Cứ như vậy, đám người Yêu vương và Ly Vẫn tạm thời ở Bình Nhạc trấn.
Yêu vương nói là tới đón đệ đệ trở về hồ yêu tộc nhưng lại chậm chạp không
nhúc nhích tí nào, Tang Chỉ nhìn không ra sóng ngầm đang mãnh liệt cuồn
cuộn giữa mọi người với nhau, trong khoảng thời gian chỉ chú tâm bận rộn vào việc nhỏ nhà mình. Vốn dĩ sau khi Minh Tao ca ca biết được ngọn
nguồn tại sao tiểu hồ ly với phượng hoàng xấu xa cãi nhau, cười đến nỗi
lăn lăn lộn lộn trên đất: “Lúc trước không biết vì sao ngực của ta có
cảm giác một chút hờn dỗi, chậc chậc, phỏng chừng là do Tuấn Thúc bị
ngươi làm tức giận đến thất điên bát đảo, liên lụy đến tâm linh cảm ứng
của ca ca sinh đôi là ta.”
Tang Chỉ nghe thấy Tuấn Ngạn sử dụng thành ngữ loạn xạ, cũng không có khí lực mà đi phản bác, chỉ uể oải bĩu môi,
“Ta đã biết sai rồi, chẳng lẽ cũng không cho ta cơ hội sao?”
Tuấn Ngạn cười nhạo, trêu ghẹo tiểu hồ ly: “Chỉ chờ những lời này của đệ muội thôi.”
Tang Chỉ nghe vậy nhịn không được mắt sáng lên, “Bất lương ca ca, huynh có biện pháp sao?”
“Đương nhiên ” Tuấn Ngạn nháy mắt, “Lúc trước ta có thể giúp các ngươi se tơ
hồng thành đôi, giờ phút này làm người hòa giải thì có gì là khó?”
Vì thế, tiểu hồ ly ngốc nghếch ngơ ngác tin tưởng bất lương ca ca, nghe
theo lời của Tuấn Ngạn, ngoan ngoãn theo đuôi đến núi thạch quái. Vì
thế, Tang Chỉ lại một lần nữa bị nhốt vào trong huyệt động =. =
Ngồi ở trong sơn động, nhìn làn nước trước cửa động khẽ gợn sóng, kết giới như ẩn như hiện, Tang Chỉ 囧 囧 tròn to mắt nhìn. Nàng thật đúng là ngu ngốc, lần trước ngu ngu ngơ ngơ không hiểu nên bị Minh Tao ca ca nhốt vào
trong huyệt động, vậy mà còn không rút được kinh nghiệm, lần này lại chủ động dâng người lên cửa cho Tuấn Ngạn đùa giỡn.
Lúc đó Tang Chỉ tùy
tiện để Tuấn Ngạn đưa đến sơn nguyệt thạch động, đang nghi hoặc không
biết Minh Tao ca ca đưa mình đến nơi này làm gì, hồ nghi kêu lên một
tiếng “Này”, quay đầu lại đã thấy Minh Tao ca ca tay nâng một trận ánh
sáng lên, im lặng niệm chú, hiển nhiên là đang thực hiện khai trận.
“Huynh đang làm gì?” Tiểu hồ ly kinh ngạc, theo trực giác chạy ra bên ngoài huyệt động, lại nhanh chóng bị kết giới bắn trở về.
Minh Tao ca ca thấy thế, khóc thút thút thít thít một lúc rồi nói: “Tiểu hồ
ly, ngươi đừng tự hại mình, kết giới mà bổn thiếu gia tạo ra ai cũng nói lên trời xuống đất… Ách ~ không thể nói hoàn toàn không phá được, nhưng dù sao cũng là số một số hai. Ngươi ngoan ngoãn ở tại đây chờ tướng
công nhà ngươi tới cứu là được rồi, ta sẽ nói chú ngữ cho hắn giải.”
