Thoát Bắc Giả

Chương 35: Phía nam Namsan




Mọi chuyện diễn ra như một lẽ tự nhiên.
Anh định đoạt lấy quyền chủ động nhưng không lần nào thành công, trước sau vẫn cứ bị người phụ nữ đè chặt dưới thân. Sourin như một vị nữ vương quyền lực nắm trong tay tiết tấu di động, không cho phép phản kháng.
Trận đấu liên quan đến dục niệm này, từ lúc vừa khai màn đã phân rõ thắng bại.
Ở Triều Tiên chuyện cưới muộn sinh muộn rất phổ biến, giáo dục sức khỏe sinh lý cũng không được phổ cập rộng rãi, mà người sống trong quân doanh hàng năm như Lee Jung Ho đã không thạo chuyện nam nữ lại càng mù tịt.
Cục An ninh Quốc gia được mô phỏng theo trụ sở Cơ quan tình báo KGB* của Liên Xô cũ, không thiếu gián điệp “chim én” và “quạ đen” chuyên về sex trong công việc**. Nhưng một bộ máy chuyên về hành động như Cục Điều tra lại thường coi trọng khả năng thực chiến và tư chất đối kháng hơn.
(*KGB là tên viết tắt trong tiếng Nga của “Ủy ban An ninh Quốc gia”, là cơ quan mật vụ ở trong cũng như ngoài nước.)
(**KGB dùng tiếng lóng “chim én” để chỉ phụ nữ và “quạ đen” để chỉ đàn ông được huấn luyện quyến rũ các mục tiêu có thông tin quan trọng.)
Mà nhân viên đặc cần quanh năm thi hành nhiệm vụ ngoài biên giới lại có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều thông tin, rất dễ bị đả kích tư tưởng nên cần phải chú trọng đề phòng kẻ địch kêu gọi đầu hàng.
Chính vì nguyên nhân này, nên phần nhiều hiểu biết của Lee Jung Ho về phái nữ đều đến từ báo cáo của những ‘tấm gương’ trong hệ thống.
Trong rất nhiều các buổi hoạt động khen thưởng, anh từng nghe thấy những lời tương tự sau đây không dưới một lần: lẻn vào lòng địch một mình tác chiến thế nào, rung động trước cám dỗ ra sao, nhưng nhớ đến sự tin tưởng của tổ chức, lòng yêu nước thì lại củng cố niềm tin như thế nào – dao động không đáng sợ, giữ được kiên định cũng không vĩ đại, quan trọng là làm thế nào để quy mọi công lao chiến thắng về cho đảng và lãnh đạo.
Tiền tài, sắc đẹp luân phiên xuất trận, tinh thần Đảng và bản chất con người liên tục bị khảo nghiệm. Qua miệng của những tấm gương anh hùng kia, thường những cô ả hấp dẫn có ý xấu đều là thuộc dạng ngực to não rỗng, rất dễ bị khơi ra mục đích thật.
Lừa gạt, toàn là lừa gạt cả.
Vào khoảnh khắc này, anh vừa đấu tranh vừa ý thức được: dù đây thật sự là cạm bẫy màu hồng phấn, thì bản thân cũng chỉ có một cái mạng rơi xuống.
Nhíu chặt chân mày, liên tục hít khí lạnh qua kẽ răng, Lee Jung Ho quanh quẩn bên bờ vực sâu vô tận, muốn dừng cũng không được.
Cơ bắp của cô dần thả lỏng ra, tay chân cũng càng lúc càng linh hoạt, chu du qua lại trên người anh như hóa thành bãi nước xuân. Bên trong không gian chật hẹp là những tiếng rên khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Hình ảnh chuyển đổi trên màn hình càng lúc càng chậm như thể sẽ dừng lại bất cứ lúc nào, nhưng không đủ để thu hút sự chú ý.
Áo quần xộc xệch chất đống trên đất dính đầy bụi bặm, song cũng không ai màng để tâm.
Cả thế giới như chỉ còn lại người trước mắt cùng cảm giác cố chấp nóng bỏng, như thủy triều liên tục ập đến, quét sạch chút ý thức còn lại.
