Tang Chỉ khôi phục hình người, hôn lễ đương nhiên lại được tổ chức theo lệ thường.
Bái đường, phụng trà, vào động phòng… Làm ầm ĩ một trận, phượng hoàng xấu
xa bị buộc phải đi ra ngoài bồi rượu, thẳng cho đến khi vào đêm mới bị
đẩy mạnh vào. Lúc đó Tang Chỉ đang ôm Lai Thước nói chuyện cùng Bích Nữ, chợt nghe bên ngoài oành một tiếng, chạy nhanh ra cửa xem, chỉ thấy Khế Nhạc và Thất Thủy vừa đỡ Tuấn Thúc, vừa cố hết sức đi vào bên trong.
Phượng hoàng xấu xa bước chân loạn xạ, sắc mặt đỏ hồng, vừa thấy đã hiểu chính là say rượu. Cây đào tinh đỡ Tuấn Thúc lên trên giường, sau đó mới kéo
cánh tay lại, nói: “Không nghĩ tới Phượng Quân đại nhân uống rượu say
lại nặng như vậy, sớm biết vậy ta sẽ không nên vì hai lượng bạc mà đáp
ứng nếu hắn say thì mang hắn về.”
Bích Nữ ở bên nghe vậy cười khanh
khách ra tiếng, “Khế Nhạc ngươi mà không muốn kiếm bạc quả thật rất khó, hơn nữa hắn uống bao nhiêu rồi?”
Cây đào tinh còn chưa kịp trả lời,
mọi người chợt nghe Thất Thủy “Ai nha” một tiếng, cả kinh kêu lên: “Hình như có lông vũ xuất hiện trên cánh tay Phượng Quân đại nhân. Chưa từng
nghe nói qua uống rượu sẽ hiện nguyên hình a?”
“A?” Tiểu hồ ly nghe
xong lời này cũng chạy nhanh qua thăm dò xem xét, lại kêu Lai Thước đem
khăn nóng đến tỉ mỉ lau mồ hôi cho Tuấn Thúc, người khác thành thân
chính là tình nồng ý mật, đến lượt nàng, vợ chồng son lại thay phiên
nhau hiện nguyên hình, đây là nhân phẩm quái dị gì thế này?
Tang Chỉ hỏi: “Vậy phượng hoàng xấu xa ngày xưa uống tiệc rượu như thế nào?”
Thất Thủy chống cằm hơi suy nghĩ một lát, mới ngốc nghếch ngơ ngác trả lời: “Không biết.”
“Không biết?” Tiểu oa nhi này không phải nghìn năm qua đều một tấc cũng không rời Tuấn Thúc sao?
Thất Thủy gật đầu, “Đúng, bởi vì Phượng Quân ngày xưa cũng không uống rượu.”
Tang Chỉ: -_-|||
Tiểu hồ ly 囧 囧 tròn mắt nhìn, quay đầu đang muốn cầu cứu Bích Nữ, Bích Nữ
lại ôm tay áo bắt đầu cười, “Hôm nay là đêm động phòng của hai người các ngươi. Cái gọi là đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta sẽ
không quấy rầy. Lai Thước, lại đây, đi ra ngoài cùng tỷ tỷ.”
Lai
Thước nghe xong lời này tru thấp một tiếng, lỗ tai hồ ly dựng lên rồi
quả thực ngoan ngoãn nhảy vào trong lòng cây đào tinh, Khế Nhạc hé ra vẻ mặt nịnh nọt, nói: “Hết thảy mọi việc đều nghe lời Bích Nữ đại nhân.”
Dứt lời, một đám người quả thực muốn đi, Tang Chỉ gấp đến độ dậm mạnh
chân.
“Tỷ tỷ, các ngươi đều đi rồi, phượng hoàng xấu xa sẽ làm sao bây giờ?”
Bích Nữ chớp chớp mắt: “Hắn đã là phu quân của ngươi, làm cho hắn say chết
cũng thế, hay làm cho hắn mê loạn đến chết* cũng thế, đó đều là chuyện
của ngươi.” (nguyên văn: làm cho hắn túy tử cũng thế, làm cho hắn dục
tiên dục tử cũng thế – nghe có vẻ hay hơn, vần hơn nhỉ)
Nghe ý ẩn
trong lời của Bích Nữ, mặc dù Tang Chỉ đã trở thành phu nhân của hắn,
hai má vẫn đỏ lên như trước, đang muốn biện giải lại bị Bích Nữ chặn
ngang nói: “Yên tâm đi, ta đã đáp ứng tiểu phượng hoàng, sau khi các
ngươi thành thân sẽ không giống như trước kia mà tùy tiện yên lặng tiến
vào gian buồng trong này. Đêm nay mà có âm thanh tiếng động gì, ta cũng
sẽ làm như đó là tiếng mèo con kêu to, im lặng ngủ ở trong tường.”
