Thời Gian Hạnh Phúc

Chương 1:




Hạnh Phúc vừa gọi điện thoại vừa đi trên đường, đang định vươn tay đón một chiếc taxi, bỗng dưng nghe được tiếng động cơ xe máy phía sau, hình như phát ra từ bên trong con phố nhỏ sau lưng thì phải. Ánh đèn xe máy quét thẳng vào khiến Hạnh Phúc không mở được mắt, không đợi cô phản ứng lại thì nó đã chạy vụt qua. Hạnh Phúc lảo đảo ngã ngồi xuống đất, di động cũng bị văng ra thật xa, ban đầu còn tưởng mình bị xe máy quệt, nhưng lúc giãy dụa đứng lên mới biết thì ra không phải, thực ra là túi xách đã bị cướp đi. Chiếc xe máy ban nãy đã sớm không còn thấy bóng dáng. Đầu óc Hạnh Phúc tê tê, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được, chuyện cướp giật rồi bỏ chạy trong truyền thuyết hóa ra là diễn biến như vậy.
Tiền mặt trong ví không nhiều, quan trọng là mấy phần tư liệu cùng thẻ tín dụng thôi. Hạnh Phúc cảm thấy khuỷu tay hơi đau, quần áo xộc xệch và bị rách, nâng tay lên nhìn thì thấy áo đã thủng một lỗ to, còn có cả máu chảy ra bên ngoài.  Hạnh Phúc kinh hoảng vô cùng, nhặt điện thoại lên, may mà nó vẫn còn có thể khởi động lại. Cô gọi điện thoại báo cảnh sát, xe cảnh sát tới đấy rất nhanh rồi đưa cô về sở để lấy lời khai, ký tên, sau đó vị cảnh sát nói: “Được rồi, cô có thể về!”
Hạnh Phúc chưa từng trải qua việc như thế này bao giờ, nhìn bộ dáng bâng quơ nhẹ nhàng của vị cảnh sát liền không khỏi cảm thấy nghi hoặc: “Thế đã được rồi?!”.
“Đương nhiên, bắt được kẻ cướp thì chúng tôi sẽ gọi điện cho cô.”
Đứng ở bên ngoài sở cảnh sát, Hạnh Phúc nhìn đồng hồ, trời đã gần rạng sáng. Cô chỉ mặc có một chiếc áo khoác mỏng manh, gió đêm thổi qua liền lạnh đến phát run. Trên người không còn một xu dính túi để bắt xe về nhà, Hạnh Phúc lục lọi trong danh bạ điện thoại nửa ngày, lôi ra một đống tên của bạn bè bằng hữu nhưng ai cũng không thích hợp để tới đón mình vào giờ này.
Hạnh Phúc không còn cách nào, đành gọi điện tới cho Thường Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.