Thoắt Biến

Chương 4: Ớn lạnh




Bắt đầu từ hôm giao thừa, Tịnh Tức không gặp Trịnh Yến nữa.
Chân bị thương của cô đã sớm khỏi hẳn, xuất viện không được mấy ngày lại quay lại công ty làm, nhưng vị trí đối diện quen thuộc không còn thấy Trịnh Yến.
Cô hỏi đồng nghiệp mới biết Trịnh Yến từ chức rồi.
“Là anh Trịnh tự mình trình đơn xin từ chức à?” Tịnh Tức truy hỏi.
“Không rõ nữa, qua năm là đã không thấy cậu ta rồi, giám đốc nói cậu ta từ chức. Nhưng cũng bình thường thôi, năng lực làm việc của Trịnh Yến mạnh như vậy, rất nhiều công ty dự định khai thác cậu ta, chỉ cần bọn họ đãi ngộ tốt hơn công ty chúng ta là xong, ai cũng đều sẽ đổi chỗ công tác thôi.”
Phải vậy không.
Tịnh Tức nhìn chằm chằm hai con gấu con trên tách cà phê trên bàn, chúng cười với cô như không có chuyện gì.
Cô do dự mãi, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, bấm dãy số của Trịnh Yến.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không ai tiếp, ngay lúc Tịnh Tức quyết định từ bỏ thì trong loa bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc “Alo.”
Nhưng đây không phải giọng của Trịnh Yến.
“Anh… Anh Tạ?” Lòng bàn tay cầm điện thoại của Tịnh Tức đổ mồ hôi.
Đối phương không lên tiếng.
“Có thể bảo anh Trịnh nghe điện thoại được không ạ?” Tịnh Tức dè dặt hỏi.
Không ai trả lời. Đầu loa bên kia là sự yên tĩnh chết chóc.
Sự tĩnh lặng kéo dài cùng với nhịp tim đập ngày càng mãnh liệt của Tịnh Tức như đang sánh đôi, cho đến khi tay cô cầm điện thoại bắt đầu mỏi, thì mới đuối sức buông xuống.
“Cô ta chịu thua rồi.” Tạ Nguyên vui vẻ nhấn loa ngoài, để Trịnh Yến nghe thấy âm thanh “tút –” truyền ra từ loa.
Trịnh Yến nằm thẳng trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, tựa như hồn bay phách tán.
Anh không nghe thấy Tạ Nguyên nói, không nghe thấy âm thanh tút tút chói tai, trong đầu chỉ tái diễn lại tình cảnh buổi sáng hôm đó mình tỉnh lại trên giường phòng ngủ.
Sáng hôm đó, anh choàng mở mắt thì nhận thấy bản thân đang nằm trên giường ngủ, đỉnh đầu là trần nhà thân thuộc.
Hóa ra chỉ là nằm mơ mà thôi.
Anh không hề nói chia tay với Tạ Nguyên, cũng không bỗng dưng đầu đau như búa bổ rồi ngất xỉu.
Càng không nghe thấy câu “Tương tự, cuộc đời của cậu cũng kết thúc từ đấy.”
Trịnh Yến thở phào, nâng tay muốn xoa mắt lại nhận ra cánh tay hình như bị cột lại, không động đậy được, đạp thử hai chân cũng y như thế.
Anh ta cố sức giãy giụa vài lần, tiếng xích vang lên cạch cạch.
Trịnh Yến chật vật ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy cổ tay và chân mình bị xích sắt thô to cố định cứng ngắc tại mép giường, vị trí từ vai trở xuống không thể cựa quậy được.
“Tạ Nguyên?” Nói ra tiếng mới phát hiện giọng mình vô cùng khàn, lượng nước trong cổ họng như bị rút trọn, không nói tiếp nổi dù chỉ nửa chữ.
Trịnh Yến nghe tiếng mở cửa phòng ngủ quen thuộc, tiếng bước chân quen thuộc từ từ đi lại đây, Tạ Nguyên cầm ly nước xuất hiện trước mặt anh, mỉm cười với anh.
“Yết hầu khô lắm phải không?” Tạ Ngyên dịu dàng hỏi, “Đừng lo, uống nhiều nước tí là ổn thôi, nó là tác dụng phụ của thuốc ngủ.”