Nói xong, một đám người cười ồ lên, từ từ giải tán. Tang Chỉ xấu hổ đến mặt mũi đều không còn, giơ tay đánh tường một cái nhưng cố tình không có ai để ý tới, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại vợ chồng hai người. Tang
Chỉ nhìn nhìn Tuấn Thúc say như chết ở trên giường, cúi đầu thở dài ngồi xuống ở bên giường, muốn đưa ngón tay dự định cởi áo cho Tuấn Thúc, áo
còn chưa kịp cởi, bên hông lại căng thẳng, một cánh tay mạnh mẽ vòng
quanh eo thon nhỏ của Tang Chỉ.
Tang Chỉ hoảng sợ kêu lên, vừa quay
đầu lại lại đã thấy bộ dáng của phượng hoàng xấu xa nào có say rượu chút nào đâu, tinh mâu lóe ra, môi hồng răng trắng, sợi tóc rơi xuống hơi
lộn xộn nhưng thật ra lại tràn đầy vẻ phong tình.
“Chàng thật tốt
nhỉ, lại gạt ta!” Tiểu hồ ly tức giận, tay trắng như phấn không khách
khí đánh vào thân thể Tuấn Thúc, lại bị người nào đó một phen kéo vào
trong lòng, trán kề trán, mặt đối mặt, hương rượu thoang thoảng trên
người Tuấn Thúc thản nhiên rơi vào chóp mũi Tang Chỉ.
Tuấn Thúc thì
thầm: “Ta mà không giả bộ say thì nhóm thúc thúc bá bá của nàng làm sao
buông tha cho ta? Còn có cha nàng nữa chứ, lại còn đem ra rượu hoa đào
cất giấu từ lâu nói muốn cùng ta ganh đua cao thấp. Nếu ta thật sự ngã
xuống, đêm nay làm sao động phòng?”
Tang Chỉ nghe thấy hai chữ cuối
cùng của Tuấn Thúc, liếc mắt qua một bên vẻ không được tự nhiên, thân
mình vẫn như trước tựa vào trên người này, “Cái gì động phòng không động phòng… Chàng say…”
Tuấn Thúc cởi bỏ cây trâm trên tóc Tang Chỉ, bàn tay to tự do đặt trên cổ Tang Chỉ, “Nếu say, thì làm một chút việc say —— “
… … (Tác giả: tuyệt đối im lặng: thưa quý vị, tôi lại đi ra để chống quấy rầy.)
Sự việc xong, Tang Chỉ vô cùng mệt mỏi đến mơ mơ hồ hồ ngủ đi, khi tỉnh lại, Tuấn Thúc cũng không có bên người.
Tiểu hồ ly buồn bực, e sợ hắn bị rượu làm điên đi ra ngoài gây náo loạn,
liền ăn mặc chỉnh tề ra ngoài viện tìm kiếm. Chỉ là kỳ quái, đã quá nửa
đêm rồi mà phượng hoàng xấu xa còn có thể đi nơi nào, chỉ thấy trước cửa Thanh Ngô cư một nữ tử yểu điệu đưa lưng đối diện với mình. Cho đến khi đến gần mới thấy, lại là Tập Nguyệt nhiều ngày không thấy.
Tang Chỉ
thấy thế chợt ngạc nhiên, từ khi từ biệt Long cốc, nàng cùng Tập Nguyệt
không có lui tới, nghe Bích Nữ nói, hôm nay đại hôn của nàng cùng Tuấn
Thúc, Long cốc cũng chỉ phái một sứ giả tiến đến chúc mừng, hiển nhiên
sơ lược việc xấu hổ ngày đó của đám hỏi hai tộc, nhưng đêm hôm khuya
khoắt, Tập Nguyệt tại sao lại ở bên ngoài tân phòng của bọn họ?
