Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 3:




Tp.HCM, 04/07/19
Editor: Xiao He
Thời Cảnh Nham lúc đó không cho người khác chút mặt mũi nào, một chút cũng không lưu tình hỏi:
"Thím tư, mỗi tháng thím chỉ cho Đào Đào sáu trăm tiền sinh hoạt thôi, đúng không?"
Trước kia anh vẫn tôn trọng Tần Minh Nguyệt, hôm nay lại dùng ngữ khí chất vấn đó hỏi bà. Thời Nhất Thịnh đầu óc "ong" lên một tiếng, trong lòng thầm mắng, thằng nhãi ranh này dám bán đứng ông.
Lúc ấy Thời Quang đang ăn túi quả hạch, nghe được lời Thời Cảnh Nham nói, suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi.
Tần Minh Nguyệt bị đánh đòn cảnh cáo, sửng sốt, bà cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong nhà đang hướng về phía mình. Cố gắng điều chỉnh lại biểu tình trên khuôn mặt:
"Cảnh Nham, con đang dùng thái độ gì nói chuyện với thím đấy? Dù gì thì thím cũng lớn tuổi hơn con."
Bà nhấn mạnh hai từ lớn tuổi.
Thời Cảnh Nham đáp:
"Cô còn nhớ được mình là thím sao, cũng nhớ được mình là mẹ à?"
Môi Tần Minh Nguyệt run rẩy, không nói được lời nào.
Phòng khách không một tiếng động, ngay từ đầu bác cả hoài nghi Thời Cảnh Nham có phải giữa trưa đã uống rượu nhiều hay không, nhưng nhớ lại, buổi trưa Thời Cảnh Nham không uống một giọt, nói chiều nay còn có hẹn.
Tần Minh Nguyệt dùng sức nắm chặt túi xách, Thời Cảnh Nham làm như vậy, không thể nghi ngờ là đang chà đạp thể diện của bà dưới chân mình, thế nhưng bà lại không thể nào phản bác được.
Bà nhìn về phía ông bà Thời, tưởng họ sẽ la rầy Thời Cảnh Nham, ngăn cản Thời Cảnh Nham không tiếp tục nói hươu nói vượn nữa, nào ngờ hai người vốn không có ý này.
Thời Cảnh Nham nói đơn giản tất cả suy nghĩ trong đầu mình:
"Thím đừng quên, là lúc trước thím một hai đòi nhận nuôi Đào Đào."
Lúc ấy thím tư vẫn chưa sinh được, lo lắng nhà chồng sẽ có thành kiến với mình, lại sợ chú tư sẽ ly hôn với bà, mà bà cảm giác được ông bà nội cũng yêu thích Đào Đào, liền chủ động nhận nuôi cô.
Anh gằn từng chữ một:
"Thế nhưng về nhà rồi, thím đối xử với Đào Đào như thế nào hẳn thím cũng tự hiểu rõ."
Mẹ Thời đá vào chân Thời Cảnh Nham, ý kêu anh đừng làm bậy nữa. Thời Cảnh Nham sao có thể nghe lời, mà lúc này những người trong nhà ai cũng yên lặng nhìn, không hề lên tiếng.
Thời Cảnh Nham tiếp tục:
"Tám năm trước hai vợ chồng chú thím có con ruột rồi, liền quyết định phải đem Đào Đào về quê của bảo mẫu, không muốn để em ấy ở nhà hai người, việc này hẳn thím vẫn chưa quên."
Tin thím tư muốn đưa Đào Đào về vùng nông thôn, mấy hôm trước anh cũng mới vô tình nghe mẹ mình nói, nếu không anh cũng không biết, tám năm trước anh vẫn còn đang đi du học.
Mẹ nói, lúc trước thím tư muốn đưa Đào Đào đi, cả nhà đều khuyên thím ấy, kêu thím đừng làm như vậy, con cái cũng không phải là đồ vật, muốn nhận nuôi liền nhận, khi không cần liền ghét bỏ, Đào Đào ở thành phố lớn có thể có điều kiện học hành tốt hơn, trong nhà cũng không thiếu chút tiền ấy.