Tang Chỉ ngồi dưới đất, sờ sờ cánh tay bị kết giới đánh cho xanh tím, tức
giận không chịu nổi, “Đây là biện pháp mà huynh nói sẽ làm cho chúng ta
hòa hảo à?” Đúng ra nàng không nên tin tưởng Tuấn Ngạn ngu ngốc, trong
đầu của hắn ngoại trừ cô nam quả nữ, thì chỉ còn là cùng ở chung một
phòng. A a, nàng bị động kinh trúng tà mới có thể nghĩ đến việc nhờ hắn
giúp đỡ.
“Ngươi yên tâm đi, ta với Tuấn Thúc sớm tối ở chung nếu
không tới ngàn năm thì cũng tám trăm năm có hơn, tính tình xấu xa kia
của hắn ta hiểu rõ nhất. Ngươi cứ chờ đi, bổn thiếu gia dùng truyền âm
ngàn dặm thông báo cho hắn rằng tiểu nương tử thân ái của nhà hắn đã bị
bắt trói. Ha ha!” Dứt lời, Minh Tao ca ca xoay người đi ra khỏi kết
giới, thoáng sau đã không còn thân ảnh.
Bên này Tang Chỉ nhìn xem đến trợn mắt há hốc mồm, cho đến khi có lại phản ứng liền nhanh chóng đứng
dậy, nhưng làm sao mà còn được chút gì mùi phượng hoàng tao nhã đây.
Thấy tình trạng như thế, Tang Chỉ nắm chặt tay thật lâu sau, rốt cục
cũng tru lên ra tiếng: “Bất lương ca ca, ngươi rõ ràng là ngu ngốc!!!
Tuấn Thúc ngày hôm qua phải đi thôn Tường Phúc, ngươi có biết hay không a a a!”
Thôn Tường Phúc nằm ở trên cao phía Bắc, là một thôn nhỏ cách
phía nam Bình Nhạc trấn vài tòa núi to, mấy con sông lớn, mặc dù không
dám nói là cách xa vạn dặm, nhưng là cực xa. Bởi vì phong ấn Bình Nhạc
trấn bị phá giải, trần gian tai họa xảy ra liên tục, Tuấn Thúc làm ngự
sử trần gian cố gắng nhưng vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào để giải
quyết, cuối cùng không ngờ Bích Nữ nảy ra chủ ý, kêu Tuấn Thúc đi thôn
Tường Phúc một chuyến, bái phỏng ngự sử trần gian tiền nhiệm —— Nhai
Xải.
Phượng hoàng xấu xa đã đi làm việc công từ hai ngày trước, bây
giờ Minh Tao ca ca lại đem Tang Chỉ nhốt tại núi thạch quái, đợi cho phu quân nhà mình từ việc công thong thong thả thả trở về, chẳng phải nàng
sẽ nghẹn chết ở trong sơn động hay sao?
—————————— ta là đường phân cách được việc thì không có mà thất bại thì có thừa ——————————
Tang Chỉ vốn tưởng rằng tướng công nhà mình cho dù có nhanh chóng cưỡi mây
trở về như thế nào thì cũng phải đợi đến buổi sáng ngày mai, ở trong
động nhàm chán nửa ngày, nàng bắt đầu luyện tập để khi nhìn thấy Tuấn
Thúc thì nên xin lỗi như thế nào mới tốt, bộ dạng đáng thương xin khoan
dung như thế nào, xong rồi sau đó liền hóa trở về nguyên hình, cuộn
thành một cuộn trốn vào góc chuẩn bị ngủ. Đang nằm ở cái giường dựng tạm thời bằng cỏ cây trong góc, tiểu hồ ly chợt nghe bên ngoài có tiếng
động lục cục lạc cạc, tựa hồ có cái gì đó động đậy. Tang Chỉ liếc mắt
dựng lỗ tai lên, quay đầu cảnh giác nhìn thẳng ra bên ngoài, nín thở
ngay cả hít vào một hơi thở lớn cũng không dám.
