Vài ngày sau, tối, Ngô Đình Kiêu có một cuộc làm ăn cần bàn bạc ở khách sạn, họ cùng nhau ở trong phòng kín, nói về vấn đề làm ăn và ký hợp đồng.
Nhưng những kẻ này đều là kẻ nịnh nọt và gian xảo, ai nấy đều đeo trên mặt một chiếc mặt nạ dày cộm, còn dày hơn cả mặt đường.
"Ngô tổng, anh nghĩ sao? Về việc ký hợp đồng cùng chúng tôi? Chúng tôi chắc chắn không để anh chịu thiệt." Người đàn ông bụng bia đó nở nụ cười thuyết phục đến mức khiến cảm thấy buồn nôn.
"Chậc! Không gấp, tôi phải suy nghĩ lại đã." Anh điềm tĩnh nói. Sau đó thì đứng dậy cài cúc áo, chuẩn bị rời đi: "Hôm nay đến đây thôi, còn những chuyện khác vẫn nên xem xét kĩ lại rồi tôi sẽ đưa ra quyết định sau."
Một người đàn ông khác than thở: "Ể! Không cần phải đi sớm như vậy đâu. Đã đến đây rồi mà chỉ bàn chuyện làm ăn thôi thì chán lắm."
Hắn ta vỗ tay vài cái, cánh cửa được mở ra, những người phụ nữ xinh đẹp cùng chai rượu và mồi nhậu bước vào.
Một người phụ nữ đi đến chỗ của anh, ôm lấy cánh tay anh, kéo anh ngồi xuống, cố tình gạ gẫm: "Ngô tổng, đừng cau có như vậy, cùng người ta uống rượu đi mà!"
"Phải đó! Chúng ta cùng nhau không say không về. Có rượu, có thịt, có mấy cô em xinh đẹp, như vầy thì còn gì bằng, Ngô tổng, anh nói xem phải không?" Người đàn ông bụng bia đó nói, mọi người liền hùa theo, anh có muốn về cũng không về được.
"Nếu đã vậy thì tôi uống cùng mọi người vài ly." Anh lạnh mặt, giọng nói không hề có hứng thú.
"Ngô tổng, vài ly sao mà coi được chứ? Cho dù anh không nể mặt chúng tôi thì cũng nên nể mặt những cô em ở đây chứ, phải không?"
Những kẻ khác đều hùa theo người đàn ông kia, rõ ràng là muốn lôi kéo anh, chuốt say anh. Đúng là không biết lượng sức.
"Ngô tổng, uống cùng người ta một ly đi! Để em đút cho anh nha!" Cô ta không ngừng rót rượu cho anh, cạ cạ vào người anh, giọng nói vô cùng buồn nôn, thật sự là không chịu nổi.
"Cút!"
Anh đẩy cô ta ra nhưng cô ta lại bám chặt không buông, đẩy đưa qua lại, cuối cùng ly rượu lại bị đổ, đổ hết lên người của anh.
"Á! Em... em... em xin lỗi, để em lau cho anh, Ngô tổng." Cô ta tái xanh cả mặt, vội vàng quỳ xuống lấy giấy lau cho anh.
Ngô Đình Kiêu bực bội, anh cáu kỉnh đá cô ta sang một bên: "Đúng là chẳng ra làm sao."
"Còn không mau cút?!" Một người đàn ông ra lệnh, những người phụ nữ đó liền cúi đầu đi ra ngoài.
"Ngô tổng, hay là anh vào phòng xử lý đi, tôi sẽ cho người đem đồ đến cho anh. Để tôi đưa anh đi." Người đàn ông đó dường như không hề cuống quýt, còn rất bình tĩnh, đồ để thay cũng chuẩn bị sẵn. Chắc chắn là không bình thường.
Nhưng anh chỉ nhếch mép, bọn họ thì có thể làm gì được anh chứ?
"Cũng được đấy!" Anh điềm tĩnh, muốn xem xem là bọn họ định giở trò gì.
Bọn họ đưa anh vào một căn phòng trong khách sạn, theo anh quan sát thì cũng chẳng có gì khác thường.
Vì vậy anh yên tâm phòng tắm, tắm rửa, sẵn tiện tắm sạch luôn mùi nước hoa của người phụ nữ kia. Để mà nói thì chỉ có hai chữ là phù hợp "ghê tởm".
Ngô Đình Kiêu bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, cơ thể vẫn còn ướt sũng.
Anh vừa lau người vừa nhìn ngó xung quanh, chợt, anh nhìn thấy một bộ quần áo mới được để trên giường, đồng thời có một hộp quà to được đặt ở dưới sàn, khi anh vào đây, rõ ràng là không có.
