Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 16:




Ngô Đình Kiêu kéo Mộng Dao ra khỏi bữa tiệc sang chảnh đó trước ánh mắt của bao người.
Sau đó thì anh đi rất nhanh, nhanh đến mức mà cô không có cách nào đuổi theo kịp, khiến cô bị vấp mà té ngã xuống đất.
"Á!"
Ngô Đình Kiêu bực mình quay người lại, anh đi đến bế cô lên và ném cô vào xe.
"Ngô Đình Kiêu, anh..." Cô muốn nói gì đó nhưng lại bị anh chặn họng.
"Câm miệng!" Anh bước lên xe, không một động tác thừa và cho xe chạy.
Đến một lúc sau anh mới hơi bình tĩnh lại, anh quay sang hỏi cô: "Cô quen hắn từ lúc nào?"
"Tôi... tôi mới gặp anh ta lúc nãy, trước đây chưa từng gặp qua." Cô thật thà trả lời nhưng anh lại bật cười, tỏ vẻ không tin.
"Ha! Vừa quen mà đã. thân thiết đến vậy? Hắn còn nhìn cô bằng ánh mắt biến thái đó, cô đúng là giỏi giở trò quyến rũ nhỉ?"
"Anh... anh nói gì vậy? Tôi không có. Tôi và anh ấy chỉ nói chuyện bình thường thôi, đâu có như anh nói. Hơn nữa anh ấy còn giúp tôi giải vây."
"Giúp cô giải vây? Anh hùng cứu mỹ nhân? Cô thích hắn rồi?" Anh lại nổi điên, cách nói chuyện càng lúc càng quá đáng.
"Tại sao anh lại tức giận chứ? Không phải anh đã khiêu vũ cùng cô gái khác rồi sao? Tôi đồng ý khiêu vũ cùng anh ấy thì sai sao?" Mộng Dao cảm thấy anh vô cùng vô lí, nhất thời quen mất anh là một con quái vật đáng sợ biết hút máu người. Không thể bị chọc giận, nếu không sẽ lại nổi điên mà hút máu của cô.
Ngô Đình Kiêu quay sang trừng cô, chợt anh nhìn thấy cô đang cằm chặt một chiếc khăn tay. Anh điên khùng bật cười sau đó đột ngột phanh xe.
Anh cởi dây an toàn ra và nhoài người về phía cô, cướp đi chiếc khăn tay trong tay cô dơ lên trước mặt: "Đây là gì? Vật định tình à?"
"Cái đó..." Mộng Dao còn chưa kịp giải thích thì đã bị anh ném thẳng ra ngoài cửa xe.
"Sở Mộng Dao, cô nên nhớ, cô đang thuộc quyền sở hữu của ai. Nếu đã là người của tôi thì tốt nhất nên yên phận. Tôi ghét nhất là bị người khác đụng vào đồ của mình. Hiểu không?" Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng lạnh lẽo và đáng sợ, ngay cả giọng nói cũng khiến cho người ta cảm thấy rùng rợn.
Mộng Dao sợ hãi gật đầu, không dám nhìn thẳng vào anh: "Tôi... tôi biết rồi."
Ngô Đình Kiêu bực bội, anh nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn mình: "Biết rồi? Chỉ vậy?"
Cô không hiểu ý anh có lắm, không biết mình phải làm gì mới đúng ý anh nên cứ nhìn anh chằm chằm, ngây thơ đến mức khiến anh có cảm giác như mình đang bắt nạt cô.
"Biết rồi thì tốt." Anh trở về ghế lái, tiếp tục cho xe chạy, gương mặt lúc nào cũng u ám khó coi. Khiến cô cho cô cảm thấy thở thôi cũng là một việc khó khăn, chỉ mong sao cho mau mau đến nơi.
Sau khi trở về biệt thự, cô cứ tưởng là mọi chuyện đã êm xuôi.