“Tập Nguyệt tỷ tỷ, tỷ ——” Nói chưa xong, Tập Nguyệt đưa ngón tay ngọc đặt trên cánh môi Tang Chỉ, ý bảo đừng có lên tiếng.
Tập Nguyệt nói: “Công chúa Tang Chỉ, vì sao vẫn lựa chọn Phượng tộc mà cự tuyệt Tiểu Thất nhà ta?”
Tang Chỉ thấy Tập Nguyệt vừa gặp liền hỏi việc này, nhất thời im lặng cũng
không biết trả lời như thế nào. Tập Nguyệt thấy vậy không hoảng hốt cũng không vội, lắc đầu nói: “Bởi vì yêu hắn? Công chúa Tang Chỉ cũng biết,
trên thế gian này có một chữ không thể tin được, chính là chữ ‘yêu’.”
Tang Chỉ đối với việc Tập Nguyệt đột ngột xuất hiện, ban đêm đến thăm đều là vô cùng mơ hồ, lại nghĩ đến phượng hoàng xấu xa mất tích, nhịn không
được nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tập Nguyệt nghe ngữ khí của Tang Chỉ
không được tốt, cũng không giận, nói thẳng: “Hai tộc Long Phượng lúc nào cũng bất hòa, kỳ thật sau khi ngươi cùng Thất thiếu gia rời khỏi Long
cốc, ta vẫn đi theo các ngươi, để thám thính tin tức của Phượng tộc.”
Tang Chỉ nghe vậy kinh ngạc với cách nói thẳng thắn của Tập Nguyệt, theo bản năng từng bước lui về sau lại bị kéo tay lại nói: “Bây giờ ta mang
ngươi đi xem, cái gì gọi là tình yêu.” Dứt lời, Tập Nguyệt vung tay áo
lên, Tang Chỉ chỉ thấy ánh sáng màu bạc như dòng nước lũ bao lấy nàng,
nháy mắt một cái đã bị Tập Nguyệt mang theo đến dưới núi Thúy Bình.
Đá quái thạch lởm chởm, mãnh thú kêu thấp, núi Thúy Bình mà nàng thường
lui tới lại không giống như trước. Tang Chỉ nhíu mi thắc mắc không hiểu
Tập Nguyệt mang nàng đến nơi này làm gì, chợt nghe cách đó không xa có
người trầm giọng nói nhỏ. Nghiêng tai lắng nghe, lại đúng là giọng của
phượng hoàng xấu xa!
Cách đó hơn mười bước, Tuấn Thúc đứng sừng sững
trong rừng, mà nữ tử áo đen đứng bên cạnh không ai khách chính là con
thỏ tiểu tiên. Bốn người rõ ràng gần như thế, Tuấn Thúc lại hoàn toàn
giống như không nhìn thấy Tang Chỉ mà nhìn ra phương xa, âm thanh có vẻ
lo lắng: “Hiện tại đi đi, càng xa càng tốt.”
Chuỗi Ngọc rơi nước mắt
liên tục, nghe xong lời này cong môi cười khổ, “Lợi dụng ta xong thì ước gì ta biến mất sớm một chút phải không? Vậy sao bây giờ không động thủ
giết ta luôn đi, thêm sạch sẽ?”
Tuấn Thúc hít sâu một hơi, sau đó mới thì thào trở lại: “Chuỗi Ngọc ——” Vẻ mặt rối rắm, là vẻ mặt Tang Chỉ chưa bao giờ gặp.
Chuỗi Ngọc lau nước mắt, nhìn sang trái nói, “Phượng Quân đại nhân yên tâm,
ta gọi ngài ra đây không phải muốn dây dưa với ngài, mà chỉ là muốn hỏi
ngài rốt cuộc muốn diễn trận này tới khi nào?”
Nghe xong lời này, một bên Tang Chỉ kinh ngạc nhìn đến cứng lưỡi, trong lòng lại không tiêu
hóa nổi lời nói của Chuỗi Ngọc, Tang Chỉ cắn môi dưới nhịn xuống khó
chịu trong người, chợt nghe Chuỗi Ngọc nói ra lời càng khiến người ta
khiếp sợ hơn.
“Ta chỉ muốn hỏi một câu, ngài trăm phương ngàn kế đoạt tiểu hồ ly từ trong tay Ly Vẫn, là vì cái gì?”