Nhưng thím tư lại cảm thấy mọi người trong nhà đều cùng nhau khi dễ bà, bà liền làm loạn lên với chú tư và mọi người trong nhà.
Sau cũng không rõ mọi chuyện ra sao, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, cuộc sống của Đào Đào mấy năm nay không hề dễ dàng, thím tư hẳn cũng xem thường em ấy ít nhiều.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Thời Cảnh Nham lạnh lùng, mặt không biểu cảm nhìn về Tần Minh Nguyệt.
Lúc trước nếu không phải thím ấy nhất quyết phải nhận nuôi Đào Đào, ông nội cũng sẽ tìm một gia đình tốt để gửi gắm Đào Đào. Thế mà bây giờ...
Tiền sinh hoạt thím tư cũng không muốn cho, nếu bà ấy không có tiền thì thôi không nói, một tháng sáu trăm nếu mua đồ chơi cho cặp long phượng thai cũng không đủ. Nhưng tiền không phải là vấn đề, mà là muốn ngược đãi tinh thần Đào Đào.
Tần Minh Nguyệt xanh cả mặt, bà không ngờ rằng Thời Cảnh Nham lại dám nói hết mọi chuyện trước mặt mọi người như vậy, còn quở trách bà.
Thời Yến Lãng nhìn qua, nhìn lại, cuối cùng tầm mắt dừng ở nhóc mít ướt kia. Hắn khom lưng, cầm một túi quả hạch trên bàn trà ném qua cho cô.
Quả hạch đúng lúc chạm vào mu bàn tay của Thời Quang, cô cầm để trên mặt bàn, cũng không nhìn Thời Yến Lãng.
Cô út ngồi bên cạnh Thời Quang, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Thời Quang ngẩng đầu, miễn cưỡng cười một tiếng, dùng khẩu hình nói:
"Con không sao."
Cô út nhỏ giọng nói với cô, không riêng gì Thời Cảnh Nham, mọi người đều có thành kiến với Tần Minh Nguyệt.
Bây giờ Thời Quang không thể nghe được lời nói của ai nữa, bên tai đều là âm thanh của Thời Cảnh Nham, khắc sâu vào lòng cô.
Đến bây giờ cô cũng không tin được, Thời Cảnh Nham lên tiếng vì cô, nói lí lẽ với ba mẹ của cô.
Thời Cảnh Nham trả tấm thẻ ngân hàng kia lại cho Thời Nhất Thịnh:
"Mấy năm nay hai người cũng tốn không ít tiền nuôi dưỡng Đào Đào, còn có bỏ công chăm sóc, con sẽ chuyển đủ cho hai người."
Anh gọi điện cho thư kí, nói thư kí chuyển liền một trăm vạn vô thẻ, sau đó anh đọc số thẻ cùng tên của chú tư cho thư kí.
Cất điện thoại, Thời Cảnh Nham nói với Tần Minh Nguyệt:
"Thím tư, không phải thím vẫn luôn không muốn nuôi Đào Đào sao, sợ người khác nói xấu mình, bây giờ quá hợp ý cô rồi còn gì."
Đào Đào đã mười tám tuổi, có thể không cần mối quan hệ với ba mẹ nuôi nữa, sổ hộ khẩu anh cũng sẽ kêu người chuyển tới, chuyển về hộ khẩu của ông bà nội.
Thời Nhất Thịnh cầm lại thẻ ngân hàng:
"Thời Cảnh Nham, con làm loạn cái gì?"
Thời Cảnh Nham:
"Con không làm loạn, một đứa nhỏ tốt như vậy lại bị hủy hoại trong tay hai người."
Dừng vài giây, anh lại thấp giọng nói:
"Chú tư, mấy năm nay Đào Đào ngoài chịu đựng ra thì còn gì, có phải hai người thấy chú tư dung túng cho vợ mình là chuyện bình thường phải không, nhưng liên quan đến Đào Đào con làm không được, trước kia là con không biết, hiện tại biết rồi, con không có khả năng ngồi yên mặc kệ mọi thứ như vậy."
