Thoát Cốt Hương

Chương 37: Giáo sư thật kỳ quái




Đã hai ngày liền Thẩm Mạc không ra khỏi cửa, đương nhiên hôm nay lại càng không muốn rangoài. Loại mực Giang Tiểu Tư dùng để đóng dấu trông thì đơn giản, nhưng nếu không biết trình tự phối chế thì không thể chế tác ra loại thuốctẩy sạch được, anh đã hoàn toàn bó tay.
Sau khi sai vài quỷ hồnvà thức thần đi ra ngoài thám thính tin tức, anh dự định bắt đầu chữathương. Đúng lúc này lại có người gõ cửa, anh tới mở cửa ra, là TiểuĐường.
“Có việc gì?.” Giọng nói lạnh băng dữ tợn hơn hẳn bìnhthường của anh cảnh báo cho đối phương rằng, tâm trạng bây giờ của anhkhông tốt.
“Giáo.. giáo sư, vết thương của anh đã tốt hơn chưa?”
“Tôi không sao.” Thẩm Mạc đứng chắn ngang cửa như nói rõ ý định không chođối phương vào. Tiểu Đường vươn người nhìn vào trong cười hì hì, bênngoài gió lạnh rít lên từng cơn, thực lạnh lẽo.
“Cậu tới làm gì?”
Đi vào phòng khách, đối mặt với ánh mắt sắc bén như có ngàn mũi đao đangphóng ra của Thẩm Mạc, Tiểu Đường lén nuốt nước miếng, không biết nhiệtđộ trong phòng là bao nhiêu nữa, biết thế cậu đã đứng ngoài rồi. TiểuĐường thầm nghĩ, hai ngày trước chúng ta còn đồng sinh cộng tử, trở mặtcũng nhanh thật.
Thẩm Mạc không biết cậu đang lẩm bà lẩm bẩm cái gì, lạnh băng quát: “Nói mau.”
Thân mình Tiểu Đường lại run lên.
“Giáo sư, chuyện là sau khi trở về, tôi định tra xét về Mai Trạch Thiên Phủ,nhưng không ngờ nó lại hoàn toàn biến mất chỉ sau một đêm, biến thànhmột mảnh đất trống, không lưu lại chút manh mối nào cả.” Tiểu Đường nóikhông kịp thở.
Thẩm Mạc đã sớm dự tính được việc này: “Vậy còn nhân viên ở đó thì sao?”
“Bọn họ đều nói là không biết, họ nói là tất cả được nghỉ một ngày, khi trởvề thì không thấy khu nhà đâu nữa. Không phải Khấu Đan còn nói là họ cómột nhà hàng dưới đất chuyên tổ chức tiệc ăn thịt người sao, cảnh cụcvẫn đang thẩm vấn, chúng tôi không tin là những người này không biết một chút gì.”
“Không cần thẩm vấn nữa, bọn họ chỉ thuê đầu bếp quỷ,theo phong cách làm việc cẩn thận của Mai Tân chắc chắn sẽ không dễ dàng để lại manh mối cho các cậu đâu.”
“Tục ngữ có câu, chạy được hòa thượng chứ sao chạy được miếu, tôi vẫn không thể tin nổi một ngôi nhàlớn như vậy lại tan biến ngay được.”
“Việc quan trọng nhất bâygiờ là phải kiểm soát chặt chẽ tất cả các con đường mua bán nhóm máu B,kho máu ở các nơi cũng phải canh phòng nghiêm ngặt.”
“Việc này hơi khó, nếu dồn ép hắn quá, không sợ hắn trực tiếp giết người sống sao, quá nhiều người bị giết rồi.”
“Hắn vẫn chưa hoàn toàn thành hình, bây giờ nguyên khí lại bị hao tổn rấtnhiều. Biết tôi đang giăng lưới để tóm hắn, chắc hắn sẽ không dám mạohiểm như vậy đâu. Tóm lại phải kéo càng dài thời gian càng tốt, chờ tôidưỡng thương và tìm được Khấu Đan đã.”
“Chưa có tin gì của Khấu Đan sao? Đội tìm kiếm ở đó vẫn đang tìm, nhưng tới giờ vẫn chưa có thu hoạch gì.”
“Phía Giang Tiểu Tư hình như đã có tin tức.”
“Giáo sư, có gì trên trán anh vậy?” Tiểu Đường loáng thoáng nhìn thấy trên trán Thẩm Mạc có vết gì hồng hồng, tò mò hỏi.
Thẩm Mạc nghiêng người né khỏi mấy cái móng vuốt đang có ý định vén tóc anh lên xem xét, quay phắt lên lầu.
“Tạm biệt, không tiễn.”
Rầm một tiếng, cửa phòng làm việc mạnh mẽ đóng lại, Tiểu Đường ôm bàn taytội nghiệp đứng đó, cậu chỉ muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh tathôi mà, cần gì phải hung dữ vậy chứ, uổng công cậu còn mua thuốc tớicho anh ta. Hừ, không phải chỉ là sáng dậy chưa rửa mặt lại bị ngườikhác phát hiện thôi sao.
Tiểu Đường lấy từ trong túi ra một bìnhthuốc bột Vân Nam đặt lên bàn, đúng lúc này di động lại vang lên. Vừathấy số điện thoại, đôi mày cậu tự giác nhíu chặt lại, bà cô Phấn Hồngcủa tôi ơi, cứ phải gọi mười cuộc điện thoại một ngày để quấy rầy tôimới được sao?
