Vào buổi tối, hai bóng người tiến vào trong đình viện của công chúa, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giải quyết đám thị vệ trông coi. Lập tức, lại thấy một thân ảnh khác khéo léo đi ra, ba người cùng nhau tiến lên đi một đoạn ngắn, một người đi sau che chắn đột nhiên dừng cước bộ
lại.
Minh Tao ca ca đi trước, vừa nãy đang nắm tay Tang Chỉ bước
nhanh, nhìn thấy Yêu vương ở phía sau bỗng nhiên dừng lại, cũng liền
cảnh giác dừng chân, thoáng chốc, ba người đều nín thở mà nghe ngóng,
bầu không khí đột nhiên yên tĩnh. Tang Chỉ cắn môi, “Là ai vậy? !”
Yêu vương đưa mắt xem xét phía sau, đột nhiên cười ra tiếng, “Không có sát khí, có lẽ là… đến tiễn đưa công chúa Tang Chỉ.”
Tuấn Ngạn kéo Tang Chỉ bảo vệ ở phía sau người, không muốn khinh địch, nhưng Yêu vương bên này đã cất cao giọng nói: “Chúng ta một đường đi thẳng
vào, chỉ gặp có vài vị thị vệ hồ tộc vô dụng làm bộ khoa tay múa chân,
mà thiên binh thiên tướng do Vương mẫu chân chính phái tới giám thị thật ra ngay cả một người cũng không thấy, xem ra đã có người thay chúng ta
giải quyết. Công chúa Họa Thường thật là vô cùng yêu thương nữ nhi.”
Dứt lời, quả nhiên trong bóng đêm lóe ra một thân ảnh, tóc cài ngọc trâm
vải lụa bay bay, chính là người bị Yêu vương đoán trúng – Họa Thường.
Tang Chỉ thấy thế sợ hãi kêu lên, “Mẫu hậu —— “
Công chúa Họa Thường
đi đến gần, khóe miệng mỉm cười nhưng sắc mặt vì lúc trước thi triển
pháp thuật nên hơi có chút nhợt nhạt, Tang Chỉ nhìn thấy hốc mắt không
khỏi nóng lên, chỉ một bước chân là đã nhào vào trong lòng công chúa Họa Thường, lời nói đã nghẹn ngào, “Mẫu hậu, thực xin lỗi —— “
Chuyện
là, mấy ngày trước Tang Chỉ năn nỉ Họa Thường giúp cho nàng cùng Tuấn
Thúc gặp mặt, sau khi từ cảnh trong mơ đi ra vẻ mặt tiểu hồ ly liền thê
lương, không ăn không uống mấy ngày, tự khóa trái mình ở trong phòng.
Mọi người đều nghĩ rằng tiểu công chúa thương tâm như vậy là vì nói lời
tạm biệt với vị hôn phu cho nên không ai dám quấy rầy. Nhưng Tang Chỉ
lại bí mật liên lạc với Yêu vương, bày ra kế hoạch thật tốt để đêm nay
bỏ trốn khỏi Thanh Khâu quốc.
Họa Thường vỗ vỗ hai má Tang Chỉ, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Hài tử ngốc, muốn đi đâu vậy?”
Tang Chỉ lắc đầu, thẳng thắn trả lời, “Bình Nhạc trấn.” Lúc ở trong mộng,
Tuấn Thúc châm chọc bảo Tang Chỉ đi tìm Bích Nữ khuyên nàng cùng tự sát
với hắn. Tiểu hồ ly từng nghe nói, Bích Nữ đều ký khế huyết với mỗi đại
tộc trưởng Phượng tộc, đều là đồng sinh cộng tử. Sau đó Minh Tao ca ca
cũng cho biết, Phượng tộc vì đảm bảo tánh mạng của thủ lĩnh, mạch máu
thường giấu ở nơi khác để bảo toàn tính mệnh. Do đó Tang Chỉ mới đoán
rằng, Tuấn Thúc nói như thế có thể chính là cố ý ám chỉ với nàng: Bảo
nàng trở về Bình Nhạc trấn cứu Bích Nữ, bởi vì mạch máu của phượng hoàng xấu xa đúng là đang nằm ở trong tay Bích Nữ. Chỉ khi tìm được Bích Nữ,
thì hắn mới có thể tự sát.
Họa Thường cười nhẹ, “Xem ra Chỉ Nhi đã
khôn ngoan hơn, nhưng lỡ đâu không giống như suy nghĩ của con thì sao?