Tuấn Thúc liếc nhìn Chuỗi Ngọc một cái, khoanh tay trầm giọng: “Thế cục hay
thay đổi, Long tộc từng bước ép sát, không thể làm cho hai tộc Long Hồ
liên hợp.”
Thì ra…
Thì ra, thì ra…
Một câu này đem Tang Chỉ từ
trong vui sướng của buổi đại hôn lập tức ngã vào vực sâu vạn trượng. Thì ra Tuấn Thúc cưới nàng là vì không muốn cho thế lực Long tộc mở rộng,
thì ra vành tai này tóc mai này chạm vào nhau, dù chết không xa, chẳng
qua là từ một nữ nhân kia mượn đến, thì ra, đây chỉ là một tuồng kịch.
Nước mắt của Tiểu hồ ly vô thức rơi xuống, Tập Nguyệt quay đầu nói: “Công chúa Tang Chỉ giờ phút này nhìn rõ chưa?”
Vừa dứt lời, Tuấn Thúc liền kinh ngạc phát hiện hai người bên này, ánh mắt
sắc bén âm lãnh, ngắn gọn lưu loát nói: “Ai!” Trong lúc nhất thời, luồng không khí bảo vệ vờn quanh trên người Tang Chỉ và Tập Nguyệt biến mất,
hai người bị bại lộ tung tích. Trong nháy mắt, con thỏ tiểu tiên cùng
Tuấn Thúc đang đứng đối diện hai người lập tức cứng đờ.
Tập Nguyệt cười nhẹ, “Phượng Quân đại nhân đối với kết cục này bộ ngoài ý muốn sao?”
Tuấn Thúc híp mắt lại không trả lời, bên này Chuỗi Ngọc lại đi đầu, khẽ kêu
lên một tiếng rồi đánh úp về hướng Tang Chỉ. Tiểu hồ ly theo bản năng né tránh ra phía sau, sấm vang chớp giật, Chuỗi Ngọc đấu với Tang Chỉ,
Tuấn Thúc với Tập Nguyệt, cuộc chiến đã bắt đầu. Tang Chỉ một mặt ứng
phó Chuỗi Ngọc một mặt phân tâm, trí não quay một vòng thì đã hiểu được
tâm tư giờ phút này của Tuấn Thúc, nhưng nàng vẫn tự lừa mình dối người
mà không tin được sự thật này.
Đúng, Tuấn Thúc biết sự tình bại lộ, phương pháp che giấu duy nhất chính là giết người diệt khẩu. Cho nên… Cho nên…
“A!” Tang Chỉ sợ hãi kêu, trong đầu đang mải mê suy nghĩ thì lúc này Chuỗi
Ngọc đã đánh nàng ngã xuống đất, mắt thấy đối phương sắp đến gần, bảo
kiếm đen trong sắp đâm đến, tiểu hồ ly lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể
sợ run rẩy mà thôi.
“Tang Chỉ! !” Ngay tại thời điểm Chuỗi Ngọc sắp
đến gần trong nháy mắt, Tập Nguyệt hét lớn ném huyết kiếm tới, tiểu hồ
ly thuận thế tiếp được, lại nghe Tập Nguyệt nói: “Mau, thừa dịp ở phía
sau.”
Việc đã đến nước này, Tang Chỉ đã không suy nghĩ được nhiều,
nghe gọi giật mình Tang Chỉ liền nhắm mắt đem kiếm đâm ra. Ngay lập tức, Tang Chỉ chỉ cảm thấy trước mắt kim quang thoáng hiện, tay vẫn nắm
chuôi kiếm như trước, Tang Chỉ lạnh run nhấc mi mắt lên, lại bị cảnh
tượng trước mặt làm cho kinh ngạc đến không thể thở được.
Quần áo
trên người Chuỗi Ngọc bắt đầu chậm rãi lưu động, dần dần từ lụa mỏng
biến ảo thành dây xích quanh người, hai má tú lệ đã hơi hơi vặn vẹo,
trong chớp mắt đã hóa thành một nam nhân gương mặt dữ tợn. Nam nhân vẫn
như trước bị dây xích bao quanh thân mình, cười ha ha: “Công chúa, đã
lâu không thấy —— “
Dứt lời, chỉ nghe một tiếng sét đánh vang lên, nam nhân lại ngửa mặt lên trời cười dài, dây xích rốt cuộc cũng rơi ra.