Tuy rằng theo lý luận thì sau khi phong ấn quái đã bỏ trốn, nàng đã không còn giá trị lợi
dụng, yêu ma quỷ quái cũng sẽ không tìm tới mình. Hơn nữa tuy nói phong
ấn Bình Nhạc trấn bị giải trừ, nhưng bởi vì này giai đoạn này đám người
Yêu Vương, Ly Vẫn đều đang ở trong thôn, đừng nói tiểu yêu nháo sự,
chính là nửa thân ảnh quỷ ma cũng không có. Huống chi Minh Tao ca ca
cũng nói kết giới của hắn thiên hạ vô địch, ừm, có lẽ sẽ… không có vấn
đề gì?
Tang Chỉ dựng đứng cái đuôi, đang miên man suy nghĩ liền thấy
trước mắt ánh sáng chói lòa, khi mở mắt ra được thì đã thấy kết giới bị
phá bỏ, Tuấn Thúc đã đứng sừng sững như cây ngọc đón gió ở trước cửa
huyệt động. Tiểu hồ ly hít hít cái mũi ngửi đúng thật là mùi của phượng
hoàng xấu xa nhà mình, thì sau đó mới cao hứng biến lại thành người, sôi nổi chạy qua kêu “Tuấn Thúc”.
Vừa dứt lời, Tang Chỉ còn chưa kịp nói thêm cái gì thì người đã ngã vào trong lồng ngực ấm áp. Phượng hoàng
xấu xa gắt gao ôm lấy Tang Chỉ, chỉ sợ nàng biến mất liền vội vàng lắc
lắc, “Có bị thương không? Tên ngu ngốc kia rốt cuộc làm gì nàng vậy! !”
Tang Chỉ nghe Tuấn Thúc nói gần như quát, lại nghĩ đến việc hắn nhanh chóng
gấp gáp trở về như vậy, cũng không biết Minh Tao ca ca có đổ thêm dầu
vào lửa nói cho hắn cái gì hay không, liền nhanh chóng lắc đầu giải
thích: “Không có việc gì, ta tốt lắm, một chút việc cũng không có. Minh
Tao ca ca bảo ta xin lỗi chàng, rồi đem ta đưa đến núi thạch quái…”
Nói chưa xong, Tuấn Thúc đã đẩy Tang Chỉ ra tức đến nỗi sùi bọt mép, “Hắn
bảo nàng đến núi thạch quái mà nàng cũng đến? Vậy nếu hắn bảo nàng chết
có phải nàng cũng thực sự đi tìm cái chết à? Lỡ đâu trong lòng hắn muốn
gây sự thì làm sao bây giờ? Lỡ đâu hắn cũng là giả mạo thì làm sao bây
giờ? Nàng làm sao… lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy?”
Tiểu hồ ly nghe vậy liền im lặng, cúi đầu nhìn mũi chân mình. Cho tới bây giờ
nàng cũng chưa từng thấy qua Tuấn Thúc giận dữ đến như vậy, cho dù trước kia nàng có thực sự phạm lỗi hay gây họa, hắn cũng sẽ không phát hỏa
với nàng. Có thể hắn đang cảm thấy nàng rất ngu ngốc, đang hối hận khi
cưới nàng hay không?
Nghĩ vậy, Tang Chỉ nhíu mi, suy nghĩ thật lâu
sau mới nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi.” Ngoại trừ ba chữ này, nàng cũng
không biết nên nói cái gì với phượng hoàng xấu xa, đã sớm suy nghĩ cách
giải quyết tốt, chuẩn bị tốt lời kịch, giờ phút này nghĩ thế nào cũng
thấy tất cả mỗi lý do đó đều giống như đưa ra một cái cớ buồn cười, làm
sao nàng có thể nói ra ngoài miệng được đây.
Tang Chỉ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Tuấn Thúc, giương lên cái miệng nhỏ nhắn, lại thì thào lần nữa: “Thực xin lỗi…”
Lại là ba chữ này! Tuấn Thúc nghe vậy nhịn không được lảo đảo từng bước lui ra phía sau, trong lòng một tia đau khổ xuất hiện, lan tràn thẳng đến
bên miệng, chua chát đến nỗi nói không ra, nói không được. Đúng, nói
không nên lời, không thể phát ra thành câu, chỉ có thể nghẹn lại trong
cổ họng, cũng không có thể nói cho Tang Chỉ biết.