Lỡ đâu ở trong mộng Tuấn Thúc nói như vậy không phải là vì sợ Vương mẫu
phát hiện, mà là những lời phát ra từ đáy lòng, quả thật không tin tưởng con thì sao?”
Nghe xong lời này, thân hình tiểu hồ ly chấn động, im
lặng thật lâu sau mới nhắm mắt lại nói: “Nếu quả thật là như vậy thì
ngày hắn bị đánh nhốt vào hồ Bích Linh cũng sẽ là ngày chết của Tang
Chỉ.” Nếu không chiếm được tin tưởng của hắn, sống còn có ý gì nghĩa gì
nữa?
“Chỉ Nhi —— “
Tang Chỉ cắt ngang lời công chúa Họa Thường,
phù phù một tiếng liền quỳ xuống mặt đất, giọng nghẹn ngào nói: “Nữ nhi
bất hiếu phải bái biệt mẫu hậu tại đây. Thỉnh chuyển lời cho cha, con…
vô dụng, phụ lòng một mảnh tâm huyết của lão nhân gia, Thổ thần cũng làm không tốt, tu tiên cũng không tốt, ngay cả gả cho người ta cũng gây ra
nhiều mầm mống tai vạ như vậy. Xin hai người hãy quên nữ nhi này đi.”
Nghe vậy, nước mắt của Họa Thường đã nhanh chóng rơi đầy mặt, sớm đã không có sức lực đỡ nàng lên.
Tang Chỉ vô cùng quyết tâm, đập mạnh đầu xuống đất ba cái cũng khóc không
thành tiếng, “Nương, nếu có kiếp sau, Tang Chỉ vẫn muốn làm nữ nhi của
nương.”
Dứt lời xong, Tuấn Ngạn biết thời gian không thể chậm trễ
được nữa liền giúp nâng tiểu hồ ly lên sau đó rời đi. Người đã đi không
còn bóng dáng nhưng công chúa Họa Thường vẫn đứng yên tại chỗ như cũ
không một tiếng động rơi nước mắt. Một lát sau, trước mắt Họa Thường
liền xuất hiện một đôi giày vải, chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị người kia
ôm vào trong lồng ngực ấm áp, Tang Dục ôm lấy thê tử nhẹ giọng an ủi:
“Nữ nhi sẽ có phúc của nữ nhi, chúng ta đã cố hết sức. Đừng có khóc nữa.”
Họa Thường dụi vào trong lòng tướng công khóc thật lớn thật hết, sau đó mới rốt cục lắc đầu nói: “Nếu nàng thật sự là nữ nhi của ta thì thật tốt.”
Một câu khiến cho Tang Dục cả kinh đứng yên tại chỗ trợn mắt há hốc mồm,
thật lâu sau mới tìm lại âm thanh của chính mình nói: “Thường Nhi, thì
ra nàng —— “
Họa Thường ngóng nhìn phương xa nơi Tang Chỉ rời đi, yên lặng rơi lệ nhưng khóe miệng vẫn lộ vẻ tươi cười, “Làm sao ta có thể
không biết? Lúc trước nữ nhi sau khi sinh xong không đủ tháng liền bệnh
nặng, chàng ôm đứa nhỏ đi ra ngoài nói cần thầy thuốc. Nhưng kỳ thật khi chàng ôm nó trở về, ta liền biết đó không phải là hài tử của ta. Làm
mẫu thân, làm sao lại có thể nhận sai đứa nhỏ của chính mình được đây?”
Nước mắt Họa Thường lai như hạt trân châu rơi xuống, dần dần nhớ lại đủ loại kỷ niệm về Tang Chỉ, “Nữ nhi của ta linh lực rõ ràng mạnh như vậy,
nhưng Chỉ Nhi ngay cả một cái thuật biến ảo cũng đều phải học hơn nửa
năm, mỗi ngày chỉ bắt gà làm nũng, tính cách hoạt bát đáng yêu, chẳng
giống chàng và ta một chút nào.”
Tang Dục từ phía sau ôm lấy thê tử, hốc mắt đã có chút ướt át, “Thực xin lỗi, Họa Thường.”
Họa Thường dùng khăn tay lau đi nước mắt, khuôn mặt trở lại tươi cười nói,
“Vì sao lại nói xin lỗi? Ta nên cám ơn phu quân mới đúng. Nếu không có
Tang Chỉ, ta ngày đó nhất định sẽ vì đứa bé chết mà thương tâm chết đi.