Lee Jung Ho cảm thấy cơ thể đang bốc cháy, đốt sạch mọi luồng suy nghĩ, cuối cùng đổ rầm xuống đất.
Bột mịn, bụi bặm, tro tàn, hài cốt, mọi thứ trước mắt như biến thành ảo cảnh hư vô, nghẹt thở trong cực hạn của dục vọng; không giãy giụa, không chạy thoát, không hiểu nổi cũng không phân rõ, như một trận chiến không thắng cũng không bại, chỉ từ từ tiêu hao cả sinh mệnh.
Vậy nhưng Sourin vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Một tay cô nâng lấy má anh, thở gấp hôn lên đi kèm cùng tiếng rên không rõ, mỗi một tiếng đều như mật ong đặc quánh ngọt lịm, luôn có thể kéo người ta chìm vào bất cứ lúc nào.
Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài thuận theo và đáp lại.
Áo quần bị kéo xốc xéch nhăn nhúm. Vết sẹo dữ tợn sau lưng cô lộ ra rồi vặn vẹo thay đổi theo động tác, biến ra đủ kiểu hình ảnh, dưới trời sao như mê hoặc lòng người.
Anh cẩn thận sờ lên vết sẹo, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi dưới da, bất giác xòe tay ra dán chặt vào, đẩy cô lại gần mình. Cùng lúc đó, theo bản năng chống nửa thân trên dậy, áp sát hai cơ thể vào nhau, cho tới không không còn khoảng cách.
Mềm mại bị dồn nén, nóng bỏng bị chiếm lĩnh, trận đối kháng kéo dài triền miên không ngừng nghỉ, càng được đẩy lên cao trong tiết tấu anh đuổi tôi theo.
Không gian giữa cầu thang vốn thấm đẫm cái lạnh về đêm lại trở nên khô nóng vì màn kịch liệt này, không khí cũng bí bách một cách câu hồn đoạt phách.
Hai người chìm đắm dưới khoảng trời đầy sao, da đỏ rần lên, tim đập thình thịch, tay chân xoắn bện lại, tiếng thở dốc nặng nề không đè nén được, đều cùng ám chỉ một dấu hiệu nào đó.
Sourin liếm nhẹ lên sóng mũi cao kia, kéo dài một đường theo xương gò má, cuối cùng cắn lấy cánh môi của đối phương: “Mở miệng ra đi, để tôi nghe tiếng của anh.”
Đồng tử màu xám mở to lần nữa, mang theo ánh sáng khiến người ta đắm chìm, giọng ồm ồm như hai tờ giấy nhám chà vào nhau: “… Cô điên rồi.”
Đôi môi đỏ nhếch lên, cô vươn người vén tóc lên, để mặc cơ thể lõa lồ không chút che giấu: “Vậy thì phải làm sao đây?”
Ranh giới giữa điên cuồng và thanh tỉnh dần mơ hồ, không phân rõ là thỏa hiệp hay thận trọng, ngay từ đầu vốn đã không cho phép có khiêu khích.
Động tác của Lee Jung Ho khá dè dặt, thái độ cũng không còn cương quyết, lúc này đây anh như đang nâng niu một báu vật, từ từ đẩy người ngả xuống. Rồi lập tức anh nghiêng người áp tới, dùng kinh nghiệm non nớt nhưng đủ mạnh mẽ thẳng tiến – tỏ rõ thái độ của mình.
“A…”
Sourin thoải mái bật ra tiếng, ngửa cổ nhìn lên, lại thấy một đường sáng bạc ôm lấy viền mặt anh – như một vị thần từ trên trời giáng xuống, trong khoảnh khắc thống trị cả vạn vật đất trời.
Tầm mắt vượt qua cửa sổ thông gió, quần áo rối loạn dây dưa giữa chân tay, cô nhìn vào tròng mắt sắc xám lóe sáng kia, cuối cùng dần thất thần.
