Lúc trao tay Ái Nghi cho Lý An Thành, hai người cha già không dặn dò điều gì, bởi họ biết anh còn chăm lo cho cô tốt hơn cả họ. Câu chúc con gái hạnh phúc đã là thừa, chỉ mong con mãi luôn bình yên như vậy.
Ngày chung đôi, phu thê uống cạn chung rượu giao bôi, trao nhau câu thề nguyền bên nhau trọn kiếp. Đôi nhẫn cưới ấn định lời hẹn ước trăm năm được công chúa nhỏ cùng các anh mang tới cho ba mẹ, khoảnh khắc ấy Lý An Thành đã biết, người đàn ông hạnh phúc nhất trên cuộc đời này… chính là anh.
Để tô điểm thêm cho sự kiện trọng đại này, trước quan viên hai họ và quý quan khách, Lý Chính đại diện nhà trai lên trao sính lễ cho con dâu, quà của ông cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có 20 phần trăm cổ phần ở Âu Á đều giao hết cho con dâu nắm giữ. Nghe xong thông báo này khách khứa ngồi bên dưới không ngừng xuýt xoa: “Đúng là tiền nịnh theo tiền, người giàu càng thêm giàu!”
Trên lễ đường đôi uyên ương đã trao nhau cái hôn nồng thắm, dưới lễ đường có kẻ đượm buồn ngắm sắc hồng bay. Ngày xưa ta thương nàng với môi cười giả dối, nay ta tiễn chân nàng về bên người với môi cười e ấp và rạng ngời trong áo cưới tân nương…
Lạc Cảnh Chiêu nhắm mắt lại ngửi hương hoa hồng vẫn luôn len lỏi vào tiềm thức của hắn trong mỗi đêm giá lạnh, bỗng mùi sữa thơm và cái ôm ấm áp dưới chân làm hắn giật mình.
“Cậu… ôm…”
Hắn mở mắt ra nhìn bé con đang ngẩng mặt mè nheo đòi bế, khoảnh khắc ấy băng trong tim tan chảy từng mảng dày như vừa thoát khỏi vùng trời tăm tối suốt mấy kỷ nguyên…
Sau lễ cưới ai cũng mệt lã, Ái Nghi uống nhiều rượu mừng quá nên được An Thành bế vào xe trước, lúc anh trở ra đón Ái Nhi, cô bé còn đang ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của Lạc Cảnh Chiêu. Hắn đứng đó nhìn anh, nâng môi trêu chọc:
“Sau này anh nên gọi tôi là anh vợ mới đúng nhỉ!” Hắn nhướng mày tự đắc, gọi như thế cũng không tệ.
Lý An Thành không chịu lép vế, anh tặng cho hắn một nụ cười nửa miệng, ôm Ái Nhi về rồi hờ hững đáp lại: “Cậu đang nằm mơ sao?”
…
Sau lễ cưới, Lý An Thành gấp gáp xếp quần áo vào vali để đi hưởng tuần trăng mật với vợ. Ngày ra sân bay chỉ có hai vợ chồng, Ái Nghi nhìn anh vô cùng hoang mang.
“Chúng ta làm cha mẹ như thế này không ổn lắm thì phải, chẳng phải vợ chồng mình đều hưởng trăng mật mỗi ngày rồi sao?” Cô thầm nghĩ, tối đêm qua cũng là trăng mật…
Lý An Thành vò vò cằm vờ suy nghĩ rồi nháy mắt với cô, bình thản trả lời: “Cái gì cũng phải đúng theo quy trình, đêm trăng mật không thể có mấy đứa nhóc ôm gấu bông chạy vào phòng đòi ngủ cùng được.”
Nói rồi, anh vác cô lên vai đi thẳng đến quầy check-in, bỏ lại hai đứa lớn ở nhà nội và hai đứa nhỏ ở nhà ngoại.