Nhiều năm như vậy, ta đã sớm xem Tang Chỉ là con gái của mình mà đối đãi bình thường, nhưng mà nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, con bé lại đi đúng con đường xưa của mẫu thân mình.”
Tang Dục nghe thê
tử tuôn ra đạo sấm sét thứ hai, thật ra cũng không có biểu hiện kinh
ngạc. Cuối cùng lại giật mình cười to, “Thường Nhi a Thường Nhi, thế
nhân đều nói nàng là mỹ nhân vô dụng nhất tam giới, ai lại có thể biết,
phu nhân nhà ta rõ ràng chính là đại trí giả ngu (*) thôi.”
(*)Đại
trí giả ngu (Đại trí nhược ngu): Kế thứ 26 trong 36 Kế nhân hòa; Trí lớn mà như ngu;…làm người không nên cậy tài mà kiêu ngạo trước mặt mọi
người. Tài năng lộ liễu dễ bị đố kỵ, càng dễ gây trả thù.
Họa Thường bị tướng công trêu chọc như vậy, rốt cục tâm tình cũng vui lên một
chút, cười sẵng giọng: “Năm đó Nhược Như trở về tuy rằng có dùng thuật
che bụng nhưng đều là nữ nhân mang thai, làm sao ta có thể không nhìn
ra? Chuyện này chỉ khổ cho Tang Chỉ, lại bị liên lụy vào ân oán giữa
tiên và ma này.”
Tang Dục vỗ vỗ vai Họa Thường an ủi, “Đừng có nghĩ
ngợi nữa, Chỉ Nhi nhất định sẽ không có việc gì. Trước mắt, hồ tộc chúng ta giết nhiều thiên binh thiên tướng như vậy, nếu không chuẩn bị thật
tốt thật chu đáo, tỷ tỷ nàng đến đây khởi binh vấn tội thì sẽ không có
chuyện gì tốt lành.”
Họa Thường nghe vậy, cong môi nở nụ cười giả
tạo, “Năm đó việc phu quân để cho Nhược Như chạy trốn đều bị chàng làm
cho cái gì cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, lúc này để cho Tang Chỉ chạy trốn
thì có là gì. Cùng lắm thì cùng nàng cá chết lưới rách thôi —— “
—
Gió lạnh đến thấu xương, Tang Chỉ đứng ở trước cửa Thanh Ngô cư, im lặng xem xét người đối diện.
Tiểu hồ ly cùng đám người Yêu vương, Tuấn Ngạn trở về Bình Nhạc trấn cứu
Bích Nữ, cũng không ngờ người bảo vệ Bình Nhạc trấn lại là người quen.
Giương mắt xem xét người đã từng sớm chiều ở chung với mình, Tang Chỉ
không đành lòng, “A Ly, làm vậy có ích gì? Ngươi đánh còn không lại Minh Tao ca ca, huống chi còn có Yêu vương.”
Đối diện Ly Vẫn tay cầm
trường kiếm, đường cong ở cằm như được chạm khắc hoàn mỹ kiên nghị, “Ly
Vẫn thân là người Long tộc, phải tuân thủ sứ mệnh.”
Tang Chỉ nhắm mắt lại, “A Ly, ta thật hy vọng ngươi vẫn là A Ly ngốc nghếch ngơ ngác
trước kia.” Dứt lời, xoay người muốn vào Thanh Ngô cư, đầu kiếm Ly Vẫn
đưa ra tiếp tục thẳng bức Tang Chỉ. Tiểu hồ ly đầu vừa quay lại, Ly Vẫn
lại dừng bước đứng yên ở tại chỗ, kiếm dừng ở không trung vẫn không hề
đâm xuống.
Tiểu hồ ly nói, “A Ly, ta chỉ hỏi ngươi một câu. Vương mẫu ly gián ta cùng Tuấn Thúc, việc này ngươi biết được bao nhiêu?”
“……” Ly Vẫn không nói một tiếng, trường kiếm chỉ vào chóp mũi Tang Chỉ có chút hơi hơi run run.
“Ta chỉ cần nghe một câu, nếu ngươi nói ngươi không biết ta liền tin ngươi. Ngươi vẫn còn là A Ly của ta, bất luận ngươi đứng về bên nào, ta vĩnh
viễn cũng không trách ngươi.”