Ra vào không chút kiêng kỵ, kích thích đến nơi sâu nhất trong cơ thể. Đau đớn và khoái cảm cùng nhau chạy thẳng đến tim, biến ảo thành cảm giác vui sướng tê dại, như dòng điện dần dần lan đi khắp tứ chi, như thể kéo dài mãi không ngừng.
Cho đến cuối cùng, mọi tiếng rên đều biến mất giữa răng môi, bao dây dưa lạc giữa tay chân, thì rốt cuộc cuộc chiến trường kỳ này cũng chấm dứt, để lại phù phiếm vô biên bất tận, tràn ngập trong thời không ngắn ngủi vĩnh hằng.
Cơ thể như cánh buồm sau bão dập dềnh trôi theo hướng gió, trải qua cuồng phong bão táp, cuối cùng cập bến ở bến thuyền yên ắng, để mặc sóng biển đẩy đưa chìm nổi chứ cũng không còn sức để nhúc nhích.
Anh tựa vào ngực cô, lắng nghe tiếng tim đập bình ổn mà cảm thấy như đã cách một đời.
Sau khi ý thức được chuyện đã xảy ra, cũng biết đây tuyệt đối không phải là thời cơ tốt nhưng lại không hề hối hận,  Lee Jung Ho vô cùng bất lực với chính bản thân.
Nghiêng bả vai bị thương đi, Sourin vò lấy mái tóc rồi xù, lên tiếng phá vỡ im lặng: “Tình hình trong máy giám sát thế nào rồi?”
Người đàn ông sửng sốt, không phản ứng kịp.
Qua mấy giây mới hiểu được ý của đối phương, anh quay đầu nhìn qua màn hình đen trắng, hắng giọng xác nhận: “Hình như dừng lại thật rồi.”
Sourin “ừ” đáp, nhanh chóng xoay mình ngồi dậy, gập người mò lấy quần áo, vừa mặc vừa lại gần máy giám sát, híp mắt xác nhận.
Trong ngực đột nhiên trống rỗng, không khí lạnh lập tức đánh ập lên cơ thể trần trụi khiến anh không lạnh mà run.
Lee Jung Ho còn định nói gì đó nhưng đã bị dáng vẻ già dặn của đối phương dập tắt, đành phải ép bản thân tỉnh táo lại, miễn cưỡng bắt đầu sửa sang.
Như không để ý đến sự khác thường của người đàn ông, lại không đếm xỉa tới những chuyện đã xảy ra ban nãy, Sourin sửa lại dây cắm ở cổng hub, đặt máy giám sát vào chỗ cũ rồi mới vỗ tay đứng dậy: “Đi thôi, đi tìm Im Dong Kwon tính sổ.”
Ngoái đầu lại thì thấy Lee Jung Ho vẫn một bộ dạng quần áo nhăn nhúm, đừng đờ ra như tượng gỗ.
“Anh sao vậy?” Câu hỏi của Sourin vô cùng tự nhiên, không có dư thừa cảm xúc nào.
“Không… không sao cả.”
Người đàn ông vuốt mặt, tiếp tục cúi đầu cài nút áo, bất ngờ phát hiện hai tay đang run, không tài nào cài nổi nút.
Tuy cảm thấy một đời đã trôi qua, nhưng trên thực tế lại chỉ có mấy giờ.
Từ khi Lee Jung Ho lẻn vào trong tháp, cho đến lúc hai người đi ra khỏi điểm cao, thì đám người tụ tập trên đài ngắm cảnh vẫn chưa tản đi.
Xa xa là thành phố Seoul ngợp trong vàng son sáng rực điện đèn, vén lên tấm rèm của cuộc sống về đêm.
Lúc ra khỏi tháp, bọn họ vừa khéo bắt kịp đoàn du khách đang rời đi, chen lẫn vào đám người tấp nập, vô cùng ăn ý tránh khỏi khu vực có camera.
Thực chất lúc này toàn bộ máy camera trong đại sảnh đều đứng yên một chỗ, ngả qua một bên như cần cổ vịt.
“Không phải vấn đề lớn.” Sourin vô cùng chắc chắn, nhịp bước dưới chân cũng tự nhiên nhanh nhẹn hơn, “Bây giờ đến tỉnh Gyeonggi, chắc hẳn có thể bắt tại trận Im Dong Kwon.”