Thời Nhất Thịnh im lặng, tay dùng sức nắm chặt lấy tấm thể ngân hàng.
Tần Minh Nguyệt vừa rồi không đáp trả được, lúc này tâm tình cũng bình tĩnh lại.
Thật sự bà không muốn nuôi Đào Đào, lúc nhận nuôi bà đã không thích rồi, nhưng không còn biện pháp nào khác, ai biểu bà không thể sinh, sau lại có đôi long phượng thai liền không muốn nuôi nữa.
Hiện tại Thời Cảnh Nham muốn chịu trách nhiệm với Đào Đào, bà cầu còn không được.
Đã lớn chuyện đến như vậy, nói gì cũng đều vô nghĩa, Tần Minh Nguyệt liền chào hai người lớn trong nhà một tiếng:
"Ba mẹ, con cùng Nhất Thịnh về Nam Kinh trước, hai đứa nhỏ ở nhà không nghe lời, bên ngoại không quản được, buổi tối còn phải về nhà."
Bà liếc nhìn Thời Nhất Thịnh:
"Đi thôi, còn phải chạy ra nhà ga nữa."
Rời đi trước, bà cũng không nhìn về phía Thời Quang thêm chút nào.
Thời Nhất Thịnh cũng bất lực, ông kêu Thời Quang ra ngoài nói chuyện:
"Ba với mẹ con về trước, chuyện hôm nay con đừng quan tâm, chỉ cần trong nhà còn có ba, đó vẫn là nhà của con."
Thời Quang biết chuyện đã xảy ra như vậy, cô cũng không có cách nào quay về, Tần Minh Nguyệt sẽ không để cô quay lại đó.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn hi vọng có thể dọn ra ngoài sớm một chút. Không biết cảm giác khi không có nơi nương tựa là như thế nào? Cô cầm lấy tay Thời Nhất Thịnh, trầm mặc mấy giây sau mới nói:
"Ba, con sẽ không bao giờ quên công ơn dưỡng dục của ba đâu."
Thời Nhất Thịnh xoa tóc cô, lại nhẹ nhàng ôm lấy:
"Vào đi thôi, anh con sẽ giúp con an bài thỏa đáng, chỉ cần có thời gian ba liền gọi cho con."
Thời Nhất Thịnh rời biệt thự rồi nhưng Thời Quang vẫn luôn đứng ở trong viện sững sờ.
"Đào Đào."
Thời Quang hoàn hồn, điều chỉnh tốt cảm xúc mới quay đầu.
"Anh."
Trên khuỷu tay của Thời Cảnh Nham đang vắt tây trang, cầm túi xách của cô ra:
"Đi thôi, anh mang em đi dạo."
Trong phòng nhiều người như vậy, Thời Quang cũng không biết đối mặt ra sao.
Thời Cảnh Nham lấy chìa khóa xe ra, tự mình lái.
"Muốn đi đâu?" - Thời Cảnh Nham hỏi nàng.
Thời Quang thắt dây an toàn, "Tùy tiện." Sau đó lại hỏi:
"Buổi chiều anh không có việc sao?"
Thời Cảnh Nham "Không vội."
Trong xe im lặng vài phút. Thời Cảnh Nham nói trước, hỏi cô Tần Minh Nguyệt đã đưa tiền sinh hoạt tháng đầu chưa.
Thời Quang đáp "Đưa rồi ạ."
Lúc Tần Minh Nguyệt đưa cho cô, nói bên trong có tiền rồi, cô cũng không hỏi bao nhiêu, bây giờ biết rồi, là sáu trăm.
Thời Cảnh Nham nói:
"Sáu trăm đủ rồi, buổi tối mời anh ăn cơm đi."
Thời Quang " "
Cô nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Thời Cảnh Nham.
Thời Cảnh Nham định dẫn Thời Quang tới quán cà phê, trưa nay chắc cô chưa ăn no, anh cũng vậy, đang ăn mà nghe thím tư nói những lời kia anh liền ăn không nổi.
Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống mấy năm nay của Thời Quang lại trải qua như vậy.
Thời Nhất Thịnh gọi điện thoại tới, Thời Cảnh Nham không nghe, trực tiếp tắt máy.
Không còn cách nào, Thời Nhất Thịnh đành nhắn: [Đào Đào thích nhất là ăn đùi gà, không ăn cay. Đúng rồi, con bé chỉ ăn đùi gà nướng, không ăn dầu chiên, còn có, cũng không thích ăn rau hẹ, cà rốt và rau thơm, cà chua xào trứng nhất định phải có đường, bò bít tết bảy phần chín, không ăn tiêu đen.]
Thời Cảnh Nham nghiêm túc dừng xe ở ven đường, xem thật kĩ tin nhắn, rất dài, thực dong dài mà.
Đọc xong anh cũng không còn tức giận với chú tư nữa, cảm thấy vẫn còn cứu được.
Thời Nhất Thịnh gửi tin nhắn lúc ở bên ngoài toilet của nhà ga, ông đi ăn cơm tối với Tần Minh Nguyệt, còn một tiếng nữa tàu mới chạy.
Tần Minh Nguyệt không quan tâm tới ông, nói về nhà rồi liền đóng gói tất cả đồ đạc của Thời Quang gửi qua bưu điện, sau này Thời Quang cũng không cần về nhà nữa, dù sao trong lòng cô cũng không có cái nhà này.
Ông không nói gì, hiện tại nói thêm câu nào cũng chỉ là đổ dầu vào lửa.
Thời Cảnh Nham cất điện thoại, không vội khởi động xe, "Đào Đào."
Thời Quang đang nhìn ở ngoài cửa xe, liền quay đầu lại "Sao vậy ạ?"
Thời Cảnh Nham nhìn cô:
"Em ở nhà không thoải mái, sao không nói với anh?"
Mỗi lần hỏi cô gần đây thế nào, ở nhà vui không, cô đều nói khá tốt.
Thời Quang chỉ nhìn anh hai giây, ánh mắt anh u lãnh thâm thúy, cô liền quay mặt tránh đi:
"Anh biết vậy được rồi, bình thường mẹ không thích em, nhưng em có chỗ ở, còn có thể tới trường đi học."
Thời Cảnh Nham hơi hơi dùng sức nắm tay lái, cuối cùng không nói thêm gì nữa, khởi động xe chạy chậm rãi.
Thời Quang cúi đầu, trong lúc vô tình nhìn đến cái lỗ nhỏ trên váy, không biết có phải do tâm trạng không vui không, cảm giác so với tối qua thì lại lớn thêm một vòng.
Đang đi trên đường, xe bỗng nhiên tạm dừng, Thời Cảnh Nham nhìn cô, muốn hỏi cô khi nào tới trường báo danh, lại phát hiện cô vẫn luôn nhìn váy của mình.
Giống như cảm giác được có ánh mắt nhìn mình, Thời Quang đột nhiên ngẩng đầu, cùng Thời Cảnh Nham bốn mắt nhìn nhau, cô nhanh chóng che đi lỗ nhỏ kia, nhưng cô biết Thời Cảnh Nham chắc chắn đã nhìn thấy.
Thời Cảnh Nham không chọc cô, cười nhẹ
"Ánh mắt học bá thật sắc bén, nhìn chằm chằm cái váy cũng ra được cái lỗ to a."
Thời Quang " "
Qua vài giây, cô cũng không nhịn cười được. Bao nhiêu xấu hổ cùng khó chịu trước đó nháy mắt đều tan đi.
Thời Cảnh Nham hỏi cô:
"Váy là chú tư mua cho em sao?"
Thời Quang gật đầu, thật ra quần áo của cô đều do ba mua, mẹ rất ít khi mua đồ cho cô, nhiều lắm chỉ là mua nội y, bà thường xuyên dạy rằng, ngày thường cũng không cần trưng diện, không nên mua nhiều, lãng phí.