Tiểu Đường vừa nghe điện vừa ra khỏi nhà Thẩm Mạc,lúc đi ngang qua cổng trường, nhìn thấy một hòa thượng đội nón đi qua,cậu không nhịn nổi tò mò lại quay đầu lại nhìn thêm một lần nữa.
Buổi chiều, sau khi dạo phố xong, Giang Tiểu Tư ngập ngừng đứng trước củahồi lâu mới chịu lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào, thấy Thẩm Mạc khôngcó nhà, cô an tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại cảm thấy hơimất mát. Tối qua cô kích động quá mức, lại nhân lúc giâu đổ bìm leo đểlàm chuyện xấu, bây giờ đúng là hơi ngại gặp người ta, cô xấu hổ nhớ tới nụ hôn ngọt ngào kia, che miệng cười đến ngẩn ngơ.
Thẩm Mạc vừavào đến cửa đã phát hiện có gì đó không bình thường. Giang Tiểu Tư vuitươi hớn hở nhô đầu ra từ phòng bếp, trên người mặc tạp dề, đôi má phớthồng.
“Giáo sư, thầy đã về rồi sao.” Cô di chuyển tầm mắt, phát hiện phía sau Thẩm Mạc còn có một người, là Diệc Hưu.
“Diệc Hưu đại sư cũng tới nữa sao? Mau ngồi xuống ăn cơm đi, thật ngại quá,tôi không biết hôm nay ngài tới nên nấu toàn món mặn, ngài đành ăn cơmtrắng vậy.”
“A di đà phật.” Diệc Hưu vẫn giữ nguyên vẻ ngiêm túc, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm.
Thẩm Mạc nhìn quanh một lượt, lạnh nhạt nói: “Sao em lại thay đổi mùi hương trong nhà tôi?”
Giang Tiểu Tư hơi sửng sốt, vội vàng giải thích: “Ngửi nhiều Thương cảm hương không tốt cho sức khỏe nên em…”
“Ai cần em quản?”
Thẩm Mạc lạnh lùng ngắt lời làm Giang Tiểu Tư khẽ giật mình, cô như đứa trẻphạm lỗi đáp: “Vậy lát nữa em sẽ đổi lại cho thầy nhé?”
“Sau này nếu không có sự cho phép của tôi thì đừng tự ý đụng vào đồ đạc trong nhà”
Thẩm Mạc không ăn cơm mà vào thư phòng luôn, Diệc Hưu nhìn Giang Tiểu Tư vẫn đang ngẩn người đứng giữa phòng, khẽ gõ bàn gọi cô tới ăn cơm.
Giang Tiểu Tư lấy lại tinh thần, vội vàng tới xới cơm cho Diệc Hưu. Diệc Hưutừ tốn ăn cơm vừa khẽ nói: “Khi nào cô có thể làm cậu ta tắt được Thương cảm hương thì đó là lúc cô đạt được điều cô muốn.”
“Đại sư biết tôi muốn gì sao?”
“Vậy cô có biết cô muốn gì không?” Diệc Hưu hỏi lại.
Giang Tiểu Tư trầm mặc không nói.
“Tính Thẩm Mạc vừa khó chịu vừa cứng nhắc, nhưng cô phải biết nhược điểm lớnnhất của cậu ta là dễ mềm lòng, dù xin lỗi hay kêu gào ăn vạ gì đó cũngsẽ trị được cậu ấy, chắc cô cũng biết hiện giờ cậu ấy đang ước gì tìmđược nhiều lý do để trách mắng cô.”
Giang Tiểu Tư nghe xong lạicàng mơ hồ, giáo sư ăn no rỗi việc sao? Cố tìm cớ để mắng cô? Không phải bọn họ đêm qua còn rất “thân mật” sao? Chắc anh ta không hẹp hòi nhưvậy chứ, thù dai vậy. Không phải chỉ hôn vài cái sao, cũng có thiếumiếng thịt nào đâu chứ.
Giang Tiểu Tư lật đật chạy lên lầu, gõ gõ cửa, thấy bên trong không có phản ứng gì liền đẩy cửa vào.
“Đi ra.” Một giọng nói uể oải vang lên, Thẩm Mạc đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Giang Tiểu Tư mặt dày bước tới, cẩn thận quan sát, dường như trên trán Thẩm Mạc chẳng có dầu vết gì nữa.
Thẩm Mạc thấy Giang Tiểu Tư đi đến trước mặt mình, nghĩ tới việc đêm qua vừa bị cô áp đảo thì lại thấy sợ hãi, vội vàng đứng dậy, rời khỏi giườngngồi lên một chiếc ghế tựa.
“Giáo sư, dấu hiệu đâu rồi?”
“Dấu hiệu nào?”
“Là con dấu của em đó, đâu rồi?”
Nhắc tới con dấu Thẩm Mạc lại tức giận: “Tôi khắc con dấu cho em là để em làm loạn sao?”
“Em có làm loạn gì đâu, em chỉ đóng vào những thứ của em thôi, quần áo củaem, sách vở của em đều có, trên mông Caramen cũng có nha.”
Thẩm Mạc tức giận đến mức khóe miệng run run, chẳng lẽ cô nghĩ trán anh là mông con chó con sao.
“Nhanh tẩy sạch cho tôi”
“Không phải thầy đã lau đi rồi sao?”
Lau cái gì, chỉ dùng chút thủ thuật để che mắt thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.