Muốn chạy?
Không cần chờ Tiểu Khả ra hiệu, tiểu đội hoa hướng dương đã tiến lên nhau tạo thành một vòng vây, nhốt dì bảo mẫu vào trong.
Cho nên, lúc dì bảo mẫu nhìn thấy Cố Tiểu Khả, thì khóc như mưa.
“Cô giáo, phải làm sao đây? Làm sao đây? Lạc Lạc bị bắt cóc rồi!”
Bà ta giống như một con rắn mất đầu, lại giống như một con kiến bị rớt xuống nước, đang vùng vẫy với lấy nhánh củi cứu mạng cuối cùng.
Cố Tiểu Khả sửng sốt, hỏi: “Dì gọi cảnh sát chưa?”
Dì bảo mẫu gật đầu lia lịa, “Nhưng tên bắt cóc đó đã đón Lạc Lạc đi từ lâu rồi! Tôi phải làm sao đây, ông bà chủ sắp về tới nơi rồi, tôi phải giải thích với họ làm sao đây!”
“Dì đừng lo, có gì từ từ nói thôi.”
Dì bảo mẫu chưa kịp nói gì thì một chiếc xe cảnh sát đã phóng đến trước cửa biệt thự.
Bốn anh cảnh sát xuống xe, người đi đầu là cảnh sát Hạ Hầu, phía sau anh có một kỹ thuật viên, hai bên tay anh ta xách theo hai chiếc hộp lớn.
“Vào trong rồi nói.”
Sau khi vào nhà, cảnh sát bắt đầu lục soát lần lượt từng nơi bên trong biệt thự, cuối cùng họ tìm thấy hai chiếc máy nghe lén, một cái ở trong phòng khách và một cái ở phòng ngủ chính.
Dì bảo mẫu há to miệng đầy sợ hãi, sợ đến mức nói lắp bắp những câu khó hiểu.
Cảnh sát Hạ Hầu tỉ mỉ quan sát hành vi của dì bảo mẫu, rồi anh yêu cầu bà ta ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách.
“Bà đừng sợ, nào, hít một hơi thật sâu, đúng rồi, lại hít một hơi thật sâu nữa. Được rồi, bây giờ tôi hỏi chuyện gì thì bà trả lời chuyện đó, bà hiểu không?”
Dì bảo mẫu nuốt nước bọt rồi nghiêm túc gật đầu.
“Bùi Ngọc Kiều là mẹ của Dịch Văn Lạc, xin hỏi, bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
“Tối nay bà chủ có buổi họp lớp. Bà chủ đã đi ra ngoài từ lúc 4 giờ chiều, cô ấy nói rằng có lẽ tối nay sẽ về muộn.”
“Được, Dịch Bác Văn là cha của Dịch Văn Lạc, xin hỏi, bây giờ ông ấy đang ở đâu?”
“Gần đây ông chủ hay tăng ca, thường thì 12h đêm mới về, nhưng mới nãy vợ chồng ông chủ có gọi điện về nhà, họ nói họ đang trên đường về ngay.”
“Được rồi, hôm nay lần đầu tiên bà nhìn thấy Bùi Phong đó là khi nào?”
“Gã đàn ông đó không phải là ông Bùi, ông ta là tên lừa đảo! Tên lừa đảo!!! Bà chủ nói rằng ông Bùi đang ở tỉnh Vũ, chứ ông ấy chưa về thành phố Vân! Tôi bị ông ta lừa rồi! Các anh cảnh sát, các anh hãy tin tôi! Mau đi tìm Lạc Lạc, Tôi nghe nói 48 giờ đầu tiên cứu người là hiệu quả nhất, mong các anh điều động camera giám sát mau tìm Lạc Lạc về…”
Dì bảo mẫu nức nở nói, anh cảnh sát Hạ Hầu an ủi bà ta: “Chúng tôi đã sắp xếp cho các đồng chí cảnh sát đi tìm cậu bé Dịch Văn Lạc rồi. Bà đừng lo, bà hãy bình tĩnh trả lời các câu hỏi của chúng tôi cẩn thận để giúp chúng tôi tìm thấy Lạc Lạc càng sớm càng tốt.”
“Vâng, tôi sẽ trả lời hết tất cả những gì tôi biết.”
“Vậy thì hôm nay lần đầu tiên bà nhìn thấy Bùi Phong giả là khi nào?”
“Khoảng chiều tối hôm nay, gã đó nói rằng gã vừa trở về từ tỉnh Vũ, gã đến để gặp cháu trai, lại còn mua rất nhiều đồ chơi cho Lạc Lạc.”
“Rồi sao nữa?”
“Lúc gã ta đến, chúng tôi đang ăn lẩu, gã ta cũng vào ăn cùng, Lạc Lạc rất vui, thằng bé còn uống thêm một ly nước cam nữa, ăn được một lát thì ngủ thiếp đi luôn.”