"Cái quái gì vậy chứ?" Anh cau mày, không quan tâm đến hộp quà ấy và đi đến giường lấy quần áo.
Chợt, hộp quà đột nhiên rung lắc mạnh, nắp quà rơi ra, một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ đứng dậy, cô ta bước ra khỏi hộp quà, nở nụ cười duyên dáng và chậm rãi bước đến chỗ Ngô Đình Kiêu.
"Cô là ai?" Anh cau mày, lùi về phía sau nhưng người phụ nữ đó cứ liên tục bước đến, sờ soạng lung tung trên người anh, sau đó tiến xuống phía dưới.
Ngô Đình Kiêu siết chặt lấy cổ tay cô ta: "Cút!"
"Ngô tổng! Anh cần gì lớn tiếng như vậy? Nhanh lên, để em giúp anh, chắc chắn anh sẽ hài lòng."
Đúng lúc, có một cuộc điện thoại gọi đến, anh mạnh bạo đẩy cổ ta té ngã xuống đất.
Anh đi đến lấy điện thoại và nhấc máy, còn chưa nói gì thì người bên kia đã lên tiếng.
"Anh thấy thế nào Ngô tổng? Có phải rất hài lòng với món quà này không? Là tôi đã cất công chuẩn bị đấy. Chúc anh có một đêm vui vẻ." Sau đó thì người đó tắt máy, hắn là một trong những kẻ có mặt trong phòng bàn việc làm ăn lúc nãy. Hắn tưởng anh là những tên giàu có biến thái kia, chỉ cần dâng lên một người phụ nữ là anh sẽ ký kết hợp đồng. Đúng là kẻ điên.
"Mẹ nó!" Anh bực bội ném chiếc điện thoại, không ngờ bọn họ còn có cả chiêu này, là anh đã khinh địch rồi.
"Ngô tổng!" Cô ta liên tục bước đến, mơ mơ hồ hồ đẩy anh xuống giường, chắc chắn là đã bị bỏ thuốc.
Anh đoán, trong căn phòng này có lẽ cũng đã được lắp camera.
"Ngô tổng! Đêm nay em sẽ là của anh rồi! Chúng ta cùng nhau vui vẻ một đêm đi! Em sẽ giúp anh cảm thấy thoải mái." Cô ta trèo lên người anh, tay không ngừng sờ mó vào cơ ngực săn chắc của anh, cúi người xuống muốn hôn anh.
Nhưng anh lại đè cô ta xuống giường, dùng ánh mắt mê hoặc nhìn cô ta khiến cô ta tưởng mình đã thành công.
Nhưng sau đó, anh dùng chăn cuộn cô ta lại, còn dùng dây thắt lưng siết chặt lại, không cho cô ta tiếp tục tác oai tác quái.
"Ha! Chỉ với cô mà muốn khiến tôi hứng lên? Đúng là bị điên!"
Anh tỏ ra nhìn bỉ sau đó lấy quần áo mặt vào, đi ra ngoài, nhưng cửa lại bị khoá.
"Còn khoá cả cửa?" Anh dùng lưỡi chọc chọc má vài cái, sau đó bỏ hai tay một túi quần, chỉ dùng dùng sức một chút là đã có thể đá hỏng khoá cửa.
...
Ngô Đình Kiêu đi ra xe, anh định trở về công ty, nhưng vừa mở cửa xe ra thì cơ thể anh đột nhiên lại cảm thấy kì lạ, cơ thể nóng ran, cảm giác... vô cùng kì lạ.
Nơi ở trũng quần đang dần to ra và nhô lên, rất khó chịu khiến anh ngay cả đứng cũng không thể đứng vững nỗi.
"Chậc! Mùi hương lúc nãy trên người cô ta? Không lẽ... Mẹ kiếp!"
Anh bực bội đấm vào xe.
Thật ra mùi hương trên người cô ta chính là nước hoa k.í.c.h d.ụ.c, nếu là người bình thường chắc chắn đã sớm mất kiểm soát nhưng anh là ma cà rồng, nửa người nửa ma nên sẽ lâu phát tác hơn.
Và bây giờ, nó đang dần lan ra khắp cơ thể, khiến anh cảm thấy nóng hừng hực, cơ thể rạo rực, khó chịu như muốn chết đi sống lại.
Ngô Đình Kiêu cố trấn tĩnh lại, anh hít một hơi thật sâu sau đó lên xe, cho xe chạy nhanh đến mức tử thần cũng không đuổi theo kịp. Chỉ mong có thể nhanh chóng trở về biệt thự, không biết tại sao, nhưng... nếu không phải cô, anh thà "thử đầm" cũng không cần.