Nghĩ vậy, phượng hoàng xấu xa thống khổ nhắm mắt, xoay người nói: “Nếu không có việc gì thì trở về đi.”
Dứt lời, Tuấn Thúc còn không kịp nhấc chân thì trên lưng đã có thêm hai
cánh tay ấm áp ôm lấy Tuấn Thúc, mặt Tang Chỉ dán vào sau lưng, nhắm mắt lại cảm giác được hơi thở tức giận của phượng hoàng xấu xa, cảm giác ủy khuất lại không ngừng cuồn cuộn nảy lên trong lòng. Rốt cuộc là làm lỗi sai gì? Trước kia cho dù nàng phạm vào lỗi lớn, phượng hoàng xấu xa
cũng sẽ không thờ ơ lạnh nhạt, trước kia cho dù nàng gây ra đại họa, hắn cũng sẽ không nói một lời giúp nàng xử lí.
Nhưng lần này ——
Tang
Chỉ cắn môi dưới, hốc mắt đã hơi ướt át, “Tuấn Thúc, chúng ta thành thân còn chưa được một tháng, nhất định phải như vậy sao?”
Một câu vô cùng đơn giản, lại như một nhát kiếm lợi hại đâm vào tim Tuấn Thúc, đau đến nỗi làm cho người ta khó thở.
“Ta biết, là ta không tốt, là lỗi của ta! Tự nhiên lại lọt vào mộng yểm của phong ấn quái, lại thật sự hoài nghi chàng cùng con thỏ tiểu tiên,
chính bởi vì vậy mà làm hại Bình Nhạc trấn lâm vào nguy hiểm. Nhưng ta
không hề cố ý, ta cũng khẩn trương như chàng, sợ chàng không cần ta. Lúc ta chờ chàng đến cướp dâu, ta đã không ngừng suy nghĩ, nếu chàng không
đến thì ta phải làm sao bây giờ, không ngừng suy nghĩ nhớ thương chàng,
nhưng mà nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra kết quả, vòng quanh trong đầu đều là chàng. Vào lúc đó ta biết, ta đời này không bao giờ có khả năng rời xa
chàng nữa, trừ phi ta…”
Nói còn chưa nói xong, Tuấn Thúc đã xoay
người giữ lấy tiểu hồ ly, giữ lấy đầu nàng cấp bách nói: “Hứa với ta,
hãy hứa với ta! Bất luận về sau xảy ra việc gì cũng không được hoài nghi ta, không được nghi ngờ tình cảm của ta đối với nàng.”
“Vâng.” Tang
Chỉ gật đầu, không kịp nói câu kế tiếp, đã bị Tuấn Thúc chặn lại nghiêm
túc nói: “Đừng hứa hẹn, nàng nhất định phải nhớ ở trong lòng. Tang Chỉ,
nàng phải nhớ kỹ, cho dù ta làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không phản bội
nàng.”
Tiểu hồ ly nghe vậy, mặc dù không hiểu lời của Tuấn Thúc cho
lắm, nhưng cũng cảm động đến rối tinh rối mù, bình sinh đây là lần đầu
tiên nàng chủ động kiễng chân lên, đặt môi lên trên cổ Tuấn Thúc nhẹ
nhàng nói: “Cuộc đời này chàng với ta, chỉ có cái chết, còn lại nếu sống đều không bao giờ chia lìa.”
Nghe xong lời này, khuôn mặt Tuấn Thúc
rốt cục giãn ra, cong môi cười nói: “Chết cũng phải bắt nàng trở về, cho đến khi cùng nhau tan thành tro bụi”
(Truyện này có nhiều bạn đọc
đến đây cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng bây giờ đã đi sâu vào bí mật của
Tang Chỉ, anh Tuấn Thúc dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều vì Tang Chỉ,
bao gồm cả việc…. Nên các bạn từ từ mà đọc đừng nôn nóng nhé,*Cười nham
hiểm*