Thoát Bắc Giả

Chương 86: Máy bay Trident




Sourin nhận lấy bản đồ lộ trình rồi thì Jang Young Soo mới xoay người đối mặt với thư ký, lấy trong vali ra hai khẩu súng lục loại 70.
Ông ta thuần thục rút băng đạn trong nòng ra, lại nhét từng viên đạn khác vào rồi lên nòng lần nữa. Sau đó đổi qua khẩu súng khác, lặp lại các động tác ban nãy xong nhét vào tay thư ký.
Người đàn ông sầm mặt, thấp giọng nói: “Bất kể có xảy ra chuyện gì, cũng không được để bọn họ bắt sống.”
Nghe đến đây, Sourin không nói gì thêm mà cúi đầu cầm bản đồ đi vào buồng lái.
Máy bay này là một máy bay thương mại Hawker Siddeley Trident do công ty De Havilland sản xuất, có ba hệ thống động lực độc lập, có thể thực hiện cất cánh và hạ cánh toàn tự động, yêu cầu mức độ tham gia thủ công khá thấp.
Nhưng đối với người làm chính trị quanh năm ngồi trong văn phòng, bận rộn đấu đá trong nội bộ Đảng mà nói thì mọi thứ vẫn quá phức tạp, nhưng phi hành đoàn do sân bay bố trí đều là tinh hoa của quân đội nhân dân, không dễ thăm dò lập trường chính trị nên không có chuyện đi lệch tuyến đường đã thiết lập được.
Sợ rằng đây mới là nguyên nhân thực sự Jang Young Soo lựa chọn tin tưởng cô.
Là một lính đánh thuê, hằng năm Sourin luôn ra vào những khu vực nguy hiểm nhất trên thế giới, dù không được đào tạo có hệ thống thì cũng có hiểu biết nhất định về các phương tiện giao thông thường gặp. Vào những ngày đầu thành lập học viện tình báo, Jang Young Soo cũng đã biết bản lĩnh của cô, dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ ứng cử viên thích hợp nhất để bảo vệ mình.
Việc đã đến nước này, là phúc hay họa không thể nói rõ, chỉ có thể thực hiện theo chỉ thị của đối phương.
Đeo đai an toàn, đội tai nghe vào, lần lượt bật công tắc điện lên, nhả phanh tự động ra, tắt kết nối với hệ thống liên lạc, Sourin chuẩn bị hết tất cả mới nhấn nút phát sóng trong khoang, thông báo với hai người cùng đồng hành rằng máy bay sắp cất cánh.
Đèn hai bên đường băng dần sáng lên, xe hơi và xe đổ dầu đều đã được lái đi, cầu thang rời khỏi thân máy bay, động cơ phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Cảnh vật ngoài cửa sổ bắt đầu dịch chuyển, máy bay chạy dọc theo đường băng, đột nhiên trong tai nghe truyền đến chỉ thị từ tháp chỉ huy ở sân bay: “Máy bay 256 không thể cất cánh, mời nhanh chóng quay lại bãi đậu máy bay.”
Sau lưng không quản viên là tạp âm ồn ào, dễ dàng nhận ra anh ta đang nghe lệnh của người khác. Trên sân cỏ xa xa đột nhiên xuất hiện một nhóm người rầm rộ, từng chiếc xe tải chờ đầy quân nhân dân súng đạn sẵn sàng.
Có binh lính cầm vũ khí nhảy xuống xe, vừa chạy vừa lên nòng, nhắm thẳng máy bay toan nổ súng. Các nhân viên bảo vệ giữ bên đường băng vội vẫy tay cản lại, dù khua tay rất dữ nhưng vẫn không cản được đám người chen đến.
Sourin chắc chắn mình nghe thấy tiếng súng.
Ánh đèn trên đường băng, những con số hiển thị trên bảng điều khiển cùng tín hiệu truyền tin ồn ào, tiếng mọi người la hét, tiếng động cơ xe hơi và tiếng nổ của máy bay hòa vào nhau, nhất thời khiến sân bay vốn trật tự trở nên hỗn loạn.
Xe tải dừng lại cuối đường băng, một chiếc xe Jeep quân dụng lao thẳng lên giữa đoàn xe, tăng tốc đuổi theo sau máy bay.
Chiếc xe Jeep như thể không muốn sống, càng lúc càng tăng tốc độ, càng lúc càng tiến sát gần, có mấy lần đã chạy đến dưới máy bay, bất cứ lúc nào cũng có thể xe hư người chết. Khi nó hòa vào bóng của máy bay, binh lính truy kích lập tức dời súng đi, tránh bắn nhầm cấp trên của mình.
Mọi người đều cho rằng xe Jeep muốn chặn đường băng, ngăn máy bay cất cánh.
