Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 54:




Từ sau khi vô tình gặp Cao Lệ Nam ở trên đường, những lời nói của cô ta đã khiến cô suy nghĩ rất nhiều, cô không thể thật sự vui vẻ như trước đây, vô ưu vô lo được nữa.
Bởi vì cô cảm thấy, những thứ hiện tại mà cô cảm nhận được đều không phải không toàn là thật, rất mơ hồ, rất mông lung, không khác gì một giấc mơ dài.
Mộng Dao không muốn như vậy, cô quyết định muốn nhớ lại tất cả, cô muốn biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, những lời mà Cao Lệ Nam nói có phải là thật hay không. Cô muốn biết, có phải mình thật sự là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác hay không.
Nhưng cô lại có chút phân vân, lỡ như là thật thì cô phải làm sao?
Cô đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu, cuối cùng vẫn đến bệnh viện tìm gặp bác sĩ, cô nói cô muốn ngay lập tức nhớ ra những kí ức bị đánh mất.
Nhưng bác sĩ lại nói, chuyện tìm lại trí nhớ không chỉ ngày một ngày hai là được, vì vậy vị bác sĩ đó đã kê cho cô một ít thuốc hỗ trợ việc điều trị và hẹn cô tuần sau đến tái khám.
Cô không còn lựa chọn nào khác, đành nghe theo.
Trên đường trở về nhà, cô đã đi ngang qua một công viên, ở đó có rất nhiều gia đình đang cùng con cái chơi đùa, thật dự rất thích.
Chợt, cô lại nghĩ đến, nếu như anh và cô kết hôn, cùng nhau sinh con, cùng nhau nuôi dạy con cái, chơi đùa với chúng thì như thế nào nhỉ?
Nhưng từ khi cô mất trí nhớ đến nay anh vẫn chưa hề đụng vào cô, cô thật sự tò mò và muốn biết lí do tại sao.
Anh thường nói yêu cô nhưng lại không muốn cùng cô thân mật, có phải là anh đang nói dối không?
Hay là của Cao Lệ Nam nói là thật? Vì cô là một tiểu tình nhân đến không xứng?
Cô đang suy nghĩ vu vơ, đột nhiên một quả bóng bay bị vụt tay và bay lên trời cao, nó bay rất cao rất cao còn đứa trẻ làm mất bóng bay thì khóc rất to rất dữ dội.
Cô không nhịn được mà nhìn theo nó, cô có cảm giác như, những thứ mình nghe thấy, nhìn thấy, cảm nhận được chưa chắc đã là thật. Vật tưởng chừng như là của mình nhưng lại không phải. Một ngày nào đó, nó sẽ như quả bóng bay kia, chỉ cần buông tay là nó sẽ bay mất và nổ tung.
Mộng Dao cúi đầu, cô không muốn tự làm cho cảm xúc của bản thân bị chùn xuống nữa.
Cô tiếp tục bước đi, cuối cùng đã dừng chân lại một tiệm cơm.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.
Cô mở điện thoại ra xem giờ, cũng đã trưa rồi, chắc anh cũng đang nghỉ trưa, vì vậy cô muốn vào mua hai phàn cơm đến Ngô thị, cùng anh ăn cơm trưa
Khi cô bước vào trong, gọi hai suất cơm mang đi, bà chủ đã nhiệt tình chào đón cô.
Bà ấy hình như quen cô thì phải.
Bà ấy nói: "Lâu rồi không thấy cháu cùng bà đến đây ăn cơm. Lúc trước hai bà cháo vẫn hay đến đây lắm mà. Sao vậy? Bà của cháu vẫn khoẻ chứ?"
Mộng Dao đơ người ra, nhất thời không biết nói gì cả.
Cô thật sự có một người bà sao?
"Cháu làm sao vậy? Không lẽ bà của của cháu bệnh rồi sao?"
Lúc này cô mới hoàn hồn, cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng lại rất trân, cô run run cất giọng: "Vẫn... vẫn khoẻ ạ. Bà của cháu vẫn khoẻ."
"Vậy thì tốt. Đây, hai phần cơm của cháu đây."
Mộng Dao cầm lấy hai suất cơm, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cô cảm thấy hơi ngột ngạt, lòng ngực quặng đau như bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt.
Vậy là Ngô Đình Kiêu... đã nói dối cô sao?
Không lẽ những gì Cao Lệ Nam nói đều không sai?
Cô đi một quãng đường thật dài, cuối cùng vẫn quyết định đến tìm Ngô Đình Kiêu, cô không muốn chất vấn anh, chỉ muốn cùng anh ăn cơm, hỏi một số chuyện.
Cô nghĩ, chắc chắn là anh có nỗi khổ gì đó, nếu không sao anh lại phải nói dối?
