lưu
phóng khoáng nhà mình.
Nếu đổi lại là lúc trước, thấy tình cảnh này,
Tuấn Thúc ánh mắt dịu dàng nhìn mình, một bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ về
hai má của nàng, tiểu hồ ly nhất định sẽ mừng rỡ đến nỗi trong lòng đều
nở hoa. Nhưng hiện tại, Tang Chỉ vừa mở mắt liền nhớ tới vừa rồi phượng
hoàng xấu xa lấy ám khí đánh lén mình, ngao ngao tru lên hai tiếng, liền đứng dậy đưa hai móng vuốt ra muốn cấu người, vừa hờn dỗi vừa la hét
khóc om sòm, lẩm bẩm nói:
“Ngươi đánh ta, ngươi đánh ta, hu hu… Ta còn chưa gả qua cửa đâu, ngươi đã bắt nạt ta!”
Bên này phượng hoàng xấu xa ôm tiểu hồ ly, cũng vừa bực mình vừa buồn cười, vén sợi tóc trên trán Tang Chỉ ra phía sau, nói: “Ta sai rồi, sai lầm
rồi, là ta không tốt, không nhận ra nàng…” Nói đến một nửa lại lập tức
cười nhẹ, “Ai bảo nàng không có việc gì lại giả thành bộ dáng thị vệ?”
Tuấn Thúc vốn bị thương, linh lực khá hao tốn. Hơn nữa lúc nãy còn cùng
người nhà nàng giao thủ một phen, tinh thần sớm mệt mỏi, lúc hai người
đứng bên ngoài lại cách xa mấy trượng, màn đêm lại dày đặc, làm sao có
thể nghĩ đến thị vệ kia chính là tiểu hồ ly không an phận?
Tang Chỉ
thấy phượng hoàng xấu xa trêu ghẹo mình, lại càng cảm thấy ủy khuất,
nhào vào trong lòng định cắn người, “Ngươi đánh ta hôn mê còn có lý do
sao, ngao ~ “
Thấy thế, Tuấn Thúc mặc dù hận không thể thuận thế đem
Tang Chỉ nhốt vào trong lòng nhưng vẫn bắt lấy ma trảo của tiểu hồ ly,
ho khan nói: “Đừng ồn nữa, nàng không sợ người khác chê cười sao!”
Nói xong, Tang Chỉ theo bản năng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Tiểu
Quyên đang đứng ở trước cửa, hai tay thu lại cổ vươn dài mắt không hề
chuyển nhìn chằm chằm động tĩnh bên này. Tang Chỉ thấy thế cả kinh, theo bản năng đẩy phượng hoàng xấu xa ra, hai má bắt đầu nóng lên.
o(╯□╰)o
Tiểu Quyên ngu ngốc này cũng thật là, tại sao vẫn đứng ở một bên không lên
tiếng? Không có cái gì xấu hổ bằng việc màn thân mật vừa rồi của Tang
Chỉ và Tuấn Thúc đã bị Tiểu Quyên xem hết, sau khi điều chỉnh lại cảm
xúc mới nói: “Ngươi… Vì sao lại ở đây?”
Là một hồ ly, đều có thể hiểu được ý tứ của công chúa Tang Chỉ. Nói trắng ra chính là: Bản công chúa
hiện tại không cần ngươi hầu hạ, chậm rãi đi xuống đi. Nhưng Tiểu Quyên
là ai chứ, trừng mắt nhìn nửa ngày, nhóc con này mới ngộ đạo kêu “Oh”
một tiếng, “Công chúa, nô tỳ đương nhiên ở tại đây, vừa rồi người bị phò mã gia tương lai đánh hôn mê, là nô tỳ cùng ngài ấy tìm được công chúa
nâng trở về. Người bây giờ đầu có còn đau hay không?”
Tang Chỉ 囧
囧tròn mắt nhìn, muốn trực tiếp mở miệng mắng Tiểu Quyên nhưng lại ngại
phượng hoàng xấu xa đang ở đây, mất mặt không ít, chỉ phải lại quanh co
lòng vòng đỡ lấy cái trán chậc nói: “Thật là hơi đau, như vậy đi, ngươi
đi lấy giúp ta một chút thuốc mỡ đi.”
Tiểu Quyên nghe vậy, vẫn đứng
bất động tại chỗ, cho đến khi tiêu hóa hết lời Tang Chỉ mới lại kêu “A”
một tiếng, chớp chớp mắt nói: “Nhưng mà công chúa, nô tỳ nghe nói Phò mã gia tương lai anh dũng vô địch, từng đánh bại qua rất nhiều thần tiên,
công chúa vừa rồi bị ngài ấy đánh như vậy thật sự một chút cũng không có việc gì sao? Có cần nô tỳ gọi đại phu không?”