Anh ta trợn mắt nhìn Tạ Nguyên chằm chằm, dần thôi giãy giụa.
Ly rượu Trịnh Yến uống trước khi ngất xỉu đã bị bỏ thuốc.
Tinh thần Tạ Nguyên không ổn định, nếu buổi tối không dựa vào thuốc ngủ thì tuyệt nhiên không ngủ nổi, bởi vậy trong nhà luôn có sẵn thuốc ngủ.
Tạ Nguyên uống ngụm nước, cúi người áp lên môi Trịnh Yến, rót nước trong miệng mình sang, đến khi Trịnh Yến chịu nuốt nó xuống, Tạ Nguyên mới dời môi đi.
“Thả anh ra.” Trịnh Yến khàn giọng nói.
Tạ Nguyên khẽ khàng xoa mặt Trịnh Yến, đây là gương mặt cậu ta yêu say đắm, mắt, mũi, miệng, mỗi một nơi cậu đều yêu điên cuồng yêu tha thiết, vừa nghĩ đến chuyện mắt Trịnh Yến ngoài nhìn cậu ra còn nhìn người khác, môi Trịnh Yến ngoài hôn cậu ra còn hôn người khác, hai tay Trịnh Yến ngoài ôm cậu ra còn ôm ấp người khác, Tạ Nguyên hận không thể vò nát cả người Trịnh Yến rồi nuốt vào trong bụng.
Đương nhiên cậu sẽ không thật sự nuốt Trịnh Yến vào bụng, cậu với Trịnh Yến sẽ cùng sống với nhau đến 30 tuổi, 40 tuổi, 50 tuổi, 60 tuổi, sống đến khi nào toàn bộ người phản đối bọn họ trên đời này chết sạch.
“Không buông anh ra đâu,” Tạ Nguyên ghé vào tai Trịnh Yến thầm thì, “Vĩnh viễn.”
Hoàn toàn là một lời yêu thương êm ái.
Mà lúc này nó lại như cơn ớn lạnh giáng xuống, chầm chậm thẩm thấu từ da thịt vào xương Trịnh Yến. Mỗi một tế bào từ đầu xuống chân đều biến thành lạnh lẽo lạ thường.
Tạ Nguyên cầm điện thoại của Trịnh Yến, vừa thuần thục soạn tin nhắn vừa đọc to ra tiếng: “Mẹ, con là Trịnh Yến, hiện giờ con với Tạ Nguyên sống rất tốt.”
“Mẹ không bao giờ tha thứ cho con cũng không sao, con có Tạ Nguyên là được rồi.”
“Con yêu Tạ Nguyên, đến chết không đổi.”
“Điều cuối, chúc mẹ năm mới vui vẻ.”
Ấn nút gửi đi xong, Tạ Nguyên cười hạnh phúc như đứa trẻ.
Trịnh Yến bị xích chặt trên giường nắm chặt nắm tay lại.
Ngày thứ bảy.
Không một ai đến tìm Trịnh Yến.
Người đàn ông này bốc hơi khỏi nhân gian cũng không khiến mọi người quan tâm gì nhiều.
Có lẽ đổi nghề rồi.
Có lẽ dọn nhà rồi.
Tóm lại là có lẽ cả.
Mọi người đều nghĩ như thế.
Hết thảy đều không liên quan gì đến họ.
Chỉ cần làm tốt chuyện của mình, sống tốt cuộc sống của bản thân, quan tâm người mình nên quan tâm, đây là phần lớn cuộc đời của mỗi người.
Nhưng cũng chỉ là phần lớn mà thôi.
Luôn có một phần nhỏ những người khác biệt với tất cả mọi người, gánh vác trọng trách của một nhân vật chính.
Chẳng hạn như Trang Tịnh Tức.
Tạ Nguyên mở cửa, nhìn thấy Trang Tịnh Tức đứng trước cửa với một túi hoa quả.
“Năm mới vui vẻ.” Tịnh Tức do dự nói.
“Hai chữ vui vẻ đó, cô có biết chúng viết như thế nào không?” Tạ Nguyên tựa vào khung cửa, không cho cô vào nhà.