Cô nói:
"Mới mặc một lần, không biết sao lại rách rồi."
Thời Cảnh Nham:
"Hôm nào cầm đi sửa đi."
Thời Quang "Dạ.", không nói gì thêm.
Sau một lúc, Thời Cảnh Nham nói
"Em học thiết kế thời trang, có thể thử sửa lại xem."
Thời Quang cũng nghĩ đến việc tự sửa váy, thế nhưng đây là váy ba mua cho cô, cô không muốn càng sửa càng hư. Thời Cảnh Nham đồng ý với cô, sẽ tìm một thợ may vá tốt, có thể sửa lại cái váy vẹn nguyên như cũ.
Hai người cùng nhau trò chuyện, di động Thời Cảnh Nham lại vang lên, lần này là Mẫn Lộ gọi tới.
Anh bắt máy, "Chuyện gì?"
Mẫn Lộ đang trên đường, qua vài giây mới trả lời "Tớ về nước rồi."
"Nhanh vậy à."
"Ừ, xem mắt xong rồi, tớ về nhà nghỉ một chút, vừa đúng lúc đi tìm tình yêu của mình, nghe nói đang ở gần Bắc Kinh, tớ đang xem thử hôm nay có thể lăn lộn một đêm không.."
Thời Cảnh Nham " "
Trước mặt Thời Quang, có rất nhiều lời anh không thể nói được, liền nhẫn nhịn không chế nhạo Mẫn Lộ. Mẫn Lộ là nhà thiết kế thời trang có uy tín lớn, sinh hoạt thoải mái, tính cách cường thế mạnh mẽ, mắt thẩm mỹ không giống nhau với những cô gái khác, đang để ý tới một người đàn ông bốn mươi tuổi.
Mấu chốt là người kia tính tình độc ác, thận trọng từng bước, căn bản không muốn cùng cô ấy tiếp xúc nhưng cô ấy vẫn kiên trì.
Mẫn Lộ nhẹ nhàng phun ra sương khói:
"Không phải cậu nhờ tớ mang quà đặt trên mạng qua cho Đào Đào sao, ngày mai tới tiệm lấy đi."
Hỏi anh:
"Cậu muốn tặng gì cho cô bé vậy?"
"Từ từ, Đào Đào đang bên cạnh." Thời Cảnh Nham đem điện thoại đưa cho Thời Quang, "là Mẫn Lộ."
Thời Quang phát ngốc, Mẫn Lộ là ai nha.
Cô nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, vẫn nghĩ không ra. Sau đó trong lòng đột nhiên chấn động, là bạn gái của anh à.
Âm thanh Mẫn Lộ truyền đến:
"Heo con, tiểu khả ái, dì nhỏ từ bên kia đại dương chúc mừng con thi đậu trường học mà dì mong ước bao lâu nay."
Dì chứ không phải bạn gái à. Thời Quang vì thất thần mà phản ứng chậm nửa nhịp, chờ hoàn hồn cô mới nhận điện thoại trả lời "Cám ơn dì nhỏ."
"Bảo bối, ngoan nha."
Thời Cảnh Nham liếc mắt về phía Thời Quang:
"Em cũng thật tình gọi dì nhỏ à?"
Thời Quang lại ngốc, rốt cuộc là dì nhỏ hay là chị?
Thời Cảnh Nham dừng đèn đỏ lấy điện thoại lại:
"Mẫn Lộ, nói chuyện vui không?"
Đầu bên kia điện thoại, Mẫn Lộ cười:
"Cháu trai à, con tức giận cái gì, về sau con nên giống với tiểu khả ái gọi dì một tiếng dì nhỏ đi, dì không ngại có thêm một đứa cháu lớn tuổi đâu."
Mẫn Lộ thúc giục Thời Cảnh Nham nhanh đưa điện thoại lại cho Thời Quang, "Đưa nhanh lên, tớ còn phải tắt máy tính."
