"Trong đó có gì, đừng lãng phí thời gian nữa. Không nói thì ta không yên tâm." Ngụy Tác thần sắc ngưng trọng bảo Linh Lung Thiên, có vẻ không muốn tranh hơi.
Hôi sắc linh quang quang tráo phát ra khí tức cực kỳ kinh nhân, khiến gã cảm thấy có sức mạnh nghịch thiên cải địa, cấm chế này phải cường giả trên cấp thần huyền đại năng mói bố trí được, gã quét thần thức tới nhưng bị phản lại, không biết trong quang tráo có gì.
"Ngươi không thấy biết càng nhiều càng nguy hiểm hả?" Linh Lung Thiên cuống lên, rất giận giữ vì Ngụy Tác cẩn thận thập nên kêu to. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
"Ta muốn biết rõ hơn một tí." Ngụy Tác bình tĩnh như thường bảo Linh Lung Thiên. Gã chỉ ngại việc trước mắt, không bao giờ lo đến những gì hư vô phiêu diêu. Dây dưa với tiểu nữ hài lâu như thế, dù có gì cũng không thoát được.
"Được, cho ngươi biết, là nơi siêu cấp đại năng Đại vũ đế thiên tề danh với Thông thiên giáo chủ dưỡng thương. Là một nguyên nhân dẫn phát trận chiến. Chỗ nào vốn ở sâu nhất trong Bắc Mang sơn môn, cạnh chỗ tàng kinh thụ đạo, cũng là nơi đấu pháp tối kịch liệt nhất, không ngờ nhân vì cấm chế quá mạnh nên còn lại, bị đập xuống đây." Linh Lung Thiên lãnh tĩnh lại, cười lạnh.
"Siêu cấp đại năng dưỡng thương ở đây?"
"Đại vũ đế thiên? Tề danh với Thông thiên giáo chủ..."
Mắt Ngụy Tác ánh lên, hỏi tiếp, "Lẽ nào Đại vũ đế thiên là cường giả phe ngươi, bị Hoang tộc cường giả đả thương, cha thương ở đây nên đối phương truy sát? Hình như còn nguyên do khác thúc đẩy đại chiến?"
"Ngươi không ngốc, còn một nguyên nhân trọng yếu là Bắc Mang tại tế luyện một món vô thượng tiên khí, uy hiếp trí mệnh đến Hoang tộc, nân thúc đẩytrường đại chiến. Nhiều kinh thiên cường giả đã chết ở đât." Linh Lung Thiên như biết gã sẽ hỏi thế nên đáp: "Vô thượng tiên khí đó không luyện thành, cùng bị phá hủy cùng mấy bộ vô thượng cổ kinh của Bắc Mang."
"Kia..."
"Không sợ thì ta sẽ trả lời thêm nhưng ta không kiên nhẫn đợi ở ngoài, mốn hỏi thì theo ta đi vào." Ngụy Tác định hỏi nhưng bị Linh Lung Thiên không hề khách khí cắt lời.
"Được." Ngụy Tác hơi trù trừ đoạn gật đầu.
"Đừng cách ta hơn một trượng, Đây là Bắc Mang thi thần cấm, bị nguyên khí xâm tập sẽ tan hết thần thức, biến thành cương thi." Linh Lung Thiên nheo mắt, kim mang trong mắt như thực chất.
"Thỏ huynh đệ, đi theo ta." Ngụy Tác dặn Lý Tả Ý.
"Thỏ huynh đệ, cổ quái quá." Lý Tả Ý tuy ngốc, không có khái niệm chân nguyên nhưng cùng Ngụy Tác đứng cạnh Linh Lung Thiên thì cũng thấy khác thường, có phần sợ hãi Linh Lung Thiên.
"Không sao, theo mỗ là được." Ngụy Tác nói thế, Lý Tả Ý có vẻ yên tâm, cùng gã và Linh Lung Thiên, đi vào hôi sắc linh quang quang tráo.
"Oành!"