Người phụ trách sân bay hoàn hồn, nhảy cẫng lên hét lớn về phía đường băng: “Mau quay xe lại!”
Chiếc xe đổ dầu vừa được lái đi nhận được mệnh lệnh, lập tức xông lên chặn lại đường băng. Tài xế không trông thấy tình hình phía sau, chỉ có thể dựa vào thân xe cồng kềnh để ép chiếc máy bay sắp cất cánh chậm lại.
Ngồi trong buồng lái, Sourin thấy rõ mọi chuyện, cô cắn răng đẩy cần gạt xuống, tăng mức tối đa tiếp tục tiến thẳng về phía trước, lao đến đối diện chiếc xe chở dầu.
Mười mấy giây, lo âu bị dồn nén đến vô hạn, tất cả mọi người trong sân bay căng mắt nhìn đường băng, lo lắng tới nỗi không dám chớp mắt.
Xe chở dầu vẫn chưa được tháo dỡ hoàn toàn, một khi nhiên liệu hàng không có độ tinh khiết cao mà phát nổ, chắc chắn các tòa nhà nằm trong bán kính mấy trăm mét sẽ bị san phẳng.
Nhưng máy bay Trident không có ý định chậm lại, ngay cả chiếc xe Jeep dưới cánh vẫn tiếp tục tăng tốc, giống như hai vũ công nhảy chân trần trên lưỡi kiếm, không sợ khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Trong nháy mắt xe đổ dầu đã nằm trước đầu máy bay. Tài xế bất ngờ quay đầu nhìn đường, la hét đánh vô lăng, khó khăn lắm mới né qua được một bên, sượt qua xe Jeep trong gang tấc.
Ánh đèn lóe lên, không khí bị đốt nóng và mặt đất run lên, chiếc máy bay được một phản lực to lớn nâng cánh, cuối cùng cũng rời khỏi đường băng, nhanh chóng cất cánh bay cao, dần dần biến mất trên bầu trời phương Bắc.
Người phụ trách sân bay vẫn không quên thói quen nghề nghiệp, cúi đầu nhìn vào đồng hồ đeo tay: “13 giờ 57 phút ngày 15 tháng 1 năm 2017.”
Lốp xe va chạm với mặt đất vang lên tiếng ma sát rõ nét, chiếc xe Jeep không thể cản phá kia cuối cùng cũng đạp phanh, dừng lại ở cuối đường băng.
Sĩ quan lục quân hơn ba mươi tuổi nhảy xuống khỏi xe.
Chỉ thấy anh chống gậy, vai đeo cầu vai hai vạch bốn sao cấp bậc đại tá, bên gò má có một vết sẹo dài vô cùng ghê rợn. Nhưng nổi bật nhất vẫn là đôi mắt u tối kia, như chớp giật mây đen nhìn theo hướng chiếc máy bay biến mất, bất chợt gió bão vô hình nổi lên.
Tiếng nổ đã rời xa, đường băng trống trải rơi vào im lặng.
Cả sân bay Bình Nhưỡng đều đã bị bao vây, không khí trong phòng vô cùng kiềm chế. Không quản viên vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn cầm ống nói liên tục hét lên “nghe được xin hãy trả lời”, “mau quay lại”, song đối phương vẫn một mực im lặng.
Tất cả mọi người đều biết, máy bay đã cắt đứt hệ thống liên lạc với mặt đất.
Cuối hành lang truyền đến tiếng ủng dậm chân, cánh cửa bị đẩy ra, binh linh đứng nghiêm, tự giác chào vị thống độc tiếp quản hiện trường.
Park Yong Sik dẫn đầu đi vào phòng điều hành, vừa nháy mắt thì đã có người tiến lên chụp lấy tay không quản viên, ép anh ta buông ống nói ra, xoay người lại tiếp nhận chất vấn.
Cơ thể bị gập xuống trước chín mươi độ, không quản viên không thể nhìn thẳng, chỉ có thể nhìn thấy bóng người trên sàn nhà lát đá hoa cương cùng cây gậy tinh xảo.
Cởi găng tay ra giao cho sĩ quan phụ tá, Lee Jung Ho từ tốn hỏi: “Trên máy bay có mấy người?”
“Ba… ba người.”
Không quản viên nức nở, âm thanh như được đẩy ra từ trong phổi, run run bổ sung: “Cục trưởng Jang và thư ký của ông ấy, ngoài ra có một người phụ nữ nữa.”
Cấp trên gật đầu, tiếp tục hỏi: “Là ai đang lái?”
“Trong đài là giọng nữ, chắc là người phụ nữ kia.”
Nghe đến đây, Park Yong Sik lập tức nghiêng người tới trước, ghé vào bên tai cấp trên nhắc nhở câu gì đấy. Người đàn ông với đôi mắt xám gật đầu, không có bất kỳ dấu hiệu nào rõ ràng.
