Lúc này ở biệt thự, Mộng Dao đang ở trong bếp nấu mì thì Ngô Đình Kiêu trở về.
"Anh về rồi à?" Cô định hỏi anh có định ăn mì không, cô sẽ nấu thêm một phần nhưng còn chưa kịp hỏi thì anh đã nhào đến, gấp gáp chiếm lấy đôi môi của cô, khiến cho cô giật mình, đôi đũa trên tay cũng vì vậy mà rớt xuống sàn.
"Ưm... ưm... ưm..." Mộng Dao kháng cự, cô liên tục đánh vào vai của anh nhưng anh lại không có phản ứng gì, còn mạnh bạo hơn lúc nãy. Chỉ vài giây sau cô đã bị anh dẫn dắt, chìm đắm vào nụ hôn của anh, không thể nào dứt ra được.
"Hộc! Mộng Dao..." Anh phả hơi thở nóng bừng vào cổ cô, hổn hển gọi tên cô.
"Ngô... Ngô Đình Kiêu, anh, anh rốt cuộc bị sao vậy?" Cô lo lắng cho anh, cô cảm thấy anh dường như đang mất kiểm soát.
"Cho tôi! Được không?" Anh nói không rõ ràng, ám muội hỏi cô.
Mộng Dao không hiểu, cô vén tóc sang một bên đưa cổ cho anh cắn nhưng anh lại không khát máu.
"Thứ tôi muốn không phải là máu của cô, là thứ khác." Anh bế cô lên kệ bếp, điên cuồng gặm nhấm đôi môi cô, bàn tay hư hỏng luồn vào trong váy cô, sờ soạng lung tung còn kéo cả quần trong cô xuống. Đến khi cô bừng tỉnh thì anh đã vùi đầu vào trong nơi bí mật của cô, không ngừng **** ***.
"Ưm... anh... anh làm gì vậy? Mau... mau thả tôi ra đi mà. Bẩn lắm, đừng liếm nữa." Cô khóc lóc, đây là lần đầu tiên cô bị như vầy, thật sự vô cùng xấu hổ và ngượng ngùng.
Ngô Đình Kiêu đột nhiên bế thốc cô lên, để cô ôm lấy cổ mình, sau đó thì sẵn tiện tắt bếp và đi ra sofa.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên sofa, để cô nằm dưới thân mình, gấp đến mức không cởi cả váy ngủ, cứ trực tiếp xé toạc ra.
"A! Đừng nhìn mà!" Cô ngoảnh mặt đi nơi khác, dùng hai tay che chắn bộ ngực của mình lại, gương mặt ửng đỏ, đôi mất đẫm lệ.
Ngô Đình Kiêu nhếch mép, anh nắm chặt hai tay cô đưa lên đỉnh đầu rồi lại giở giọng biến thái: "Tại sao lại không được nhìn? Không phải rất đẹp sao?"
"Anh... anh đừng như vậy có được không? Tôi... hức... tôi sợ lắm." Cô khóc lóc cầu xin anh tha cho mình nhưng lại đang phát điên, sao có thể theo ý cô.
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cô: "Không sao đâu, chỉ cần cô phối hợp, tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng. Chắc chắn không đau, chỉ có sướng thôi."
Mộng Dao liên tục lắc đầu, cô không muốn, cô vẫn chưa sẵn sàng để tiếp nhận việc này, nhưng anh lại không quan tâm, anh vùi đầu vào bộ ngực căng tròn của cô, không ngừng xoa nắn và liếm láp, cảm giác vô cùng chuyên nghiệp.
"Vừa tay thật đấy!"
"Ư... đừng... liếm nắn nữa, sẽ hỏng mất." Mộng Dao khó chịu, cả cơ thể đều căng thẳng, sau đó vẫn là không chịu được mà cong eo lên.
Ngô Đình Kiêu đột nhiên cởi áo sơ mi ra, sau đó lại cởi hết những mảnh vải còn lại trên người, thứ to lớn đó cũng bị anh phô ra.
Lúc nãy ở trong quần cô đã cảm nhận được là nó rất to nhưng không ngờ khi nhìn như này còn to và dài hơn.
Mộng Dao bị đứng hình, ánh mắt cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào nơi đó của anh.