Mộng Dao đến Ngô thị, những người ở đây đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, nhưng có lẽ là vì dòng trạng thái mà anh đăng lên vài hôm trước nên bọn họ mới cố tỏ ra bình thường.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, theo trí nhớ của cô là vậy, nhưng không hiểu sao cô lại vào thang máy, nhập đúng tầng có phòng làm việc của anh, còn đi một mạch đến căn phòng đó. Cứ như linh cảm mách bảo là đúng, cô cũng không biết tại sao.
Mộng Dao đứng trước cửa, cô hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc.
Nhưng cô vừa cầm vào tay nắm cửa thì cánh cửa đã được mở.
Người bước ra là Lục Tịnh Văn - thư ký của anh, anh ta nhìn cô với ánh mắt không chút thiện cảm, phía sau lớp kính, cô vẫn nhìn ra sự ghét bỏ mà anh ta dành cho cô.
Cô cảm thấy có chút sợ hãi, có chút không dám nhìn, chỉ gật đầu chào anh ta rồi bước vào trong phòng làm việc của Ngô Đình Kiêu.
Lúc này anh đang ngồi ở bàn làm việc, nhắm mất, day day trán, trông có vẻ khá căng thẳng.
Anh tưởng là Lục Tịnh Văn nên giọng điệu có hơi cáu gắt: "Mẹ nó! Lại có chuyện gì?"
Mộng Dao hơi hoảng sợ, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ hung dữ này của anh, trong trí nhớ của cô là vậy, nên cô đã không nhịn được mà sợ hãi lùi về sau vài bước, gương mặt cũng trở nên tái mét.
Vì đối với cô, anh là người vô cùng dịu dàng, anh mặc cho cô làm càng, yêu chiều cô hết mực, một lời lớn tiếng cũng chưa từng nói với cô.
Đợi vài giây sau mà người đối diện vẫn chưa mở lời, anh bực bội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mộng Dao, anh liền điều chỉ lại tâm trạng, trong lòng có chút hối hận vì đã cáu gắt, anh vội vàng đi đến mắm lấy cánh tay cô.
"Anh xin lỗi, anh không biết là em tới. Lúc nãy anh có hơi tức giận nên mới..."
Chưa đợi anh giải thích xong cô đã khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng như là nước mùa thu: "Không sao đâu, em không trách anh, anh không cần phải bày ra vẻ mặt tội lỗi như vậy đâu."
Ngô Đình Kiêu nắm lấy tay cô, mặc dù cô đã nói vậy nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi: "Có phải anh doạ em sợ rồi không?"
Cô lắc đầu, sau đó thì giơ bịch cơm trong tay lên: "Có phải anh chưa ăn không? Em cùng anh ăn cơm có được không? Em còn cố tình mua suất đặc biệt để bồi bổ cho anh đó."
Anh vui vẻ nghe theo lời cô, cùng cô ngồi xuống sofa, tuy không phải là cơm cô tự nấu nhưng anh vẫn không nhịn được mà cười như một đứa trẻ.
"Dao Dao, có em thật tốt." Anh ôm lấy eo cô, hôn lên má cô mà như muốn nhai đầu cô luôn, thậm chí còn chưa cảm thấy thoả mãn.
"Được rồi, anh mau ăn đi, không thì sẽ nguội mất." Cô đưa cho anh đôi đũa, giục anh ăn.
Suốt bữa anh, anh cứ gấp thức ăn cho cô, cô thì gấp thức ăn cho anh. Cô ăn không hết cơm, anh lại ăn luôn phần cơm thừa của cô.
Hai người không khác gì một cặp vợ chồng son, vô cùng ngọt ngào, vô cùng hạnh phúc.
Nhưng thật ra, trong lòng cô đang có gì đó rất không thoải mái, cô ậm ừ một lúc vẫn không thể nói ra.
Cho đến khi ăn xong, cô mới lấy hết dũng khí của mình ra hỏi anh: "Em thật sự có một người bà sao?"
Ngô Đình Kiêu đang ôm lấy cô,hít hà mùi thơm ngọt ngào trên tóc cô, nghe cô hỏi, động tác của anh có chút khựng lại, cô có thể cảm nhận rõ ràng việc đó.
Nhưng sau đó, anh không trốn tránh mà trả lời cô: "Đúng vậy, nhưng bà em đã mats nhiều năm trước rồi."
Mấy nhiều năm trước? Nhưng theo những gì bà chủ tiệm cơm nói thì... vài tháng trước cô vẫn còn cùng bà đến đó ăn cơm. Vậy là anh đang nói dối?
Cô không nói gì, cũng không tỏ ra nghi ngờ, chỉ ừm một tiếng và ôm lấy anh.
Cô nghĩ, có lẽ là anh chỉ không muốn cô đau lòng thôi. Chắc chắn là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.