“Hả?” Tịnh Tức quẫn bách xiết chặt túi hoa quả trong tay.
“Để tôi dạy cô viết chúng như thế nào.” Tạ Nguyên lịch thiệp cầm tay trái Tịnh Tức lên, lật ngửa lòng bàn tay cô, ngón trỏ nhẹ nhàng viết ra hai chữ.
Tịnh Tức bỗng rụt tay về, bởi vì động tác quá mạnh nên dẫn đến tay còn lại buông cái túi ni lông đang xách xuống, quả táo quả quýt lăn tứ tung.
Hai chữ cậu ta viết, không phải vui vẻ, mà là chết đi.
Thật ra cũng không phải quá mâu thuẫn, chỉ cần Tịnh Tức chết đi, Tạ Nguyên chắc chắc sẽ vui vẻ.
Vui vẻ đến không cầm lòng được.
“Trịnh Yến ở đâu?” Giọng cô hơi run run.
“Cô nói xem?” Tạ Nguyên khom lưng nhặt lên một quả quýt, áng trên tay thưởng thức.
Tịnh Tức đánh giá căn phòng đằng sau Tạ Nguyên, phòng khách chỗ nào cũng bừa bộn, trên bàn chất đầy vỏ bia rỗng, đệm ngồi của ghế sofa bị vứt chỗ này một cái chỗ kia một cái trên sàn nhà sơ bẩn.
Nếu như Trịnh Yến có ở nhà, chắc chắn anh ấy sẽ không biến chỗ này thành ra thế.
Chỉ có một khả năng, Trịnh Yến đã rời đi.
Từ bỏ công việc, không tạm biệt với ai, dứt khoát rời khỏi người yêu thần kinh.
Tịnh Tức chuyển tầm mắt qua mặt Tạ Nguyên, vành mắt thâm đen, trong con ngươi vằn vện tơ máu, da thịt trắng bệch tiều tụy, gầy đến nỗi da bọc xương, tựa như lúc nào cũng có thể chết vì không đủ chất dinh dưỡng.
Cô ngồi xổm người xuống, nhặt từng quả lên bỏ vào trong túi, rồi đưa cho Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên vô cảm nhìn cô, đứng yên không nhúc nhích.
Tịnh Tức nhét túi vào trong ngực cậu, quay người rời đi.
Cô đứng dưới lầu, nhìn căn nhà trọ cũ nát lung lay như sắp đổ, trời đã nhá nhem tốt, các hộ gia đình khác đều đã lên đèn, mà trước cửa sổ lầu ba lại không tia sáng nào như thể đã hoang phế từ lâu.
Đây là nơi Tạ Nguyên ở.
Anh ấy ẩn nấp với tăm tối, mất đi Trịnh Yến che chở phía sau, anh lại càng như có thể hấp hối bất kỳ lúc nào.
Chết. Đi.
Tạ Nguyên vô cùng thật lòng viết xuống hai chữ ấy trên lòng bàn tay cô, đôi mắt vằn vện tơ máu lập lòe ánh sáng dị dạng.
Đó là ánh sáng cận kề cái chết.
Tạ Nguyên nhắm một quả táo đỏ tươi, cầm dao bổ thật mạnh xuống, lưỡi sao xuyên qua phần thịt cắm xuống mặt bàn.
Cậu ta ném quả táo bị chọc thủng vào trong thùng rác, đổi thành quả nguyên vẹn khác, tiếp tục lặp lại hành động vừa rồi, chỉ là dùng sức lớn hơn.
Trịnh Yến nằm bên vẫn chăm chăm nhìn trần nhà.
“Vẫn không định để ý em à,” Tạ Nguyên tủi thân trừng mắt nhìn người thương yêu dấu.
Trịnh Yến không động tĩnh.
“Dù có mắng em cũng được, nói gì đó với em đi, Yến.”
“Nếu em giết Trang Tịnh Tức, anh sẽ mắng em chứ?” Tạ Nguyên nhìn chằm chằm dao gọt hoa quả trên tay.
“Thấp hèn.” Trịnh Yến nói, ngữ điệu bình tĩnh không dao động.
“Cái gì?”