Tuấn Thúc ở một bên
nghe đoạn đối thoại này, thấy nha đầu kia hết ngẩn ra lại ngẩn ra cũng
nhịn không được cong mắt, quả nhiên chủ nhân nào nha đầu ấy, ngựa nào
với yên ngựa ấy, Tiểu Quyên ngu ngốc này thật xứng với tiểu hồ ly.
Phượng hoàng xấu xa một mặt suy nghĩ một mặt đưa ánh mắt soi mói nhìn
Tang Chỉ, Tang Chỉ đương nhiên hiểu được Tuấn Thúc có ý gì, càng không
có chỗ phát tiết được, cuối cùng rõ ràng rống giận: “Bản công chúa lệnh
ngươi đi thì ngươi phải đi! !”
Tiểu Quyên bị quát như vậy cuối cùng
cũng có chút phản ứng, vội vàng chạy ra bên ngoài, Tang Chỉ thấy thế, sợ lại hiểu lầm, lại kêu nàng lại nói: “Còn có nhớ kỹ, đi lấy thuốc mỡ
cũng đừng có trở lại.” Dứt lời, Tang Chỉ nhịn không được cúi thấp đầu,
hai má hồng phấn lại dần dần bốc cháy.
Không phải nàng không muốn rụt rè… Không phải nàng lại khẩn cấp muốn cùng phượng hoàng xấu xa một chỗ
như vậy… Chỉ là Tiểu Quyên này đầu óc ngu ngốc, nếu không nói thẳng với
nàng ta, nàng ta thật sự có thể trở về.
Tiểu Quyên nghe xong lời này, quả nhiên lại phát bệnh, nhìn trời chớp chớp mắt nói: “Nhưng công chúa, nô tỳ lấy thuốc mỡ không cần nhiều thời gian như vậy, nô tỳ ——” Nói
chưa xong, Tuấn Thúc rốt cục mở miệng, “Bản Phượng Quân nói ngươi lấy
thuốc thời gian dài như vậy thì hãy đi cho đủ thời gian dài như vậy,
ngày mai mà trời còn chưa sáng thì đừng có bước vào.”
Tiểu Quyên nhìn đôi mắt đen thâm thúy khó dò của Tuấn Thúc, gật gật đầu giống như bị
thôi miên, cuối cùng ngoan ngoãn đi ra ngoài. Tiểu Quyên rời đi, cửa
đóng lại chỉ một phút sau, phượng hoàng xấu xa lại nhịn không được, cười lớn ra tiếng. Tiểu hồ ly đương nhiên hiểu được Tuấn Thúc đang giễu cợt
nàng, vừa tức vừa giận, định qua đánh một cái.
“Không cho cười không cho cười, ta không có ngốc như nha đầu Tiểu Quyên đâu!”
Vừa dứt lời, người đã rơi vào trong lòng Tuấn Thúc, hơi thở nam tính vừa
quen thuộc vừa xa lạ xông vào mũi, trái tim Tang Chỉ không hiểu sao lại
đập nhanh hơn, vừa nhấc đầu lên, môi đã ấm áp hạ xuống, lưỡi tiến vào
trong miệng. Hơn nửa tháng lo lắng, dày vò được nụ hôn này chậm rãi
phóng thích cảm xúc. Đầu lưỡi đinh hương linh hoạt của Tang Chỉ chui vào trong miệng đối phương, vừa cắn vừa vòng quanh miệng, hơn nửa tháng này đều nghĩ đến phượng hoàng xấu xa bặt vô âm tín, hại nàng lo lắng cùng
thống khổ, tức giận đẩy Tuấn Thúc ra, còn chưa kịp nói gì chợt nghe một
tiếng thét lớn chói tai.
Tang Chỉ sợ hãi, tiến lên hỏi, “Làm sao vậy?”
Phượng hoàng xấu xa lắc đầu, “Không có việc gì, vừa rồi cùng trưởng lão hồ tộc so chiêu, đụng đến vết thương.”
Tuấn Thúc nói như thế, tiểu hồ ly nào có tin. Ngay lúc này muốn đích thân
xem xét miệng vết thương mới chịu bỏ qua, Tuấn Thúc cũng không xấu hổ,
mở vạt áo cho phu nhân tương lai kiểm tra. Tang Chỉ vừa thấy ngực phượng hoàng xấu xa quả thực xanh tím, rất khó chịu, nhíu mi tức giận nói:
“Nhóm thúc thúc bá bá cũng thật là, đã nói trên người ngươi có thương
tích, lại đánh thật tình như vậy!”
Tuấn Thúc nghe Tang Chỉ bảo vệ
mình, đáy lòng như được chảy mật ngọt, trên mặt còn ra vẻ đứng đắn nói:
“Thế nào, còn chưa có gả đã bênh ta sao?”