Đi vào trong hôi sắc linh quang, Ngụy Tác không nhìn rõ cảnh vật, tất cả đều xám xịt, vô tận sát cơ ập tới.
"A!" Lục bào lão đầu kinh hô, Linh Lung Thiên liên tục lóe tử quang, hôi sắc thủ trạc ánh lên quang văn, hình thành một dải sáng.
Dải sáng xám vang lên tiếng vỡ, tựa hồ không gánh nổi nữa.
Linh Lung Thiên nhợt nhạt mặt mày, như thể mỗi bước đều bị sức ép vô cùng. Bất quá hôi sắc thủ trạc phát ra quang văn tuy liên tục có tiếng nứt vỡ nhưng không vỡ hẳn, giữ được vòng sáng chừng một trượng.
Đi hơn hai mươi bước, vô tận sát cơ đột nhiên tan biến, Linh Lung Thiên run lên, suýt ngồi phệt xuống.
Ngụy Tác lạnh người, rõ ràng Linh Lung Thiên đã đạt cực hạn. Nếu linh quang quang tráo bao trùm dài hơn e rằng cả hai mất mạng trong hôi sắc linh quang.
"Cách cách."
Linh Lung Thiên lấy ba mảnh Đông hoang trấn yêu tháp ra ăn.
"Đây là?" Nhi Ngụy Tác và lục bào lão đầu chấn động.
Phía trước là thanh quang, thiên địa cơ hồ không có gì, chỉ có thanh sắc ngọc liên chừng một thước lơ lửng, phát ra thanh quang.
Linh Lung Thiên nhợt nhạt mặt mày nhưng mắt ánh lên kim quang khó tưởng tượng nổi, bước tới chạm vào thanh sắc ngọc liên.
"Chát."
Thanh sắc ngọc liên tan biến, thanh quang tan hết.
Trước mặt Ngụy Tác là điện vũ đổ nát.
Chủ điện vốn không lớn, xây bằng hoàng sắc ngọc thạch nhưng đã tan vỡ, rải khắp gần nghìn trượng.
"Dưỡng khí ngọc! Là Dưỡng khí ngọc có thể ôn dưỡng nguyên khí, trừ đi âm lệ nguyên khí!"
"Đều là... Đại hóa lôi trì tinh kim! Có thể luyện chế tiên khí trong truyền thuyết... A! A! Lại một món tiên khí tan vỡ!..." Lục bào lão đầu đứt tiéng.
Hoàng sắc ngọc thạch phế khư phát ra dương hòa nhiệt lực, như ánh nắng chính ngọ. Gần Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rải rác vô số mảnh hoàng sắc tinh kim cỡ hạt đậu. Tinh kim có phù văn như tia chớp, không phải luyện chế được, là do tự nhiên sinh thành.
Đại hóa lôi trì tinh kim!
Đây là tinh kim trong truyền thuyết vốn đã tuyệt tích, có thể luyện chế vô thượng lôi hệ pháp bảo!
Đại hóa lôi trì tinh kim chi mờ hết phù văn, bị khoáng thế uy năng phá hết tự nhiên thiên đạo. Tinh kim này dù luyện lại cũng không thể dẫn động vô thượng lôi cương.
Mảnh tinh kim có mấy chục tầng phù văn dày khó tưởng tượng nổi!
Đại hóa lôi trì tinh kim khẳng định do kinh thiên đại năng nào đó luyện chế thành một món pháp bảo, trong trận chiến đó đã tan vỡ!
"Hài cốt của thượng cổ đại năng!"
Ngụy Tác ngưng đọng ánh mắt.
Trong phế khư bên trái có hai bộ xương.
Một bộ xương chỉ còn lại khung, toát lên ánh sáng như thanh ngọc, đủ thấy tu vi bất phàm, nhưng xương ngực đã vỡ hết, có vẻ bị ai đó đánh thủng.
Bộ xương còn lại mặc hắc sắc pháp y, phi kim phi ngọc, không có phù văn nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Bộ xương trong áo trắng như ngọc, cực kỳ dày, chỉ là không có đầu, hình như đầu bị đánh thành tro mà chết.