“Tôi nghĩ chắc là Lạc Lạc chơi mệt rồi, nên tôi đưa thằng bé vào phòng để ngủ.”
“Tiếp theo đã xảy ra những gì?”
“Tên lừa đảo đó ngồi trong phòng khách một lúc, rồi bắt đầu trò chuyện với bà chủ của tôi qua WeChat, gã ta nói rằng tối nay gã sẽ đến Trương Gia Giới bằng tàu hỏa để gặp ông và bà của Lạc Lạc, có cả dì và em họ của Lạc Lạc nữa. Rồi gã hỏi rằng gã có thể bế Lạc Lạc theo cùng không.”
“Gã còn nói gia đình rất nhớ Lạc Lạc. Dù sao cũng chưa hết kỳ nghỉ hè, nên cứ cho thằng bé đi ra ngoài chơi một tuần.”
“Tên lừa đảo đó cứ nhắn tin những đoạn ghi âm qua WeChat, nội dung giọng nói cũng công khai. Tôi đứng bên cạnh đều nghe thấy cả. Tôi nghe bà chủ tôi đồng ý. Bà chủ còn nói thời tiết của Trương Gia Giới đang thay đổi. Bà chủ còn bảo mang thêm quần áo cho Lạc Lạc”
“Sau đó, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc cho Lạc Lạc. Tên lừa đảo đó nói rằng gã sẽ bắt chuyến tàu 12h đêm nên không chịu đợi Lạc Lạc thức dậy, khi tôi thu dọn đồ đạc xong, gã đã đưa Lạc Lạc ra khỏi nhà.”
Ánh mắt cảnh sát Hạ Hầu như chụp được điểm bất thường, anh hỏi: “Nhưng khi bảo vệ gọi điện cho bà, bà nói rằng cha mẹ Lạc Lạc đã ra nước ngoài từ chiều. Bà giải thích chuyện này như thế nào?”
“Ồ, cái này.” Vẻ mặt của bà bảo mẫu vẫn không đổi, bà ta giải thích: “Đây là những gì mà tôi nghe lỏm được từ tên lừa đảo đã trò chuyện với bà chủ qua WeChat.”
“Thầy giáo của ông chủ đang đi công tác ở nước Anh. Chuyện này tôi cũng đã biết từ tuần trước.”
“Bà chủ nói ông ấy bị đau tim, chắc không còn sống được bao lâu nữa. Hai ông bà chủ sẽ bay gấp sang Anh để gặp mặt thầy lần cuối.”
“Họ còn nói là họ đã khởi hành đi rồi, lại còn đang quá cảnh ở một nơi nào đó hình như là Amsterdam, có lẽ phải ở lại đó tầm bốn ngày, đúng lúc Lạc Lạc đang ở nhà một mình buồn quá không có ai chơi cùng, Nên tôi mới để thằng bé đi theo cậu nó đến Trương Gia Giới.”
“Tôi đã nghe rõ ràng bà chủ nói như thế trong điện thoại, nên tôi đã tin là thật.”
“Thế thì sau đó bà làm thế nào mà phát hiện ra có gì đó không ổn?”
“Tên lừa đảo đó bế Lạc Lạc đi được không bao lâu, khoảng nửa tiếng, thì tôi nhận được điện thoại của bà chủ.”
“Bà ấy nói là điện thoại di động của bà ấy bị mất rồi, không liên lạc với chồng được, lát nữa họp lớp xong, có lẽ bà chủ sẽ uống rượu nên không tự lái xe về được, nên bà ấy nhờ tôi gọi tài xế lái hộ giúp.”
“Lúc đó tôi chết trân, tôi hỏi lại bà có phải bà đang quá cảnh ở Amsterdam gì không? Sau đó hỏi lại rõ ràng thì tôi mới biết là mình bị lừa.”
“Ông Bùi không hề trở về thành phố Vân, cũng không hề định đến Trương Gia Giới! Thầy của ông chủ cũng chẳng hề bị đau tim, thậm chí bọn họ cũng không cần ra nước ngoài để gặp ông ấy lần cuối!”
“Tôi đã bị lừa rồi, nhưng tôi thực sự không hiểu tại sao tên lừa đảo đó lại có gương mặt giống hệt ông Bùi, lại còn hiểu hết tường tận hoàn cảnh gia đình chúng tôi như thế!”
“Có lẽ nghi phạm đã đặt làm một chiếc mặt nạ da người giống hệt gương mặt Bùi Phong. Thông tin cuộc gọi WeChat của nghi phạm với Bùi Ngọc Kiều cũng được chuẩn bị từ trước. Ông ta chỉ chờ thời điểm thích hợp để cố tình mở file ghi âm cho bà nghe.”