Tang Chỉ nghe phượng hoàng
xấu xa học ngữ khí của nhóm hồ ly già, liền cười nhẹ vươn tay muốn đánh, tay vừa trượt, lại trực tiếp rơi vào trong lòng phượng hoàng xấu xa.
Vừa nãy Tang Chỉ thay Tuấn Thúc xem xét miệng vết thương, ngực trần lộ
ra cũng không hay biết, nhưng hiện tại…
Trong đầu Tang Chỉ xẹt qua
lời dặn dò của mẫu hậu lúc trước, hai bên tai đều đỏ lên, cúi đầu định
rút tay trở về, lại bị Tuấn Thúc nắm chặt vào trong ngực. Phượng hoàng
xấu xa hơi hơi đứng dậy, ôm tiểu hồ ly vào trong lòng cắn nhẹ lỗ tai,
“Tang Chỉ, nàng có biết bước cuối cùng của cướp cô dâu là làm gì hay
không?”
Tiểu hồ ly nghe vậy thẹn thùng không thôi, tay đặt ở trong
ngực phượng hoàng xấu xa lui về cũng không được, không lùi về cũng không phải. Từng bước cuối cùng của cướp cô dâu, cũng là chuyện được dặn dò
chu đáo, nàng làm sao mà có thể không biết được? Thì ra, hồ ly vốn là
tôn sùng bản tính thực sắc, tự nhận sinh sản là mấu chốt sinh tồn, nếu
mất bản tính này, dòng họ tự nhiên không thể thịnh vượng.
Hoạt động
cướp cô dâu này đến cuối cùng, kỳ thật chính là cho phép tân nương cùng
với chú rể nghiệm hóa trước tân hôn. Nếu qua đêm nay, nữ tử vừa lòng chú rể mà mình nhắm phải, sẽ cùng theo hắn về nhà, tổ chức hôn lễ. Nếu bất
mãn, nữ tử sẽ không đồng ý cùng chú rể về nhà, từ đó không can thiệp vào chuyện của nhau, mỗi người một đường.
Phượng hoàng xấu xa hiển nhiên là đã học hỏi trước mới đến cướp cô dâu, đối với bước cuối cùng này
cũng rõ ràng hiểu được, giờ phút này ôm lấy tiểu hồ ly vẫn còn nửa thật
nửa đùa nói, “Thế nào? Rõ ràng công chúa Tang Chỉ đang lo lắng phải
không?”
Tang Chỉ oán hận nhìn Tuấn Thúc, tức giận nói: “Nghiệm hóa
thôi mà, bản công chúa mới không sợ, nghiệm thì nghiệm…” Nói chưa xong,
môi đã bị phượng hoàng xấu xa giữ lấy, trằn trọc triền miên, thắt lưng
bên Tang Chỉ không biết khi nào đã được cởi ra, tiểu hồ ly ỡm ờ mềm nhũn xuống, có chút choáng váng nhìn ngực phượng hoàng xấu xa.
“Tuấn Thúc ——” Lời nói chưa hết đã bị Tuấn Thúc nuốt vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt, chậm rãi nhấm nháp. Hôn nhẹ nhàng dần dần đến tới bên tai, bị hơi thở ấm áp bao vây, tiểu hồ ly nhịn không được hơi hơi run rẩy, trong cơ thể lại bởi vì vậy mà càng phát ra nhiều bất an. Không gian mê ly, vành tai khéo léo đã bị Tuấn Thúc giữ lấy, cánh tay bên hông cũng càng ngày
càng chặt, trong lúc nhất thời, Tang Chỉ cũng phân biệt được rốt cuộc là chính mình đang nghiệm hóa hay vẫn là phượng hoàng xấu xa đang nghiệm
hóa.
Tiếng cười trầm thấp mê hoặc vẫn còn ở bên tai, “Tang Chỉ, nhìn ta.”
“Hư, đừng sợ, chỉ cần từ từ nhắm hai mắt lại là được rồi. Đúng, nhưng mà ta
vẫn muốn nói một câu, hàng hóa… Một khi đã nhận hàng, vĩnh viễn không
được trả lại.”
Tang Chỉ nghe xong lời này cười nham hiểm, ôm lấy cổ
Tuấn Thúc đưa đầu lưỡi liếm liếm hai dấu răng nho nhỏ trên cổ kia, đắc ý dào dạt nói: “Yên tâm, hàng này từ bốn trăm năm trước ta đã đánh ký
hiệu, ai cũng không dám cướp. Đã là của ta, cũng chỉ có thể là của ta.”
… …… (Tác giả: đúng vậy, lại là ta, hàng vạn dấu chấm lửng tuyệt đối im
lặng! Ách, gần đây quản lý rất nghiệm ngặt, thật sự không dám phóng
thịt) *o*
Phù dung trướng ấm, ôn hương kiều diễm, thật sự là đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, không phải là đêm động phòng nhưng rất
giống như động phòng đêm.