Cân nhắc tới tính thông minh của hệ thống “Argus”, rất có thể trước khi ngưỡng tính toán bị phá vỡ thì nó đã phát ra cảnh báo, nhắc nhở lập trình viên điều chỉnh.
Nếu bây giờ camera vẫn chưa làm việc thì chắc chắn hệ thống chưa kịp thời thiết lập lại.
“Đừng sốt ruột.”
Lee Jung Ho đi theo sau cô, nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô.
Thoát trạng thái mất hồn, kinh nghiệm nghề nghiệp dày công tu luyện của nhân viên đặc cần miễn cưỡng chiếm thượng phong, huy động đầu óc anh vận chuyển lại một lần nữa.
Bên ngoài tháp Seoul, phần lớn đám đông đều kéo nhau đi về phía trạm treo cáp, tiếng ồn ào huyên náo đã lấp đi tranh chấp nhỏ giữa hai người.
Sourin đưa mắt nhìn quanh, khi chắc chắn không bị ai để ý thì mới theo Lee Jung Ho đi đến dưới bóng râm ở bên đường.
Cô thấp giọng nói: “Lúc này là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi theo dõi, một khi hệ thống mà khôi phục lại thì chắc chắn ngưỡng giới hạn sẽ bị đẩy lên cao, khi đấy không dễ phá sập ‘Argus’ đâu.”
Người đàn ông lắc đầu: “Tôi lo đối phương còn có hậu thủ.”
“Sao lại nói vậy?”
“Chỉ theo dõi mỗi hành tung thì đúng là vô nghĩa, hắn cũng biết chúng ta sẽ tìm hắn, sợ là đã phòng bị hết cả rồi. Nếu tùy tiện hành động thì không phải đã để hắn được như ý à?”
Cắn môi, Sourin tính toán một lúc, ý thức được lời đối phương cũng không sai: “Vậy quay về phố người Hoa trước, nghĩ cách thăm dò tình hình gần khuôn viên nguồn nước của Đại học Sungkyunkwan rồi hẵng đi tìm Im Dong Kwon tính sổ.”
Câu này rất hợp ý Lee Jung Ho, anh gật đầu thôi nghi ngờ.
Lúc xuống núi, Sourin chọn đi cáp treo, lý do là “Argus” đã sập, dù đi phương tiện công cộng cũng sẽ không bị ghi hình lại, huống hồ cô thực sự rất mệt.
Lee Jung Ho vốn định ngăn cản, nhưng khi thấy đối phương có vẻ thấm mệt thì bèn ngoan ngoãn đi theo: nửa ngày qua lại trong nội thành, thần kinh căng như dây đàn, dù thể lực cô có vượt trội tới đâu thì suy cho cùng vẫn là phái nữ. Khi nguy hiểm đã tạm thời được giải trừ, thì không cần thiết phải miễn cưỡng bản thân nữa.
Quỹ đạo của cáp treo đi qua phía nam của núi Namsan, sườn núi khá dốc mà khoảng cách cũng rất lớn, thế nên loại hộp cáp được dùng là loại khép kín.
Trên đường dây cáp chỉ có hai hộp cáp, một hộp lên núi còn một hộp khác thì xuống núi. Sau khi hai hộp đến đích thì mỗi hộp lại đi theo hướng ngược lại.
Cáp treo có sức chứa hành khách lớn và lực leo cũng rất mạnh. Trong mấy phút là có thể làm một chuyến qua lại, rất thích hợp với các điểm ngắm cảnh có lưu lượng hành khách lớn.
Lúc bọn họ chờ cáp treo đi lên, phần lớn du khách đều đã xuống núi, trong khu chờ chỉ có hai bố con xếp hàng đằng trước.
Cô bé tầm chừng sáu bảy tuổi, búi hai chỏm tóc trông rất hoạt bát lanh lợi. Cô bé thấy hộp cáp treo đến gần thì trở nên hưng phấn, vỗ tay hoan hô liên tục, khiến người bố phải luôn miệng xin lỗi vì sợ làm phiền người khác.
