Thời Gian Hạnh Phúc

Chương 7:




Kỳ thật Hạnh Phúc cảm thấy Thường Mặc cũng không hư hỏng như lời Chu Nhiên Nhiên nói, làm một người bạn thanh mai trúc mã, anh rất đủ tư cách. Làm một bạn nhậu, anh đủ tư cách. Thậm chí làm một người chồng trước, anh cũng cực kì đủ tư cách. Sau khi ly hôn, Hạnh Phúc gặp phải chuyện gì cũng an tâm gọi điện thoại cho anh, Thường Mặc tự nhiên sẽ đi theo làm tùy tùng, giúp cô sắp xếp mọi việc thỏa đáng. Chu Nhiên Nhiên nhìn Thường Mặc không vừa mắt nhiều năm, chẳng qua đối với phong độ của anh cảm thấy khá hài lòng: “Chồng trước làm được đến từng này, coi như không tệ.”
“Đó là bởi vì anh ta nhàn rỗi.” Hạnh Phúc không cho là đúng: “Hơn nữa, mẹ anh ta mỗi ngày theo sau buộc anh ta phục hôn với tớ, anh ta dám đối xử không tốt với tớ hay sao?”
Theo lời của mẹ Thường mà nói, Thường Mặc và Hạnh Phúc gần như được coi là chỉ phúc vi hôn[8], Lúc ấy hai nhà vẫn còn sống ở Thanh Hải Viện Kiến, Tây Ninh khi đó điều kiện vô cùng kém, mẹ Thường vẫn hay kể rằng: “Lúc mẹ cháu mang thai, muốn ăn quả dương mai[9], nhưng mà chạy khắp Tây Ninh này, nơi nào có bán quả dương mai? Cuối cùng may có một một kỹ sư quê ở Giang Chiết[10] về nhà thăm người thân, nhờ anh ta mang về một ít, khi ấy dương mai đều đã nhũn hết rồi, mẹ cháu một hơi đã ăn xong. Lúc ấy bác liền nghĩ, hỏng rồi, trai chua gái cay, mẹ cháu nhất định đã mang thai một thằng nhóc rồi, vậy thì bác chỉ có thể nhận làm con nuôi mà thôi.”
Mẹ Thường chỉ có một đứa con duy nhất là Thường Mặc, cả đời luôn muốn có thêm một đứa con gái, về sau mẹ Tương sinh ra Hạnh Phúc, bà liền mừng rỡ hơn cả lúc sinh ra con đẻ của mình, không nói không rằng làm ra hẹn ước, muốn sau khi lớn lên Hạnh Phúc có thể trở thành con dâu nhà mình.
Khi đó cũng chỉ là những lời vui đùa giữa cha mẹ hai bên, ai biết khi được hơn hai mươi tuổi, họ lại cứng rắn ép hai người phải đến với nhau. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Thường Mặc, Thường Mặc lớn tuổi hơn cô, lúc hơn mười tuổi đã biết cách vui đùa bên ngoài, ăn chơi nhiều năm, mắt thấy con đã sắp gần ba mươi, cha mẹ anh liền cảm thấy thúc giục không được nữa, chỉ còn cách buộc anh kết hôn. Hạnh Phúc cảm thấy tất cả chuyện này đều hết sức buồn cười, nhưng khi đó mẹ Tương vừa vặn phải tiến hành một ca phẫu thuật tim, bà liền lôi kéo tay cô sống chết không chịu bước vào phòng giải phẫu, luôn miệng nói không thấy cô kết hôn lập gia đình, chẳng may chết đi cũng sẽ không nhắm mắt. Cuối cùng Hạnh Phúc không thể chống lại được áp lực từ hai bên cha mẹ, đành vội vàng gả cho Thường Mặc.
Kỳ thật Thường Mặc đối xử với cô cũng không tệ, Hạnh Phúc chỉ cảm thấy có chút không tự nhiên mà thôi, nhiều năm làm bạn bè đột nhiên thành vợ chồng, kiểu gì cũng thấy không thoải mái. Thi thoảng ngẫu nhiên trong các trường hợp xã giao gặp Thường Mặc, cô liền theo thói quen cười hì hì đùa giỡn nói: “A, bạn gái lần này của anh so với lần trước xinh hơn thì phải.” Một đám bạn bè xấu xung quanh nhất thời ầm ĩ cả lên, lúc này cô mới nhớ ra, mình đã kết hôn cùng Thường Mặc rồi, kiểu nói năng này không thể dùng được nữa.