“……” Ly Vẫn chớp mắt nhìn thẳng tiểu hồ ly, vẫn không nói được nửa câu như trước. Tang Chỉ thấy thế trong tim
liền hiểu rõ, mang theo tuyệt vọng, lập tức tiến vào Thanh Ngô cư đi tìm Bích Nữ. Ly Vẫn thấy tình cảnh như vậy, muốn bước chân lên ngăn cản,
lại bị dải lụa đỏ của Tuấn Ngạn cuốn lấy, Yêu vương khoanh tay đứng ở
bên xem diễn:
“Ly Vẫn dù sao chúng ta cũng sống chung một khoảng thời gian, bổn vương sẽ không ra tay tổn thương ngươi, nhưng mà chỉ để cho
Tuấn Ngạn nhà ta chơi đùa cùng ngươi một chút thôi.” Dứt lời Tuấn Ngạn
đã tới gần, ống tay áo như con rắn xoay quanh quấn quanh, làm cho Ly Vẫn trở tay không kịp, Minh Tao ca ca cả giận nói: “Tiểu Thất, ngươi thật
sự làm cho chúng ta thất vọng. Cho dù hai tộc Long Phượng có thù oán như thế nào, ngươi có nghĩ tới tiểu hồ ly hay không!”
Lời vừa nói ra
khỏi miệng, Ly Vẫn xuất thần cứng đờ, tay phải cùng với trường kiếm đã
bị dải lụa dài cuốn vào bên trong. Khi đang do dự tìm cách thoát thân,
mọi người chỉ nghe bên trong Thanh Ngô cư nổ oành một tiếng, trong phòng tựa như tung hàng vạn hào quang chiếu thẳng khiến cho người ta không
thể mở mắt ra được.
Sau khi định thần nhìn lại, đã sớm thấy chùm tia
sáng nhiều màu rực rỡ bao quanh lấy nhà gỗ, lập tức, liền thấy Bích Nữ
chân trần tóc xõa đi ra cùng Tang Chỉ. Ống tay áo tung bay, ánh mắt sáng quắc, rõ ràng vẫn là bộ dáng Bích Nữ, nhưng so với Bích Nữ từ lúc đỉnh
thiên lập địa (từ xa xưa) thì lại có một phen phong vị khác.
Ánh mắt
Bích Nữ lóe sáng, cong môi nói: “Ta có thể rời khỏi Thanh Ngô cư, cho
thấy Tuấn Thúc đã chết. Ly Vẫn, ngươi còn muốn tiếp tục chiến đấu sao?”
Nghe vậy, Ly Vẫn rốt cục cũng suy sụp xuống, nhắm mắt trầm ngâm, “Tang Chỉ
ta nợ nàng… Nàng mau đi đi, ta sẽ kéo dài thêm một canh giờ mới nói cho
thiên cung, hy vọng bọn họ cũng đừng nhanh chóng phát hiện Tuấn Thúc đã
chết…”
Tang Chỉ bị Bích Nữ lôi kéo đi ra ngoài, vẫn không nhịn được
quay đầu lại nhìn A Ly. A Ly té trên mặt đất không nói thêm gì nữa, chỉ
cong môi cười ngây ngô đối với tiểu hồ ly, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, nụ cười kia sạch sẽ trong suốt, thật giống như A Ly đã trở lại.
Tang Chỉ chớp chớp mắt, nước mắt không tự giác rơi xuống, tiểu hồ ly nhẹ
nhàng dùng khẩu hình nói ba chữ với A Ly: Sống, Tiếp, Đi!
Chỉ có sống sót, mới có thể làm được nhiều chuyện; chỉ có sống sót, mới có thể nhìn đến kết cục chờ đợi, chỉ có sống sót, mới có thể nhìn thấy người mình
yêu được hạnh phúc. Suy nghĩ xong, A Ly nhếch miệng, cuối cùng cũng cười ra tiếng.
——————————————— ta là đường phân cách xuống địa phủ ——————————
Thuận lợi cứu Bích Nữ ra ngoài, mọi người liền mã bất đình đề (ngựa không ngừng vó), tức tốc chạy tới đáy Minh Hồ.
Người ta đồn đãi rằng đáy Minh Hồ chính là lối duy nhất cho người ta đi qua
Minh giới, mặt nước hồ bình tĩnh trong suốt như gương nhưng dưới đáy hồ
lại sóng cuộn mãnh liệt tạo thành lốc xoáy nước khổng lồ. Sóng to lốc
xoáy này được đồn rằng chính là để bảo hộ cổng Minh giới mà tạo thành,
người thường muốn thông qua nơi này để tiến vào Minh giới cũng không
phải dễ dàng gì.