Nhân viên quản lý trực ca tối, bận bịu liên tục mấy tiếng, vào lúc này đã không trụ nổi nữa. Chỉ thấy anh ta ra vẻ khó chịu dù đối phương đã xin lỗi, cau mày mở cửa ra, trực tiếp đẩy hai bố con vào hộp.
“Này, hai người kia, nhanh lên đi! Nếu không phải chờ chuyến sau đi đấy.”
Cửa hộp cáp mở rộng, nhân viên quản lý vừa tức giận gọi vừa bảo Sourin và Lee Jung Ho đi nhanh lên.
Tốc độ của cuộn dây cáp không nhanh, nhà trạm cũng rất dài, vẫn đủ thời gian để lên xuống.
Có điều cả hai không so đo gì với thái độ phục vụ kém của nhân viên, nhưng lúc hai người chuẩn bị đi vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng máy kéo phát ra tiếng kêu chói tai, đèn điện trên trạm đột nhiên tắt ngóm, mọi người la hét ầm ĩ.
May mắn thay, cửa có thiết bị bảo vệ tự động, lúc này chốt cửa đã khóa lại để ngăn chặn các mối nguy hiểm an toàn có thể xảy ra. Cô bé không biết gì, quay đầu lại gác cằm lên bệ cửa, vẫy tay tạm biệt trạm cáp treo.
“Đúng là gặp quỷ.” Nhân viên quản lý ức chế mắng chửi, “Công ty điện lực chơi khăm đấy hả?”
Rõ ràng câu đùa này rất không hợp thời.
Một hộp cáp treo đã rời đi, có nghĩa là phải đợi hộp khác đi lên thì bọn họ mới xuống núi được.
Triều Tiên thiếu hụt nhiên liệu quanh năm nên Lee Jung Ho cũng không lạ gì với chuyện này. Anh không hề nghĩ nhiều, mà chỉ vội vã dắt Sourin lùi sang một bên dưới sự chỉ dẫn của nhân viên.
Hiện tại, trong trạm đã khôi phục vận chuyển bình thường, đèn điện sáng choang, trục quay lại di chuyển, cửa trần khép mở… Chỉ có mấy chiếc camera xiên xẹo kia là vẫn giữ nguyên góc độ kỳ quái, cố định ở vị trí của mình.
Sourin bỗng thấy bất an nhưng lại không nói ra được vì sao, cảm giác sốt ruột không lý do này khiến người ta không biết phải làm thế nào.
Cô đặc biệt chú ý quan sát mấy chiếc camera kia, phát hiện chúng nó không khác gì mấy camera trong tháp Seoul: đứng yên tại chỗ, không có dấu hiệu di chuyển.
Có lẽ thật sự chỉ là bất ngờ chăng?
Còn chưa kịp lý giải rõ ràng thì lại có mấy vị khách nữa đi vào, nhất thời nhà trạm trở nên nhộn nhịp. Lại thêm mấy phút nữa, một chiếc hộp cáp khác chậm rãi đi lên trạm, nhân viên quản lý lần nữa mở cửa ra.
Thời gian đã muộn nên không còn ai đi lên nữa cả, trong hộp cáp kia trống trơn, chỉ có mỗi thanh kim loại cố định ở chính giữa. Vì hành trình ngắn nên trong hộp cáp không đặt ghế ngồi để dựa, đa số hành khách đều cần phải đứng. Ánh đèn mờ mờ từ trên đầu hắt xuống tạo thành bóng sáng kỳ lạ.
Nếu theo quỹ đạo hoạt động đối xứng của cáp treo thì lúc này người cha và cô con gái đã đến trạm ở dưới núi, chắc hẳn là đang chuẩn bị đi ra.
Sourin đứng tại chỗ, bước chân bất giác ngừng lại. Một bàn tay đỡ lấy vai cô tạo nên một không gian độc lập nho nhỏ, ngăn lại mọi ảnh hưởng không cần thiết.
Lee Jung Ho lách người đi, âm thanh trầm thấp vỗ về yên tâm: “Đi thôi.”