Thường Mặc cùng cô kề gối nói chuyện vài lần, cô lại cứ lui về vị trí của mình trên giường, cuối cùng, Thường Mặc cũng mặc kệ cô luôn. Khi đó Hạnh Phúc vừa mới đổi công việc, môi trường mới, cạnh tranh mới, mọi thứ đều vô cùng khó khăn. Cô cảm thấy cô độc, không ai có thể thấu hiểu mình, sự cô đơn ấy không cách nào hóa giải được.
Kíp nổ dẫn đến việc ly hôn là chuyện mẹ Thường buộc hai người sinh con, khi đó tâm tư Hạnh Phúc đều đặt vào công việc mới, mỗi ngày bận đến mức hận không thể có ba đầu sáu tay, lúc nào cũng phải bay tới bay lui đi công tác, đôi khi mười ngày nửa tháng không thấy mặt Thường Mặc là chuyện thường. Mẹ chồng cô thấy vậy khó tránh khỏi có chút bực bội, liền bắt Thường Mặc đến nói chuyện với cô. Kết quả hai người càng nói càng hăng, vốn cô cũng hay cãi nhau với Thường Mặc vì những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, ví dụ như lúc ngủ không được nằm chung một chiếc gối đầu với cô, hay tại sao không cho cô ăn rau khô sốt thịt nữa…Tính tình Thường Mặc xưa nay không tốt, còn cái tính tốt của cô thì chẳng biết đã bay đi đằng nào. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, hai người thường chỉ cãi nhau một lát liền quên. Ngày ấy lại không biết vì sao cãi đến mức không ai xuống nước được, cô tức đến phát run, liền thốt lên rằng: “Anh muốn cùng ai sinh con thì cứ việc sinh, dù sao tôi cũng muốn ly hôn rồi, tôi muốn cùng anh ly hôn!”
Nói xong cô liền sập cửa bỏ đi, quay về nhà trọ của mình. Thường Mặc cũng đến đón cô vài lần, thấp giọng xin lỗi, cô biết là mẹ Thường buộc anh phải đến, trong lòng lại càng giận hơn. Một kéo hai kéo, kéo dài đến mức cha mẹ cô cũng phải ra mặt tạo áp lực, Hạnh Phúc rốt cục bùng nổ: “Mọi người bắt con phải gả cho một người mà con không yêu, giờ mọi người lại bắt con sinh đứa nhỏ, rốt cuộc mọi người coi con là gì chứ? Con là con gái của hai người, không phải tài sản tư nhân, con cũng có suy nghĩ, có máu thịt, mọi người nghĩ như thế nào mà lại làm thế? Hai người sinh con ra, chẳng lẽ chỉ vì muốn bắt con phải sống cuộc sống mà mình không muốn sao?”
Nói đến khi nước mắt của mẹ Tương đều sắp chảy xuống rồi, cuối cùng ba Tương đành thở dài buông tay: “Con đã cảm thấy mình và Thường Mặc thật sự không thích hợp thì cứ quyết định như vậy đi.”
Bầu trời vùng giải phóng là bầu trời trong xanh, những ngày sau khi ly hôn chính là những ngày tốt đẹp nhất trong cuộc đời Hạnh Phúc.
Đương nhiên, cô cũng hết giận dỗi Thường Mặc, chỉ cần không làm vợ chồng, cô liền không còn ân oán cá nhân gì với anh nữa.
Hạnh Phúc một bên đối với sự theo đuổi của vị thanh niên tài tuấn kia cảm thấy rất phiền phức, về nhà lại bị một tin tức khác oanh tạc. Mẹ Tương dùng một ngữ khí như trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng nói với cô, Thường Mặc chỉ sợ muốn kết hôn. Anh mang theo một cô gái về nhà gặp hai lão nhà họ Thường, người vừa đi, mẹ Thường liền chịu không được gọi điện ngay cho mẹ Tương.
“Mẹ con ở đầu kia điện thoại khóc lóc ầm ĩ, nói rằng kiểu gì cũng không chấp nhận được việc người khác thành con dâu của mình. Con cũng hay giận hờn quá thôi, giận ba năm chắc cũng đã đủ rồi chứ, Thường Mặc vẫn còn đang đợi con kia kìa.”
Hạnh Phúc chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ cho là ba năm này Thường Mặc đang chờ con sao? Đó là anh ta lấy cớ thôi, lấy cớ! Anh ta còn chưa chơi đã đâu, sợ ba mẹ mình lại bắt kết hôn nên mới lấy con ra làm lá chắn đấy!”
“Con đừng có nói linh tinh, Thường Mặc có điểm gì không tốt? Mẹ chồng con lại thích con như vậy, coi con như con gái ruột của mình mà thương yêu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.