…
Hai vợ chồng Lý An Thành đi hưởng tuần trăng mật hết ba ngày, khi trở về đã là 29 Tết. Lúc xuống máy bay, Ái Nghi nhìn thấy một đoàn phim đang dựng bối cảnh ở trước sân trước, cô dừng lại nhìn một chút rồi mỉm cười rời đi. Cũng đã 5 năm rồi cô không đứng trước máy quay hóa thân theo từng vai diễn, tuy nhiên cô lại chưa bao giờ thấy tiếc nuối về quyết định của mình cả.
“Em định giải nghệ thật sao?” Lý An Thành vuốt tóc cô nhẹ hỏi.
Ái Nghi gật đầu, mỉm môi cười: “Ừm, em bận làm chủ tịch phu nhân rồi, lấy đâu ra thời gian để đi đây đi đó nữa. Sắp tới làm phiền chủ tịch sắp xếp phòng làm việc cho em nhé, em muốn tới tập đoàn phụ giúp anh một tay.”
Anh kề môi lên môi cô, thả cái hôn ngọt lịm: “Chủ tịch phu nhân thì phải ngồi vào lòng chủ tịch, chiếc ghế bình thường sao chứa chấp nổi em.”
***
Đêm giao thừa cả nhà Ái Nghi ăn tiệc tất niên bên nhà ngoại. Lý An Thành và Lạc Cảnh Chiêu không còn mỗi lần gặp mặt là đối đầu nữa nhưng hễ mắt chạm mắt là lại hừ lạnh quay đi.
Bữa cơm thân mật có tiếng cười nói rộn ràng và những bao lì xì đỏ. Ai chúc tết mặc ai, Lý An Thành đang bận gỡ thịt tôm cho vợ, miệng lúc nào cũng nói mấy lời yêu thương sến súa, có mỗi câu “anh yêu em” mà lặp lại hơn cả chục lần.
Mỗi lúc như vậy, ba cậu con trai của anh đều trợn mắt buồn nôn, phải vội bịt tai em gái lại để Ái Nhi không bị “bội thực”.
Nhưng mà Ái Nhi bé bỏng lại rất thích nghe ba mình hạ giọng ngọt ngào với mẹ, cái miệng nhỏ chúm chím chu ra, bập bẹ nói mấy chữ không hoàn chỉnh:
“Ái Nhi muốn… giống mẹ…”
Cả nhà nhìn cô công chúa phụng phịu mà vui vẻ bật cười, Lý An Thành vuốt bím tóc của con gái, chậc lưỡi làm vẻ mặt tiếc nuối:
“Thật tiếc quá, người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời đã bị mẹ con sở hữu rồi, nên chắc chắn con sẽ không tìm được ai giống như ba đâu.”
Nghe xong mấy câu này, tâm hồn non nớt của Ái Nhi bị đả kích mạnh mẽ, cô bé tuột xuống ghế chạy về phía cậu hai để tìm người bênh vực.
Lạc Cảnh Chiêu ôm bé con lên dỗ dành, hắn hôn lên đôi má hồng hồng thơm mùi sữa, nhẹ giọng dỗ dành:
“Ái Nhi yên tâm, con đáng yêu thế này chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn cả ba của con, nếu tên đó không tốt với con thì cậu sẽ đánh cho hắn tơi tả, đến khi nào hắn tốt với con thì thôi…”
Ái Nhi nghe xong không biết có hiểu hay không mà cười tít mắt. Lý An Thành ngồi một bên nhếch mép coi thường: “Nhảm nhí.”
Ăn cơm tất niên xong, mọi người tập trung ra sân xem pháo hoa. Ái Nhi nằm trong lòng ba buồn ngủ nhíu cả mắt cũng không chịu vào nhà, Ái Nghi sợ con bé lạnh nên chạy đi lấy chăn, lúc trở ra cô nhìn thấy Lạc Cảnh Chiêu đang đứng bên cửa sổ nhìn tàn pháo hoa đang rơi xuống.