Sourin quay đầu đi, ép mình không được nghĩ lung tung nữa: thời gian vận hành của cáp treo khá ngắn, dù có gì bất trắc thì chắc vẫn khống chế được.
Hai người đi theo nhịp của nhân viên, dần dần đến gần khu vực lên hộp cáp.
Dây cáp từ từ di chuyển, hộp xe chậm rãi lại gần, đám người ở sau nhốn nhào ồn ào, tiếng kim loại va chạm vào nhau, cánh cửa mở ra hai bên như một con quái thú há to miệng.
Cô chỉ cảm thấy dạ dày quặn thắt, bất giác dừng bước: “Đợi một…”
Còn chưa nói hết thì đã bị nhân viên đẩy một cái: “Đợi cái gì mà đợi nữa? Còn có nhiều người muốn xuống kia kìa, không thấy hả?”
Ngay lúc Sourin lảo đảo chực ngã, Lee Jung Ho trở tay bóp chặt cổ tay nhân viên, sức lực khiến đối phương tái mặt.
Trong đôi mắt xám lóe lên hàn quang, nhiệt độ quanh thân bỗng giảm mạnh, ý tứ uy hiếp dù không nói cũng cảm nhận được.
Nhân viên bộp chộp cũng biết đạo lý biết thức thời là trang hảo hán, liền vội vã cúi đầu nhận sai: “A… Tôi xin lỗi, làm phiền hai người nhanh vào ạ.”
Lần này anh ta dùng giọng tôn kính, không còn gắt gỏng như ban nãy nữa, chỉ muốn mau chóng dàn xếp ổn thỏa.
Sourin đã vào hộp cáp, Lee Jung Ho cũng lười dây dưa, tiện tay đẩy nhân viên qua một bên, mặt lạnh cúi đầu xuống đi qua cửa.
Động tác của anh rất dứt khoát, không hề chậm trễ chút nào, hộp cáp đung đưa nhanh chóng ổn định, trực tiếp hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Chúng ta xuống đi.” Nỗi bất an trong lòng Sourin tăng đến đỉnh điểm, không thể tự tiếp tục lừa mình được nữa rồi.
Và lúc này, trong giọng anh cũng để lộ vẻ căng thẳng: “Ở đây có vấn đề?”
Còn chừa dứt lời thì tiếng kim loại va vào nhau lại vang lên, trong chớp mắt cả trạm cáp chìm vào bóng tối, bốn phía đen đặc không có nổi một tia sáng. Lee Jung Ho lập tức cúi người che bên trên cô, dùng cơ thể tạo thành bình phong ngăn cách, cản lại mọi bất ngờ có thể xuất hiện.
Trong bóng đêm đen kịt thời gian như ngừng trôi, nhiệt độ cơ thể ấm áp liên tục tỏa ra, khiến người ta chợt thấy an lòng.
Tiếng dây thừng hoạt động, tiếng cửa đóng lại, tiếng nhân viên mắng chửi hòa lẫn với nhau, cùng một lúc từ bốn phương tám hướng truyền đến, xác thực dự cảm bất an trong lòng.
Sáng và tối tranh nhau chớp nháy, chỉ nghe thấy tiếng “ken két” vừa vang lên thì cửa tự động đã khép kín, lập tức cả hộp cáp trống rỗng chỉ có mỗi hai người họ, rồi một lần nữa rời khỏi nhà trạm đi xuống chân núi Namsan.
Hành khách đứng ở trạm ngây đơ như phỗng, còn chưa kịp sực tỉnh đã lại bỏ lỡ một chuyến, rõ ràng đều bất ngờ. Nhân viên quản lý đã trải qua chuyện này một lần liền mất kiên nhẫn, rút bộ đàm ra bắt đầu liên lạc với phòng điều khiển trung tâm.
“Quả thật phải nên kiểm tra tu sửa lại cáp treo này đi rồi.” Xác nhận chỉ là một lần cúp điện bất ngờ, Lee Jung Ho cũng không căng thẳng, chỉ phủi ống quần đứng dậy, “Đừng sợ, chúng ta có thể đến trạm nhanh thôi.”