Trịnh Yến đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Tạ Nguyên, anh ta cười lạnh: “Không phải em bảo anh mắng em sao? Thứ thấp hèn?”
Tạ Nguyên lặng người đứng tại chỗ, tay vẫn cầm con dao gọt hoa quả.
Đây không phải lần đầu tiên cậu nghe được ba chữ “thứ thấp hèn” này.
Có lẽ từ rất lâu trước đây, cậu ta thường nghe người khác dùng ba chữ ấy để hình dung về người đàn bà cậu sống nương tựa.
Bà ấy là một người điên, nhưng không phải điên hẳn, có lúc bà sẽ phát điên dùng móng tay dài cào rách mặt cậu, có lúc bà lại dịu dàng ôm cậu vào lòng ru ngủ.
Song nhiều lúc, bà thường khóc lóc, nỉ non thầm thì: Tạ Lãng, em yêu anh.
Tạ Lãng là tên cha Tạ Nguyên.
Người đàn ông ấy yêu người đàn bà khác, cuỗm tiền trong nhà đi, vứt bỏ họ một cách dứt khoát không luyến tiếc, nhưng bà ấy vẫn cứ cố chấp mỗi ngày lặp lại câu nói đó, Tạ Lãng, em yêu anh.
Thứ thấp hèn.
Hàng xóm ai cũng dùng ba chữ này để hình dung về bà.
Mãi đến tận khi bà mất tích.
Hoặc là nói, chết đi.
Tạ Nguyên run lẩy bẩy đặt dao xuống, cúi người hôn gò má Trịnh Yến, Trịnh Yến xoay cổ né tránh, như thể đang xua đuổi con ruồi làm người ta chán ghét.
Có chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe mắt Tạ Nguyên rơi xuống cổ Trịnh Yến, xúc cảm ấm nóng khiến Trịnh Yến bỗng dưng ngừng giãy giụa, anh ta cảm nhận được cơ thể Tạ Nguyên đè trên người mình đang không ngừng run rẩy, hai thân thể lạnh lẽo dựa sát vào nhau, chỉ có nước mắt tản ra chút nhiệt độ hiếm hoi còn sót lại.
Từ rất lâu rất lâu trước kia, một đêm hè nào đó, Tạ Nguyên bán cá cả ngày mệt mỏi về đến nhà thì phát hiện mẹ mình đang bị một tên du côn đường phố đè dưới giường, quần áo trên người bà bị lột sạch. Cậu ta vớ lấy con dao phay chặt cá vung tới, thì bị tên du côn dễ dàng đạp văng vào góc tường.
“Chỉ là đệt thứ thấp hèn thôi mà, ông đây còn chưa ngại bẩn đã là phúc khí của mẹ mày rồi.” Tên du côn từ trên cao nhìn xuống Tạ Nguyên nằm co rúm trong góc.
Người đàn bà điên quần áo xốc xếch bò qua ôm lấy bắp đùi gã, lẩm bẩm: “Tạ Lãng, em yêu anh, Tạ Lãng, em yêu anh…”
“Tạ mẹ mày Lãng!” Tên du côn đá văng bà, kéo khóa quần, tiện tay gom mớ tiền Tạ Nguyên bán cá được nghênh ngang rời đi.
Người đàn bà vừa gọi Tạ Lãng chờ em vừa lảo đảo muốn đuổi theo, nhưng sau gáy bất ngờ đau nhói lên, bà loạng choạng quay người lại, nhìn thấy con trai mình đang giơ con dao phay dính đầy máu tươi, mặt vô cảm nhìn bà.
Máu tươi nhỏ xuống từng giọt men theo trán, chảy vào khóe miệng bà.
Mùi máu tanh bốc lên.
Nóng ấm.
Bà ngã thẳng xuống đất.
Thứ thấp hèn.
Nếu khổ cực như thế hèn hạ như thế, vậy tại sao còn muốn sống?
Sống thì có thể chờ đợi gã đàn ông đã phản bội họ hay sao?
Có khi gã còn cười khẩy chửi thứ thấp hèn ấy chứ.
“Thế này là được giải thoát rồi, mẹ.” Tạ Nguyên non nớt ngồi quỳ bên cạnh thi thể của người đàn bà, bàn tay dính đầy máu che kín mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.