Nhưng trên bộ xương này có bạch sắc quang văn dày đặc như tơ tằm.
Uy áp hoàn toàn không kém gì kim sắc trường kiếm từ bộ xương phát ra.
Khí tức khác hẳn thần huyền đại năng, càng kinh nhân... Bộ xương này là chân tiên hài cốt!
Chân tiên, vạn năm nay không hề xuất hiện, hiện tại ở đây lại có chân tiên hài cốt!
Ngụy Tác chấn động khôn tả.
Tích tắc này, Linh Lung Thiên mắt lóe kim quang, ràn rạt sinh khí, như đột nhiên thấy hi vọng.
Linh Lung Thiên thân ảnh loáng lên, lướt đến mé đối diện hai bộ xương.
"À!" Ngụy Tác cả kinh, tỉnh khỏi chấn động, bám theo Linh Lung Thiên.
"Mẹ nó chứ, biến thái, thấy chân cụt là sáng mắt." Gã ấm ức mắng.
Gã tưởng là chí bảo, thấy rồi thì giật mình. Một cái chân cụt chặt trước mặt Linh Lung Thiên, cũng màu lam, phủ một lớp bụi, không hề có linh khí, Ngụy Tác đã quét thần thức mà còn tương là một cây trụ gãy!
Cái chân cụt dài mấy trượng, không khác gì cánh tay cụt mà Ngụy Tác có, do Hoang tộc để lại.
Ngụy Tác biết nó vui mừng vì thế thi hài của đối đầu, còn với gã thì tay chân cụt tất nhiên vô dụng, lại bị giật mình, nên ấm ức mắng.
"Không có dấu hiệu Đại vũ đế thiên chết." Linh Lung Thiên không nổi giận mà nhẹ giọng giải thích.
"Ngươi định qua việc Đại vũ đế thiên chế hay không mà phán đoán xem phe nào thắng." Ngụy Tác thấy thần sắc Linh Lung Thiên thì không tranh hơi mà nghiêm mặt: "Bất quá hiện tại không đoán được vì Đại vũ đế thiên có lẽ chết ở nơi khác."
"Đại vũ đế thiên trọng thương, nhất thời không thể rời khỏi đây, Đại vũ thiên thuật uy năng đặc biệt, nếu không thể thu dọn thì thế nào cũng có dấu tích." Linh Lung Thiên đắc ý, ra vẻ ngươi không hiểu gì hết.
"Khí tức thi thể này kinh nhân như thế thì là nhân vật nào?" Ngụy Tác nóng lòng thu lợi, chỉ vào thi thể tu sĩ mặc hắc sắc pháp y.
"Đại âm la thiên bào, là một trưởng lão của Bắc Mang." Linh Lung Thiên liếc quá, càng tỏ vẻ đắc ý thần sắc.
"Chỉ là một trưởng lão, tu vi thế nào?" Ngụy Tác hít sâu một hơi.
"Lùi lại! Cấm chế trên thi thể lạ lắm!" Linh Lung Thiên liếc nhìn, đột nhiên biến sắc, bảo Ngụy Tác.
Ngụy Tác lùi lại như phản xạ có điều kiện.
"Cách!"
Quang văn trên thi thể tan vỡ khi Linh Lung Thiên áp sát, nó chụp lấy một vật.
"Ngươi dọa ta?" Ngụy Tác ngẩn ra, thấy Linh Lung Thiên đắc ý thì gã kêu lên.
"Ngươi cầm cái gì, cho ta mau, không sợ bị thiên kiếp đánh chết hả?" Ngụy Tác lướt tới chỗ Linh Lung Thiên. Theo ước định, đồ lấy được Bắc Mang là của gã. "Ta không bảo không cho ngươi, mượn dùng tạm mấy năm." Linh Lung Thiên tỏ vẻ thập phần giảo hoạt, cười kiểu gian kế đắc sính.