Đột nhiên áp lực sau cổ lỏng đi, không quản viên vẫn quỳ trên đất, nhanh chóng khóc thành tiếng.
Cả tòa nhà đã bị quân đội khống chế, đèn tín hiệu đường dây điện thoại nhấp nháy, thoại vụ binh nhắc nhở: “Quân ủy Trung ương.”
Giũ tay áo, Lee Jung Ho nhận lấy ống nghe kẹp trên vai, báo cáo ngắn gọn: “Là tôi… Mục tiêu đã cướp một chiếc máy bay… Vâng, đã bay rồi.”
Tuy giọng anh rất nhẹ nhưng người trong phòng đều rất rõ ràng – cái gọi là “cướp” đã xác định được tính chất của sự kiện lần này, Jang Young Soo thân là ủy viên Bộ Chính trị Trung ương nhưng đã hết hy vọng.
Người ở đầu dây có vẻ đã sớm đoán được kết quả này, chưa nói được mấy câu đã cúp máy. Lee Jung Ho trả điện thoại lại cho thoại vụ binh, chậm chạp đi đến đầu kia của tòa tháp, ngẩng đầu nhìn bản đồ kích thước lớn trên tường.
Người vẽ bản đồ đứng trên thang, đội mũ bảo hiểm nối tai nghe, vừa lặp lại tín hiệu trong phòng radar vừa dùng bút chì phác họa quỹ tích bay trên bản đồ.
Đường màu đỏ nằm ở phía bắc, gần như vuông góc với biên giới, đồng thời vẫn không ngừng kéo dài, sắp vượt qua biên giới Triều Tiên.
Trình độ giám sát qua vô tuyến của Quân đội Nhân dân có hạn chế, cùng lắm chỉ có thể nắm bắt được tình hình không phận trong nước. Một khi máy bay tiến vào Trung Quốc hay Nga, lá chắn phản trinh sát của đối phương sẽ làm cho tín hiệu biến mất.
Điểm cuối của vạch đánh dấu là Pyongan Bắc, cách biên giới chỉ mấy trăm km, nhưng đúng lúc này người vẽ bản đồ lại dừng bút, cau mày đợi chỉ thị tiếp theo.
Qua một hồi, anh ta hít sâu, từ từ leo xuống thang, cẩn thận báo cáo: “Trên radar cho thấy, tín hiệu của máy bay Trident đã biến mất khỏi màn hình.”
Đôi mắt xáp tập trung lên bản đồ, đôi môi mỏng dần dần mím thành đường thẳng, bắp thịt căng cứng như đá, tay chân vốn thả lỏng cũng trở nên cứng ngắc.
Ý thức được cấp trên có vẻ khác lạ, Park Yong Sik vội vã ngẩng đầu, lại thấy khu vực trên bản đồ được đánh dấu bằng thể chữ Triều Tiên nghiêng nghiêng. Theo hệ thống bản đồ quân sự chung, điều này có nghĩa đây là đặc khu do Trung ương Đảng Lao động trực tiếp quản hạt.
Dõi mắt nhìn khắp Triều Tiên, đặc khu như vậy chỉ có hai nơi, một nơi trong đó là thành phố Tân Nghĩa Châu – một cảng quan trọng ở biên giới giữa Trung Quốc và Triều Tiên; một nơi khác chính là giao điểm giữa ba nước Trung Quốc Triều Tiên và Liên bang Nga – thành phố Rason.
Vì tiếp giáp với vùng biển Nhật Bản, xung quanh đặc khu Rason có rất nhiều thôn xóm Nhật kiều, cũng là trại tập trung sau khi chính phủ Triều Tiên thắt chặt chính sách kiều dân, thống nhất thu xếp cho người Nhật gốc Hàn.
Bản thân Jang Young Soo cũng là Nhật kiều, lại là thuộc lãnh đạo cao cấp của Đảng Lao động, từng là phát ngôn viên vì lợi ích của Nhật kiều trong nước một lần. Giờ đây ông ta đột ngột cướp máy bay đến Lason sau khi thất thế, không cần nói cũng biết rõ động cơ sau lưng.
Nghĩ đến đây, Park Yong Sik bất chấp có mặt của cấp trên, liên tục xác nhận: “Tín hiệu biến mất? Không phải đã vượt quá biên giới rồi chứ?”
Nếu nói chạy trốn sẽ dẫn đến chấn động ngoại giao, một khi Jang Young Soo chọn ở lại Triều Tiên, thì hậu quả sẽ còn khó lường hơn.
Người vẽ bản đồ lại hỏi vào trong tai nghe, một lúc sau mới trầm giọng trả lời: “Chắc chắn vẫn chưa ra khỏi biên giới.”
Máy bay Trident, cuối cùng đã biến mất trên bầu trời thành phố Rason.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.