"Có thích không?" Anh nhẹ nhàng cạ thứ to cứng đó ở bên ngoài của cô khiến cô không khỏi rùng mình.
"Không... không thích đâu." Cô khép chân lại, lấy tay che mắt, cảm giác thật sự vô cùng xấu hổ, xấu hổ đến phát khóc.
"Ngoan nào! Dạng chân ra!"
Thấy cô không chịu nghe lời, anh liền nắm lấy chân cô gác lên cổ, hôn từ bàn chân đến nơi ẩm ướt đang không ngừng co giật.
Anh nhẹ nhàng liếm láp bên ngoài và phần nhọn nhô lên khiến cô vô cùng khó chịu, cảm giác trống rỗng vô cùng ngứa ngáy.
"Á... đừng..." Khi anh cho lưỡi vào cô đã không kiềm chế được mà phát ra âm thanh lạ, ngay cả cô cũng không biết vì sao.
"Đừng? Tôi cảm thấy cô thể của cô vẫn thành thật hơn nhiều." Anh miết nhẹ miệng ngoài rồi cho ngón tay thăm nhập vào sau bên trong: "Chậc! Chậc! Cô đã ướt đến mức này rồi sao? Có thể cho liền hai ngón tay vào luôn này!" Anh không những đưa ngón tay ra vào mô tả lại hành động ám muội khi làm tình mà còn liếm nơi nhạy cảm của cô, khiến cô như muốn phát điên.
"A... hức... đừng mà... không muốn... không muốn... tôi không muốn đâu. Làm ơn dừng lại... á..." Một thứ gì đó phụt ra từ bên trong của cô khiến cô trở nên tuyệt vọng, ôm mặt khóc.
"Này! Sao vậy? Tôi làm cô đau à?" Anh lo lắng, không biết mình có làm đau cô hay không.
"Tôi... tôi... hức... tôi vừa mới đi vệ sinh. Hức... tôi đã nói là anh đừng làm nữa rồi mà." Mộng Dao không ngừng khóc nấc lên, nước mắt nước mũi tèm lem, giống như là anh đang bắt nạt một đứa trẻ vị thành niên vậy.
Ngô Đình Kiêu bật cười, anh nắm chặt lấy hai tay cô, sau đó nhẹ nhàng hôn vào mắt cô, nói lời âu yếm: "Ngốc thật! Đó không phải là nước tiểu mà là d.â.m t.h.ủ.y, người phụ nữ bào khi lên đỉnh đều sẽ như vậy, cô không biết sao?"
Mộng Dao nín khóc, cô khẽ lắc đầu, gương mặt mang theo sự non nớt và ngây thơ. Anh không thể nào tin được, trên đời này lại có một cô gái trong sáng đến vậy.
"Ngoan, không biết thì từ từ học, tôi sẽ dạy cô." Anh đánh lạc hướng cô bằng một nụ hôn sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nhất có thể mà cho thứ vừa to và cứng đó vào bên trong cô.
"Ư... đau... anh mau... mau rút ra đi." Mộng Dao bấu chặt lấy cánh tay anh, mày nhíu chặt vô cùng đau đớn.
"Không sao, sẽ hết đau ngay thôi." Tuy anh nói vậy nhưng bên trong cô vừa nhỏ và vừa hẹp, tuy đã qua bước dạo đầu nhưng vẫn chỉ cho vào được một nửa, thậm chí còn không động được, nếu cố cho vào chắc chắn sẽ khiến cô bị đau.
"Hự..." Anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, khẽ động nhẹ.
"Ư... Ngô... Đình Kiêu, đừng làm nữa, được không? Đình Kiêu?"
Mộng Dao gọi tên anh khiến anh lại hứng lên, thứ đó càng lúc càng to ra còn của cô thì siết chặt lại, thật sự không có cách nào để động đậy.
"Hự! Mộng Dao! Thả lỏng, thả lỏng đi, đừng cắn chặt như vậy, đau đấy!"
"Hức... đau quá... tôi sợ lắm... hức... sẽ rách mất, sẽ rách thật đó."
Nhìn thấy cô khóc lóc thảm thiết, anh thật sự có hứng đến mức nào cũng không thể tiếp tục được, vì của cô quá nhỏ lại còn vì căng thẳng và siết chặt. Anh đành phải rút ra.