"Xuống xe!" Anh bước đến mở cửa xe cho cô, đôi mắt vẫn mang theo vẻ rùng rợn đó.
"Anh... anh lại muốn làm gì?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh vô cùng hung dữ cứ như là muốn ăn thịt cô. Ăn thịt? Không lẽ là anh lại muốn uống máu của cô? Cô nghĩ vậy vén tóc sang một bên, đầu hơi ngẩng lên để lộ chiếc cần cổ trắng ngần, sau đó thì nhắm mắt lại: "Nè! Anh mau lên đi!"
Ngô Đình Kiêu nheo mắt lại, anh hít vào một hơi sau đó cúi người xuống... bế cô lên.
"Anh... anh... anh lại muốn làm gì? Ở đây không được sao?" Cô khó hiểu, không ngừng giãy dụa, khiến cho giày cũng bị rớt ra.
"Ể! Giày... giày của tôi rớt rồi!" Cô nói.
Anh bực bội quát tháo: "Bây giờ cô có chịu im lặng không thì bảo?"
Anh bế cô lên lầu, đưa cô vào phòng sau đó lại bế cô bước vào phòng tắm, trực tiếp cho cô ngồi vào bồn, xả nước ra.
"Á! Nước... nước lạnh quá!"
"Ngồi yên đó." Anh đột nhiên xé toạc váy của cô ra, chỉ nhân từ chừa lại nội y, chưa đến mức phải lột sạch.
Mộng Dao sợ hãi, che che chắn chắn lại, nước mắt lưng tròng nhìn anh: "Anh... anh muốn làm gì? Tôi... tôi vẫn chưa sẵn sàng đâu, tôi sợ lắm!"
Cô biết rõ, nếu phải là một cô tình nhân thì chắc chắn anh sẽ không chỉ uống máu của cô, nhưng đây là lần đầu của cô, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để bị anh lấy mất. Cô không muốn, cô rất sợ.
Anh liếc mắt nhìn cô sau đó lấy xà phòng tắm xoa đổ lên người cô, nhiều hơn mức bình thường.
"Bớt nói nhảm đi! Trên người cô vẫn còn mùi hôi thối của tên đàn ông đó, tôi phải tự tay tắm sạch cho thú cưng của mình." Bàn tay thô ráp của anh nhẹ nhàng chạm lên cơ thể của cô, ma sát khắp người cô, từng nói anh chạm qua đều khiến cô cảm thấy rất kì lạ và khó chịu, đó là cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận qua. Lần đầu tiên được một người đàn ông tắm cho.
"Tôi... tôi có thể tự làm mà! Anh... anh mau ra ngoài đi!" Cô nắm chặt lấy cổ tay anh, không cho anh tiếp tục di chuyển, sờ lung tung trên người cô.
Anh hơi nhếch mép, ánh mắt mang theo sự giễu cợt: "Sao hả? Hắn đụng vào cô thì được còn tôi đụng vào thì cô lại thấy khó chịu?"
Cô lắc đầu: "Không phải, sao anh có thể như vậy chứ? Rõ ràng hai chuyện này khác nhau mà. Giang Quân Phong và tôi chỉ đụng chạm bình thường thôi."
Cô chỉ là nói lại sự thật nhưng cô lại không biết mình đã vô tình chọc giận Ngô Đình Kiêu, khiến anh lại nổi cáu: "Giang Quân Phong? Cô còn dám gọi tên hắn trước mặt tôi? Xem ra cô vẫn chưa thật sự hiểu lời tôi nói."
Vừa dứt lời anh đã sờ soạng khắp người cô, từng nơi anh sờ qua đều khiến cô nóng bừng, quên luôn cả dòng nước lạnh ngắt đang chảy trên cơ thể.
Anh đặt tay vào eo của cô: "Hắn ta đã chạm vào đâu? Đây sao?" Rồi lại đặt tay vào nơi mềm mại đang căng tròn: "Hay là ở đây?" Còn sờ tay vào cả mông của cô: "Hửm? Nói đi chứ!" Anh xoa xà phòng khắp người cô, muốn rửa sạch mọi nơi trên cơ thể cô, còn sờ tay vào đùi trong, gần nơi bí mật.