Cô chầm chậm bước lại gần, khẽ hỏi: “Sao anh không ra ngoài cùng mọi người?”
Lạc Cảnh Chiêu giật mình quay lại, hắn định tránh đi nhưng do dự một hồi lại không trốn tránh nữa.
“Ở bên ngoài lạnh.”
Cô biết hắn nói dối nhưng không vạch trần, bước lại gần khung cửa sổ, thinh lặng một lúc cô mới lên tiếng lần nữa:
“Sao anh lại nhận lời làm phù rể vậy? Em biết là anh không thích.”
Lạc Cảnh Chiêu mỉm cười, nhìn một tàn pháo nữa lại rơi xuống, chầm chậm nói:
“Ngày trọng đại của em gái, sao anh lại không thích được.” Dừng một chút, hắn mới ngập ngừng nói tiếp: “Ái Nghi, em hận anh lắm có phải không?”
Ái Nghi nghiêng mắt nhìn hắn, cô đang nghĩ xem là hắn đang gọi tên ai, sợ hắn “nhớ nhầm” nên cô mỉm cười nhắc nhở:
“Em là Tử Di.”
Hắn cũng đáp lại với cô một nụ cười nhưng không biết là buồn hay vui.
“Anh biết em là Ái Nghi, Lâm Ái Nghi.”
Nhìn sự sửng sốt trong mắt cô, hắn gục đầu xuống thấp: “Xin lỗi em.”
Dù hắn không nói rõ ràng nhưng Ái Nghi có thể đoán ra là An Thành đã tiết lộ về thân phận của cô cho hắn biết, hắn tin cũng là chuyện không thể ngờ, nhưng nếu buông bỏ được thì tốt rồi.
Cô giơ tay ra hứng một tàn pháo hoa dù không chạm tới, thế nhưng nó vẫn tan và chẳng để lại vết tích nào.
“Em đã quên rồi, nên anh cũng đừng nhớ nữa. Không phải vết thương nào cũng để lại sẹo, và đôi khi chúng ta còn chẳng nhớ là mình từng đau ở đâu nữa kìa. Chuyện năm cũ qua rồi, chúng ta sống cho hôm nay và ngày mai nhé, ân hận và tiếc nuối chỉ để dành cho quá khứ mà thôi.”
Lạc Cảnh Chiêu ngẩng mặt lên nhìn pháo hoa vẫn sáng rực ngoài kia, hắn nở nụ cười hiền, gật đầu nhẹ đáp:
“Cảm ơn em… Em gái của anh…”
Hắn nhìn theo bóng lưng của Ái Nghi cho đến khi cô dừng bên cạnh Lý An Thành rồi nép vào lòng anh ấy, nhìn mắt cô cong, môi cô cười hắn cũng tìm thấy được niềm vui…
Cố chấp mãi vì một điều không thể, ta đau, họ cũng chẳng vui gì. Buông bỏ không phải là thất bại, buông bỏ để có thể nhìn thấy người mình thương hạnh phúc, và để ta biết được rằng vẫn còn những thứ tươi đẹp khác trên đời vẫn luôn hiện diện ở quanh ta…
…
Có những con người rong ruổi qua những năm tháng tối tăm của cuộc đời chỉ để đuổi theo thứ dục vọng phù phiếm xa hoa, và để giật giành những thứ không thuộc về mình để há miệng cười trên đầu kẻ khác. Vì tham, sân, si họ gây ra biết bao điều trái ngang khó lòng dung thứ, cho đến một ngày nhìn đôi bàn tay trắng xóa mới biết mọi thứ cướp được bằng tội ác chỉ là mộng ảo hư vô, thế nhưng… nghiệp quả mà họ phải nhận thì mấy đời sau còn chưa trả hết.
Tích đức thì gặp thiện, làm ác thì gặp báo. Báo ứng không đến nhanh thì muộn. Điều lành cũng không bỏ sót một ai.
End.