Di động lần nữa trở về tay Thời Quang, cô vẫn còn đang nhớ xem Mẫn Lộ rốt cuộc là ai, nghe đoạn nói chuyện giữa Mẫn Lộ và Thời Cảnh Nham không giống bạn bè bình thường, cảm giác hơn tình bạn một chút.
Thanh âm của Mẫn Lộ lần nữa truyền đến, hỏi Thời Quang có muốn mua giỏ xách, bao tay, thích mẫu mã màu sắc gì.
"Tiểu khả ái cứ nói với dì, dì sẽ gửi hình ảnh đến điện thoại của anh con nha."
Thời Quang tự giác đem xưng hô đổi thành "Cám ơn chị, không cần nhiều như vậy, em cũng có tiền."
Mẫn Lộ nói với cô:
"Tiền là quà thưởng của anh trai em, em thi đậu đại học tốt nhất cũng không dễ dàng. Anh ấy cũng không hay đi dạo phố, không biết sở thích của con gái, nếu em không chọn, chị liền tự mình lựa, lỡ như không hợp, em cũng chỉ có thể nhận lấy."
Thời Cảnh Nham nhìn cô ý bảo, cô cứ chọn đi.
Thời Quang cũng không từ chối nữa, bỏ điện thoại của mình xuống, đăng nhập vào WeChat của Thời Cảnh Nham, Mẫn Lộ rất nhanh liền gửi một đống hình ảnh, đủ loại phụ kiện, Mẫn Lộ nói cô cứ từ từ mà chọn.
Thời Quang tuy rằng không biết rõ giá cả của những thứ này, nhưng cũng biết một ít. Tần Minh Nguyệt rất thích mua đồ, trong nhà có nguyên một phòng chuyên dùng để cất những món đồ là phiên bản giới hạn.
Những kiểu Mẫn Lộ đưa cho cô xem, giá cả đều có thể mua được một chiếc ô tô.
Cô không nghĩ mình sẽ nhận được quà tặng quý giá như vậy, lại nhìn về phía Thời Cảnh Nham
"Anh tặng quà bình thường cho em được rồi, những thứ này thật sự quá mắc."
Đối với Thời Cảnh Nham, nếu anh tặng sẽ tặng món tốt nhất quý nhất, thế nhưng anh lại quên suy xét đến suy nghĩ của Thời Quang, hiện tại trong lòng cô có gánh nặng, vẫn còn mơ hồ về tương lai sau này, càng không muốn mang nợ người Thời gia, mà anh lại là người của Thời gia.
Cô không nhận món quà này, lại sợ mất mặt của anh, nhưng lại không thể nhận nổi ân tình to lớn ấy.
Thời Cảnh Nham nói với Mẫn Lộ, kêu cô ấy mua cái ba lô giá ba ngàn được rồi.
Mẫn Lộ " "
Qua vài giây, hiểu được ý anh, không nhiều lời nữa, đăng nhập một trang web official của thương hiệu khác.
Cuối cùng, Thời Quang chọn một trang web khác, ở nước ngoài, không tới bốn trăm, quà như vậy là ổn, về sau cô còn có thể trả lại cho Thời Cảnh Nham.
Cô gửi hình ảnh lại cho Mẫn Lộ, nói mình thích nhất mẫu này, là một cái ba lô nhỏ.
Mẫu này rất đẹp, Thời Quang đem điện thoại đưa lại cho Thời Cảnh Nham:
"Cảm ơn anh."
Thời Cảnh Nham:
"Không có gì, anh tặng quà, buổi chiều em trả tiền nhé."
Thời Quang " " Cô vĩnh viễn đều theo không kịp suy nghĩ của anh.
Nhưng trà chiều có thể tốn bao nhiêu tiền. Chắc cũng vài ngàn. Trong xe vô cùng an tĩnh, không còn chút ngượng ngùng nào.
Thời Quang nhìn ngoài cửa sổ, cô bỗng nhiên quay đầu:
"Mẫn Lộ là chị dâu của em à?"
Thời Cảnh Nham: "Anh chưa có bạn gái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.