Sourin không để ý anh chìa tay ra với mình mà chỉ một tay đỡ cửa, bắt đầu nghiên cứu cách chạy trốn từ nơi này.
Khóa cửa được gắn bên ngoài hộp cáp, cách lớp cửa kính chỉ có thể thấy mà không thể sờ. Móc của cáp treo được hàn cố định vào cáp thép, đang xoay tròn theo trục quay, chậm rãi di chuyển giữa các cột đỡ cố định.
Chỉ chốc lát sau, cáp treo đã đưa bọn họ rời xa trạm, hướng dần về phía dưới chân núi.
Thấy Sourin không để ý tới mình, thần kinh của Lee Jung Ho cũng nhấc lên cảnh giác.
Anh ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện ở đây cũng có camera theo dõi, ống kính đen ngòm sâu không thấy đáy lại như có luồng sáng thần bí vô tận.
Thử đi quanh hộp cáp hai vòng, camera vẫn không thay đổi góc độ, lúc này lo lắng trong lòng Lee Jung Ho mới mờ đi đôi phần: “‘Argus’ đã tê liệt rồi, chúng ta đi xuống núi chắc hẳn không sao đâu, có thể vừa rồi chỉ là sự cố bất ngờ.”
Sourin mím môi không nói gì thêm.
Trong công viên Namsan cây cối rậm rạp, triền núi nơi cáp treo đi qua rất hiếm có dấu chân, trừ đèn chân không ở trên đỉnh đầu ra thì bốn phía hoàn toàn chìm trong đêm tối.
Ánh đèn nhạt hắt xuống, một nam một nữ ngồi đối diện nhau: Lee Jung Ho nhìn Sourin, tầm mắt của Sourin lại vượt qua cửa kính, nhìn ra bầu trời vô tận ở ngoài.
Mỗi khi qua một cột đỡ, tiếng móc đụng vào ròng rọc lại truyền qua nóc xe, khiến bầu không khí trở đáng sợ trong không gian hạn hẹp.
Nhưng bọn họ cũng hiểu rất rõ, phát ra tiếng động này tức là cáp treo đi qua cột đỡ, như vậy còn an toàn hơn – chí ít là đỡ hơn so với việc treo trên dây cáp.
Qua thêm hai phút nữa, lúc đi đến hai cột đỡ thấp nhất ở lưng chừng núi thì đột nhiên dây cáp tự động ngưng lại.
Cuối cùng điều lo lắng cũng thành sự thật, bất luận là tốt hay xấu thì đều khiến người ta thở phào.
Ngay lập tức đèn điện phụt tắt, trong hộp cáp cũng như ngoài cửa sổ, giơ tay ra không thấy được năm ngón.
Tiếp theo sau, đột nhiên dây cáp trên đỉnh đầu sập xuống khiến cần trục rung lắc kịch liệt. Trục quay ở xa dường như đang xoay theo hướng ngược lại, kéo căng dây thừng vắt ngang giữa hai cột đỡ.
Phản ứng đầu tiên của Lee Jung Ho không phải là tự vệ mà là đến gần Sourin.
Cuối cùng lúc nắm lấy tay phải bị thương, anh mới chậm rãi thở hắt ra: “Cô không sao chứ?”
Người phụ nữ hừ đáp: “Đừng để ý đến tôi, phải nghĩ cách ra khỏi đây thế nào đi đã.”
Nói rồi cô hất tay anh ra, nhoài người đến vách kính, tính phá cửa sổ chui ra.
Thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, dây thép càng lúc càng siết chặt, hộp cáp phát ra tiếng ồn quái dị, gia tăng nỗi sợ hãi trong bóng tối bất an.
Bọn họ tạm thời xuất phát từ phố người Hoa, không mang theo vũ khí, ngoại trừ một tấm bản đồ Seoul thì trong túi trống trơn.
Hộp cáp cách mặt đất có mấy chục mét, nếu rơi xuống thì dù không chết cũng đi tong nửa cái mạng; rõ ràng sự cố trước mắt không phải là tình cờ, rất có thể là do Im Dong Kwon tính kế – dù không tìm được cách chạy trốn, nhưng Lee Jung Ho cũng biết việc này không nên chậm trễ.