Ven hồ, mọi người đều đứng yên. Tang Chỉ gấp đến độ
xoay quanh, “Rốt cuộc phải đi xuống như thế nào? Nếu không đi, Vương mẫu và thiên binh thiên tướng sẽ đuổi tới.”
Bích Nữ chuyển động đôi mắt, thong thả đi xung quanh ven hồ một lúc mới êm tai nói, “Thật ra không
phải là không có cách đi xuống đáy Minh Hồ, chúng ta chỉ cần ngậm Định
Hải thần châu trong miệng là có thể đi đến cửa vào đáy Minh Hồ. Người ta đồn rằng nếu muốn bình an vô sự tiến vào đáy Minh Hồ thì phải tiến hành trận pháp tìm sứ giả bảo vệ.”
“Sứ giả bảo vệ?” Tuấn Ngạn nhíu mi hỏi.
Yêu vương nói, “Bất luận là người, tiên hay yêu một khi sinh ra đều có
người thủ hộ của chính mình, vai trò cũng giống như hai ngọn đèn ở đầu
vai ngươi. Hợp lại thành 3 ngọn đèn phát ra ánh sáng bảo hộ thân thể khí tức của ngươi, người thủ hộ của ngươi sẽ ở bất kỳ hoàn cảnh nào xuất
hiện dẫn đường thoát hiểm cho người, hoặc là… Mang ngươi về minh phủ.”
Tuấn Ngạn sờ cằm, “Nói như vậy, người thủ hộ có thể là thân nhân hoặc bằng
hữu của mình? Vậy không phải đơn giản sao, chúng ta chỉ cần di chuyển
người thủ hộ ra khỏi cơ thể, nói không chừng lão đệ đang bảo hộ ta và
tiểu hồ ly, đến lúc đó chúng ta trực tiếp thực hiện trận phượng hoàng
khấp huyết làm cho hắn sống lại thì tốt rồi.”
Bích Nữ lắc đầu, “Người thủ hộ là một linh hồn, nó là do người chết tiếc nuối mà hình thành,
ngay khi tồn tại chỉ nhớ rõ chủ nhân cần bảo hộ, một khi người này chết
tiến vào minh phủ, nó sẽ tiêu tan.”
“Tiêu tan?” Tuấn Ngạn trừng to
mắt, “Có nghĩa là sẽ không xuất hiện nữa? Nhưng mà chúng ta cứu lão đệ
xong cũng còn muốn trở về dương gian mà!”
Bích Nữ vuốt cằm, “Cho nên
một chút nữa đi xuống dưới, ta đề nghị người đi càng ít càng tốt. Bởi vì người thủ hộ có thể nói là vật chống đỡ cuối cùng cho sinh mệnh của một người, nếu nó tiêu tan, nhẹ thì giảm thọ, còn nặng thì…” Bích Nữ dừng
một chút, quay lại nhìn thẳng Tang Chỉ nói, “Nặng thì nếu bị người khác
phát hiện được điểm yếu của ngươi, về sau lúc nào ngươi cũng đều có khả
năng gặp nguy hiểm.”
Tang Chỉ nheo mắt, giống như nàng thấy lời Bích
Nữ chả liên quan gì đến nàng cả, chỉ ngồi xổm xuống buông Lai Thước
trong lòng ra. Tiểu tử kia còn đang nửa mơ nửa tỉnh bỗng nhiên thấy mình không còn trong vòng tay ôm ấp ấm áp liền cọ cọ làm nũng Tang Chỉ rồi
cuộn tròn lại. Tang Chỉ sờ sờ lông hồ ly của Lai Thước, nhẹ giọng nói:
“Lai Thước nghe lời nha, phải cùng với ca ca ngươi và Minh Tao ca ca ở
lại trên bờ chờ chúng ta về nha, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về.”
Dứt lời, đứng dậy kiên định đi thẳng đến mặt hồ, Bích Nữ kêu: “Tiểu hồ ly, ngươi cũng hiểu rõ rồi phải không?”
Tang Chỉ quay đầu, cười tươi như hoa, “Giảm thọ thì sao? Không có Tuấn Thúc
thì cho dù còn sống được dài cũng sẽ dày vò đau khổ.” Nói xong, không
quay đầu lại nhảy vào đáy hồ.