"Á! Ngô Đình Kiêu! Anh mau dừng lại đi! Hức... Anh mau ra ngoài đi!" Mắt cô ứa lệ, sau đó đứng phắt dậy đẩy anh ra ngoài, nhưng dò xà phòng trơn trượt, cô đã không may mà trượt chân.
Ngô Đình Kiêu nhanh ray đỡ lấy cô nhưng lại bị mất thăng bằng, khiến cả hai điều ngã xuống sàn.
Mộng Dao nằm sấp trên người của anh, cơ thể ướt át dính đầy xà phòng khiến anh càng cảm nhận rõ ràng hơn cơ thể của cô qua lớp áo sơ mi mỏng.
Mộng Dao đỏ mặt, cô vội vàng muốn đứng dậy nhưng lại bị anh kéo trở lại, đột ngột cưỡng hôn cô.
"Ưm... ưm..." Nhất thời không phản ứng kịp, cô đứng hình mất năm giây, sau đó thì mới đấm vào ngực anh, muốn anh thả cô ra.
Nhưng cô càng phản kháng anh lại càng ôm chặt lấy eo cô hơn, không kiềm chế được mà cắn mạnh vào đầu lưỡi của cô, một hương vị tanh nồng lan ra trong khoang miệng hoà lẫn với nước bọt, đúng là kích thích vô cùng.
"Hộc... hộc... uống máu bằng cách này... tuyệt thật." Anh hiến thái nhìn cô sau đó lại há miệng ra, tiếp tục muốn chiếm tiện nghi của cô.
Nhưng lúc này cô vẫn còn đủ tỉnh táo, cô vội vàng đẩy anh sau đó đứng dậy, e ấp không dám nhìn anh, không *** nhìn vào ánh mắt lưu manh đó: "Anh... anh mau ra ngoài đi."
Anh mỉm cười khoái chí sau đó thì đứng dậy, còn chưa kịp bước đi thì đã bị cô đẩy ra ngoài khoá cửa lại.
Sau khi anh ra ngoài, cô mới nhận ra là bản thân mình đang rất khó chịu, bên dưới... chắc chắn không phải nước, cũng không phải xà phòng, mà là...
"Không đúng, sau mình lại có thể d.â.m đ.ã.n.g đến vậy chứ? Mình... vậy mà thích bị anh ấy chạm vào?!"
...
Khuya, ở phòng làm việc, anh đang nhìn vào màn hình máy tính thì chợt nhớ đến dáng vẻ của cô lúc ở phòng tắm.
Lúc đó là do anh quá tức giận nên mới không để ý nhiều, bây giờ tưởng tượng lại thì... đúng là có một cảm giác rất lạ.
Da của Mộng Dao trắng mượt, cảm giác khi chạm vào còn hơn cả tuyệt vời. Tuy vóc người mảnh mai, gầy gò, nhưng khi cởi sạch quân áo ra thì... vô cùng mê người.
Rồi anh tưởng tượng đến cảnh cô nằm dưới thân anh rên rỉ, khung cảnh... đúng là hơi cả tuyệt vời khiến anh vô thức nuốt nước bọt ừng ực.
Đến một lúc sao, anh mới chợt nhận ra, rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Thứ mà anh cần chỉ là máu của cô thôi, những thứ khác thì có liên quan gì chứ?
"Mẹ kiếp! Đúng là bực mình!"
Anh muốn dẹp tan những suy nghĩ trong đầu nên đã châm một điếu thuốc, nhưng những hình ảnh đó không những không tan theo làn khói trắng mà càng lúc càng hiện rõ hơn ở trước mắt.
"Mẹ nó! Điên thật rồi!"
Anh ngửa đầu về sau, dùng một tay che mắt, cố để bản thân tịnh tâm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.