Lần mò dọc theo bệ cửa, anh nhanh chóng phát hiện không thể tay không phá cửa được: cả hộp cáp được thiết kế khép kín hoàn toàn, cộng thêm kính dày được nối liền với vách hộp không một kẽ hở, nếu không phải là kẻ chuyên nghiệp có dụng cụ thì e là không phá được.
Sourin tháo giày cao gót ra rồi đập mạnh một hồi, chưa gì đã gãy gót giày. Nhưng dù thế cũng không có hiệu quả, hộp cáp vẫn đứng im không nhúc nhích.
Mặt khác, dây thép vẫn bị trục quay vặn xoắn, tiếng kéo chói tai *ken két* vang lên như tiếng rên rỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đôi.
Treo lơ lững giữa trời, đi đôi với tiếng kim loại đột nhau, đột nhiên hộp cáp bỗng chòng chành. Sourin quay đầu lại thì phát hiện cột thép ở chính giữa buồng xe đã bị gãy, Lee Jung Ho đang sải bước đi đến đầu kia của cột thép.
Chốt cố định không chịu đựng nổi phá hoại bạo lực nên nhanh chóng nứt ra, cột thép rơi xuống đất cái rầm, anh nhanh chóng vác lên vai – trở thành công cụ lý tưởng để phá cửa.
“Tránh ra!”
Sourin vô cùng phối hợp nấp vào trong góc, nghe thấy tiếng kim loại phang vào thủy tinh mà lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi.
Trên kính nhanh chóng xuất hiện vết nứt.
Lee Jung Ho cũng không dừng lại một giây, bả vai rung lên quay ngược chiều lại, liên tục đập mạnh vào cửa thủy tinh.
Tiếng va chạm một chút lại một chút như đánh trống vào buồng tim, nhưng đang thi đấu trận sinh tử cùng tiếng dây cáp vặn xoắn trên đỉnh.
Sourin chỉ hận nỗi hai tay mình bị thương, không thể giúp sức được – cái cảm giác giao số mệnh vào tay người khác, đối với cô mà nói thực sự vô cùng kỳ quặc.
Cũng may mà không lâu sau, cố gắng của Lee Jung Ho đã có hiệu quả, tấm cửa kính vỡ vụn ra như mạng nhện rồi rơi loảng xoảng xuống đất.
Qua phán đoán từ tiếng kính vỡ, nơi đây cách mặt đất chí ít cũng đến ba mươi mét, rơi xuống không chết cũng tàn phế.
Lee Jung Ho vươn tay ra ngoài cửa, nhanh chóng tháo khóa cửa ra, ngay khi cánh cửa bật mở thì gió đêm cũng ùa vào, lấp đầy mỗi một tấc trong hộp cáp.
Cột kim loại chèn ở khe trượt cố định cửa mở, giọng của người đàn ông theo gió truyền vào tai Sourin: “Nhanh lên, đi với tôi!”
Dưới ảnh hưởng của sức gió, hộp cáp lắc trái nghiêng phải, hai tay không có sức nên cô chỉ có thể vừa lại gần vừa cao giọng đề nghị: “Nơi này quá cao, nhảy xuống sẽ chết mất!”
“Bên dưới có thảm thực vật, còn có cây nữa, có thể đỡ đệm.” Lee Jung Ho vươn tay ra chụp lấy, kéo người phụ nữ vào lòng, “Móc cáp treo đã được cố định rồi, đến lúc dây cáp bị kéo đứt, cả hộp sẽ đập thẳng vào cột đỡ, tới lúc ấy chắc chắn sẽ phải chết.”
Còn chưa dứt lời thì dây cáp trên đỉnh đầu phát ra tiếng *két* sau cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng thực tế để kiểm chứng lời tiên đoán lần này.
“Bám chặt tôi!”
Gần như trong khoảnh khắc dây cáp đứt đôi, Lee Jung Ho ôm lấy Sourin tung người nhảy xuống, biến mất trong rừng đen bao la.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.