Ngày hôm sau Mộng Dao được xuất viện về biệt thự, bây giờ trong tiềm thức của cô, nơi này chính là nhà, là một nơi để cô và anh vun vén tình cảm.
Chiều hôm đó, Ngô Đình Kiêu muốn đến siêu thị mua thức ăn về tẩm bổ cho cô, còn cô cứ ở nhà nghỉ ngơi, nhưng cô lại không chịu nghe lời, cứ nằng nặc đòi theo anh nên anh cũng bó tay.
Cô và anh đã đến siêu thị mua rất rất rất là nhiều thức ăn ngon và đắt tiền, khiến cô cô cảm thấy bản thân như ở chốn thiên đường.
Làm sau mà trước đây cô lại có thể quen được một ông chủ giàu có như vậy, không những có biệt thự, có xe mà còn đặc biệt yêu cô, cưng chiều cô như là một đứa trẻ.
Cô cảm thấy rất tò mò định mở miệng hỏi thì...
"Nhiều đồ ăn vặt thật đó." Cô lẩm bẩm. Thì ra là cô nhìn thấy nhiều đồ ăn vặt để trên kệ nên quên mất luôn là mình muốn nói gì.
"Em còn muốn mua gì thêm không?" Anh quay đầu lại nhìn cô, không ngờ cô lại đang ôm mấy bịch bánh ăn vặt trên tay, đôi mất còn sáng rực rỡ hơn là ánh mặt trời.
Anh cau mày, đi đến cướp hết những thứ linh tinh trên tay cô và trả lại chỗ cũ: "Những thứ này không tốt cho sức khoẻ, đã vậy còn không bổ béo gì, em không được ăn, hiểu không? Bây giờ chúng ta đi mua sữa, uống sữa sẽ tốt hơn."
Mộng Dao bĩu môi: "Nhưng mà em muốn ăn, anh mua cho em đi!"
"Không được." Trả đồ về chỗ cũ xong, anh nắm lấy tay cô kéo đi nhưng cô lại không chịu đi, cứ đứng ở đó vòi vĩnh cho bằng được.
Ngô Đình Kiêu khó chịu, thật ra anh như vậy chỉ muốn tốt cho cô mà thôi: "Bây giờ em có chịu nghe lời không thì bảo?"
Mộng Dao ứa nước mất, cô nhìn anh như thể sắp khóc đến nơi: "Anh quát em!"
Anh thở dài, thật sự bó tay với cô: "Mộng Dao, nghe anh nói, những thứ này không tốt cho sức khoẻ. Bây giờ em đang bị bệnh, thật sự không ăn được đâu."
Mộng Dao mím môi, cô đột ngột kéo anh cúi thấp xuống, hôn nhẹ vào má của anh: "Đi mà! Mua cho em đi!"
Chiêu này của cô đúng là khiến người ta không thể lường trước được, anh sung sướng nở nụ cười, lấy tay che mặt vì ngượng ngùng, sau đó anh chợt kéo cô về phía mình, chỉ tay vào má bên kia: "Phải hôn vào má bên đây nữa."
Mộng Dao hơi mắc cỡ, cô khiễng chân lên hôn vào má còn lại.
"Được rồi, em có thể mua rồi đấy, nhưng mỗi ngày chỉ được ăn một bịch thôi."
"Anh đúng là tốt với em." Cô hân hoan chọn hết các loại bánh bỏ và xe đẩy khiến anh có chút hối hận vì đã đồng ý với cô.
Sau đó thì...
"Anh ơi! Em muốn mua nước ngọt."
"Không được."
Cô lại dùng chiêu cũ, khiễng chân lên hôn má bên trái và má bên phải của anh.
Nhưng lần này anh sẽ cố gắng giữ lí trí của mình, không để cho cô có cơ hội thao túng nữa: "Cho dù em có hôn một trăm lần anh cũng không mua cho em đâu."
Mộng Dao mỉm cười, cô đặt tay lên vai anh, khiễng chân lên, hôn liên tiếp vào môi của anh, làm cho mọi người xung quanh và ngay cả anh cũng phải đỏ mặt.
Đây là làn đầu tiên trong đời anh cảm thấy bất lực đến như vậy: "Đủ rồi, anh mua cho em, được chưa hả?"
Vậy là, chỉ đi có vài vòng siêu thị mà đồ của anh và cô mua đã có thể chất thành núi được rồi, đặc biệt là rất nhiều đồ ăn vặt, nước ngọt và những thứ linh tinh. Bởi vậy khi thanh toán, mọi người cứ không ngừng trầm trồ, đây là mua thức ăn dự trữ để phòng tránh thiên tai sao?
...
Sau khi rời khỏi siêu thị về nhà thì trời đã nhé nhem tối, lúc này anh mới bắt đầu vào bếp nấu bữa tối cho cô.
Vậy là cô lại phát hiện ra thêm một điểm tốt của anh, anh còn là một người đàn ông đảm đang, biết chăm lo cho gia đình. Sau này anh chắc chắn sẽ là một người chồng, một người cha tốt.
Mộng Dao trên tay cầm bịch bánh, miệng nhai nhóp nhép đi xuống bếp, cô muốn giúp anh làm bữa tối.
"Chưa ăn gì mà đã ăn bánh rồi? Em đúng là hư thật đấy." Anh vừa xào thịt bò vừa luyên thuyên, không khác gì là một ông bố dày kinh nghiệm.
Mộng Dao cất bịch bánh sang một bên sau đó thì giúp anh rửa rau: "Để em giúp anh."
"Không cần đâu, em mau đi nghỉ ngơi đi, cứ để anh làm là được rồi." Anh tắt bếp, sau đó thì đẩy cô đi ra khỏi nhà bếp, nhưng cô lại bướng bỉnh ôm lấy eo của anh.
Cô ngẩng đầu lên mè nheo: "Anh chê em phiền sao? Nói cho anh biết, em cũng biết nấu ăn đó, chắc chắn là không tồi đâu. Trước đây..."
Mộng Dao định nói gì đó nhưng cô lại không biết là mình định thốt ra những lời gì, vì cô làm gì có trước đây, cô vốn không nhớ gì cả.
Ngô Đình Kiêu thấy vậy liền xoa đầu cô: "Được rồi, anh biết là em biết nấu ăn, vậy chúng ta cùng nhau nấu bữa tối. Nào! Anh đeo tạp dề vào cho em."
Ngô Đình Kiêu sợ cô ngồi một mình lại suy nghĩ lung tung rồi đau đầu nên anh đành cho cô xuống bếp giúp anh nhặt rau, rửa rau và đứng xem anh trổ tài nấu nướng. Như vậy thì tâm trạng của cô sẽ tốt hơn nhiều.