Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh đã đi làm từ sớm, chỗ bên cạnh đã không còn hơi ấm nữa rồi.
Nhưng cô cũng biết là công việc của anh bận rộn, nên cô không hề trách anh.
Sau đó cô bước xuống giường, đi vào phòng tắm. Nhìn bản thân trong gương, những vết xanh đỏ và dấu răng trên cơ thể, cô cảm thấy có chút xấu hổ nhưng lại rất vui, vì đây chính là minh chứng cho tình yêu của anh và cô.
...
Tắm rửa sạch sẽ xong, Mộng Dao bước xuống lầu, cô muốn vào bếp tự làm bữa sáng cho vản thân, nhưng không ngờ anh đã làm sẵn bữa sáng để trên bàn cho cô, còn có một tờ ghi chú.
"Em nhớ ăn hết bữa sáng, không được bỏ bữa. Em ở nhà ngoan ngoãn, tối nay anh sẽ về sớm cùng em. Người đàn ông của em, Ngô Đình Kiêu." Cô cầm tờ ghi chú trong tay, miệng cười tủm tỉm như là được mùa.
Sau khi ăn xong bữa sáng thì cô mới phát hiện, những chai rượu vang trong tủ đã không thấy đâu nữa, anh đã giấu đi đâu hết, không cho cô uống nữa.
...
Vì anh nói sẽ về sớm nên cả buổi chiều cô đã cất công chuẩn bị bữa tối cho anh chờ anh về cùng ăn.
Cô đã nấu rất nhiều món, rất rất là thịnh soạn, nhưng đã tám giờ tối rồi anh vẫn chưa trở về.
Cô có chút lo lắng, muốn gọi cho anh.
Nhưng đầu dây bên kia vừa bắt máy thì tiếng mở cửa cũng đồng thời vang lên.
"Anh về rồi."
Mộng Dao vui mừng, cô vội tắt máy sau đó chạy đến ôm lấy anh: "Mừng anh về nhà."
Nhìn thấy cô, mọi mệt mỏi của công việc dường như tan biến hết, anh vui vẻ ôm cô vào lòng, còn nhấc bổng cô lên.
"Anh ngửi được mùi thức ăn rồi. Không biết là bạn gái của ai mà lại giỏi như vậy nhỉ?"
"Là bạn gái của Ngô Đình Kiêu anh đó."
Anh véo mũi cô, vui vẻ ôm cô vào trong bàn ăn và đặt cô xuống ghế: "Anh đúng là may mắn thật đấy, có được một cô gái vừa đáng yêu vừa đảm đang như em. Muốn thưởng gì đây?"
Mộng Dao giả vờ suy nghĩ, sau đó thì chọc tay vào má, muốn anh thơm thơm.
Ngô Đình Kiêu mỉm cười, anh đỡ lấy gáy của cô và tặng cho cô một phần thưởng, đó là một nụ hôn ngọt ngào.
"Anh thật là, em đâu nói là hôn vào môi." Cô hơi xấu hổ, mặt đỏ ửng.
Anh nở nụ cười trêu đùa, ánh mất hiện lên ý cười: "Em không thích?"
Cô cúi đầu, thẹn thùng nói: "Cũng không phải là vậy."
Anh vui vẻ xoa đầu cô và ngồi vào bàn ăn, còn đỡ cô ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy eo cô.
"Anh... anh làm gì vậy?"
"Ngồi yên đó cho anh, nếu em dám nhúc nhích anh sẽ ăn em thay bữa tối đấy."
Mộng Dao mím môi, ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh.
"Mấy món này trông ngon thật, em đút cho anh đi." Anh nhếch môi, dường như là đang có âm mưu gì đó.
Cô dè dặt, gấp một miếng thịt đưa tới miệng anh: "Anh nói a đi!"
Ngô Đình Kiêu chơi xấu, anh đột nhiên ôm chặt lấy cô hơn, trao cho cô nụ hôn đầy mật ngọt.
"Anh... anh... sao anh lại không nghiêm túc như vậy?" Mộng Dao cau mày, dáng vẻ phồng mang trợn má vô cùng hút người.
"Được, được, anh không đùa nữa." Vì sợ cô giận nên anh không dám đùa quá trớn, anh ngoan ngoãn ăn thức ăn do cô đút, sau đó thì năn nỉ cô ăn nhiều thêm một chút.
....
Sau bữa cơm, anh là người rửa bát đĩa, còn cô thì bám lấy anh không buông.
"Sau trước đây anh không phát hiện ra em là một kẻ bám người nhỉ?"
"Vậy sao? Em cũng không biết."
"Anh rửa sắp xong rồi, em ra ngoài xem tivi đi, một chút nữa anh sẽ xem cùng em."
Mộng Dao ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thì ra ngoài phòng khách mở tivi lên xem.
Hôm nay bộ phim yêu thích của cô đã đến hồi kết rồi, nếu xem phim mà không xem được tập cuối thì vô cùng đáng tiếc, cũng may là cô bật tivi lên kịp lúc.
Sau khi rửa xong bát đĩa, Ngô Đình Kiêu từ trong nhà bếp đi ra, anh ngồi xuống cạnh cô, khoác tay lên vai của cô.
"Bộ phim này hay đến vậy sao? Vụng trộm không thể giấu? Tại sao phải vụng trộm?"
"Anh đừng có hỏi những câu như vậy có được không? Em thật sự không trả lời được đâu."
Ngô Đình Kiêu cười hì hì, sau đó thì cô tựa đầu vào vai của mình, cùng cô xem phim.
"Đình Kiêu, Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa đã phải vượt qua rất nhiều trắc trở, thậm chí là hiểu lầm để đến được bên nhau. Còn chúng ta thì sao? Em cảm thấy không chân thật có lắm."
"Sao lại không chân thật? Anh thấy như vầy rất tốt mà." Anh ôm chặt lấy cô hơn, muốn cho cô một cảm giác an toàn nhất.
"Nhưng mà... em lại không nhớ gì cả. Mọi thứ cứ mờ mịt, ở trước mắt nhưng dường như lại không nắm bắt được." Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Vì vậy em muốn tìm lại kí ức, em muốn biết chúng ta đã quen nhau như thế nào và trải qua những gì. Em đã hẹn bác sĩ rồi, tuần sau sẽ bắt đầu điều trị. Anh có vui không? Việc em sắp nhớ lại?"
Ngô Đình Kiêu chợt trở nên cứng đờ, anh gượng gạo nở nụ cười: "Nhất thiết phải như vậy không?"
Mộng Dao nghiêng đầu nhìn anh: "Không lẽ anh không muốn em nhớ lại sao?"
Ngô Đình Kiêu không trả lời, cô cảm nhận được anh dường như đang né tránh vấn đề này.
"Anh đi tắm đây, em tiếp tục xem phim đi."
Mộng Dao nhìn theo bóng lưng anh, anh thật sự đang không vui hay là do cô đã nghĩ nhiều?
...
Hôm nay anh không đến phòng làm việc mà cùng cô đi ngủ, còn đọc sách cho cô nghe.
Cho đến khuya, khi cô tỉnh giấc thì bên cạnh không có ai cả nhưng vẫn còn hơi ấm.
Cô nghĩ là anh đến phòng làm việc nên là đến phòng làm việc tìm anh, nhưng anh không ở bên trong.
Cô lại mò mẫm đi xuống lầu nhưng anh lại không ở trong bếp.
Khuya như vậy rồi anh còn đi đâu chứ? Cũng không thể đến công ty vào giờ này.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, cô đi ra ngoài vườn nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ của trăng tròn, cô đã đi theo linh cảm của mình.
Chợt, cô nghe thấy âm thanh gì đó.
Cô đi theo hướng của âm thanh, trong một góc của khu vườn, có tiếng hét vô cùng bi ai khiến cô rùng mình không dám bước tiếp.
Cảnh tượng trước mắt cũng khiến cô không dám tiến lên, toàn thân tê dại như bị hoá đá.
Người trước mặt cô là Ngô Đình Kiêu, dưới ánh trăng huyền ảo cô có thể nhìn thấy được đôi mắt đỏ ngầu của anh, hai chiếc răng nanh dài đang cắm sâu vào cổ của một người đàn ông cao lớn.
Máu, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến cô như sắp không thể thở nổi. Cô vội vàng bịt miệng lại, cố không phát ra tiếng động.
Chợt, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh gì đó, cơn đau đầu dữ dội bắt đầu kéo đến.
Những mảnh kí ức vụn vỡ bắt đầu ghép lại với nhau, trong đầu cô như có một cuộn băng, chạy hết đoạn này đến đoạn khác.
Cô khụy xuống đất, ôm lấy đầu mình, cô đã nhớ lại tất cả, tất cả những thứ dáng sợ trước đó đều nhớ lại không chừa một thứ gì.
Khi con mồi tan thành khói bụi, Ngô Đình Kiêu mới bình tĩnh lại. Vì anh không muốn tổn thương cô nên mới tìm một kẻ hút tạm những giọt máu dơ bẩn.
Không ngờ khi ngoảnh đầu lại, người con gái đó đã xuất hiện trước mắt anh, cô sợ hãi, kinh hoàng nhìn anh như nhìn thấy một con quái vật.
Tim Ngô Đình Kiêu như hẫng một nhịp, anh hoảng hốt, vội vàng bước đến cô của cô.
"Dao Dao! Dao Dao em nghe anh nói..."
Mộng Dao sợ hãi hét lên và không ngừng lùi về phía sau: "Anh đừng lại gần tôi!!!"
Tim Ngô Đình Kiêu đau nhói đến tột cùng, cứ như là bị ai đó đâm cho một nhát. Anh mặc kệ cô ghét bỏ mình, cứng đầu bước đến ôm lấy cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, không màn đến việc cô đang kháng cự, không ngừng đấm vào người anh, cắn vào vai anh.
"Mau thả tôi ra!!! Mau thả tôi ra đi! Anh là tên quái vật, tôi không muốn ở cùng anh! Hức... mau thả tôi ra... hức... hức!"
"Dao Dao, Dao Dao, em bình tĩnh đi được không? Anh yêu em, em cũng yêu anh, không phải sao?" Giọng anh khàn đặc và có chút run rẩy như sắp khóc.
"Ai yêu anh chứ? Tôi không bao giờ yêu một kẻ giết người, một con quỷ hút máu như anh. Tất cả là do anh gạt tôi! Anh là một tên lừa đảo. Dao anh không đi chết đi!!!" Mộng Dao khóc nấc lên, cơ thể run rẩy chợt ngất lịm đi, cô ngất đi trên vai của anh.
Ngô Đình Kiêu đau đớn ôm chặt lấy cô, cảm xúc của anh bây giờ là một mớ tro tàn, anh không có cách nào kiềm chế được mà rơi lệ.
Đây là lần đầu tiên, một người đàn ông như anh lại khóc và đau thấu xương vì một người con gái.
"Đúng vậy, anh là một kẻ lừa gạt. Nhưng Dao Dao, anh yêu em là sự thật, anh sắp yêu em đến điên luôn rồi, em có biết không?"
Anh nức nở nói ra tiếng lòng mình nhưng không có ai trả lời ngoài ánh trăng sáng trên trời cao.
"Em đúng là một cô gái vô tâm."