“Về phần tại sao nghi phạm lại biết rõ gia đình bà như vậy…”
Cảnh sát Hạ Hầu chỉ vào máy nghe lén trên bàn cà phê và giải thích: “Đó chính là lý do, cách đây ít lâu, bà đã bắt gặp một tên trộm trong nhà, nhưng không bị mất bất kỳ đồ vật có giá trị nào, đúng không?”
Dì bảo mẫu gật đầu lia lịa, ngạc nhiên, “Sao anh biết?”
“Thế thì có lẽ nghi phạm đã bước chân vào nhà quan sát trước, lại còn lắp đặt thiết bị nghe lén. Đây là một vụ bắt cóc có tổ chức và được tính toán từ trước. Vụ bắt cóc này có lẽ có nhiều hơn một thủ phạm.”
Cảnh sát liếc nhìn hai chiếc máy nghe lén được tìm thấy, sau đó quay lại hỏi đồng nghiệp, “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần nghi phạm gọi điện tống tiền, là có thể bật thiết bị định vị ngay lập tức.”
Cứ hễ là vụ án bắt cóc, thì chắc chắn bọn bắt cóc sẽ đòi một thứ gì đó, thường sẽ là tiền chuộc, miễn là tiền chưa đến tay bọn chúng, thì con tin tạm thời sẽ được an toàn.
Không ngoài dự đoán, chiếc điện thoại bàn trong phòng khách bất ngờ đổ chuông.
Cảnh sát Hạ Hầu cố ý đợi chuông reo ba lần rồi mới nhấc máy, “Alo? Cho hỏi anh chị muốn tìm ai?”
Một giọng cười kỳ lạ từ chiếc máy biến đổi giọng nói từ bên kia đầu dây truyền đến: “Ha ha ha, không ngờ cảnh sát các người lại hành động nhanh như vậy.”
“Anh muốn gì?”
Cảnh sát Hạ Hầu vừa nói chuyện với kẻ bắt cóc, vừa nhìn chiếc điện thoại di động của mình, rồi anh chợt mỉm cười.
Di động của Cố Tiểu Khả bỗng sáng đèn, cô nhìn xuống thì phát hiện đó là tin nhắn WeChat của nam thần.
[Đại Mạc]: [Lạc Lạc đã được giải cứu an toàn, đừng lo.]
Cố Tiểu Khả há to miệng, không thể tin được vào mắt mình.
Thoắt cái là xong, nhanh thế!
Cha mẹ của con tin còn chưa về đến nhà, tên bắt cóc cũng vừa mới gọi điện, mà con tin đã được giải cứu…
Tình tiết gì kỳ lạ thế, mấy bộ phim bắt cóc trên TV đâu có giống như vầy.
Giọng nói của cảnh sát Hạ Hầu thoải mái hơn nhiều, anh ta muốn lừa kẻ bắt cóc nói thêm vài câu nữa để chốt được vị trí của bọn chúng cho chính xác hơn.
Anh cười nói: “Có lẽ anh chưa biết, hành động của chúng tôi thực ra nhanh hơn anh tưởng.”
“Chúng ta có việc gì cứ từ từ bàn bạc, bất kể điều kiện của các anh là gì, bất kể các anh đặt ra bao nhiêu điều kiện đi chăng nữa, chỉ cần là các anh đề ra, thì tôi đều thỏa mãn tất cả cho các anh.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia hình như hơi miễn cưỡng, thậm chí hơi khó chịu.
“Nếu đã có cảnh sát vào cuộc, thế thì chúng tôi không muốn ra đi tay trắng. Các người hãy chuẩn bị sẵn 5 triệu tiền mặt có số seri không liền nhau và không lắp máy định vị. Tôi sẽ gọi lại sau và cho các người biết cách thức giao dịch.”
Nói xong, tên bắt cóc cúp điện thoại ngay.
Cảnh sát Hạ Hầu hỏi: “Sao rồi?”
Kỹ thuật viên khẽ lắc đầu, “Tôi chỉ định vị được là ở thành phố Vân. Thời gian quá ngắn không xác định vị trí cụ thể.”
Cảnh sát Hạ Hầu khẽ mỉm cười, “Không thành vấn đề, chúng ta đã có rất nhiều manh mối rồi.”
Dì bảo mẫu ngẩn ngơ, “Anh đã có được manh mối gì rồi?”
Cảnh sát Hạ Hầu nhếch môi, mà không giải thích gì thêm.
Câu nói khi nãy của anh với tên nghi phạm, rằng: “Chúng ta có việc gì cứ từ từ bàn bạc, bất kể điều kiện của các anh là gì, bất kể các anh đặt ra bao nhiêu điều kiện đi chăng nữa, chỉ cần là các anh đề ra, thì tôi đều thỏa mãn tất cả cho các anh.” Thì anh đã cố ý dùng từ “các anh”.
Đúng như dự đoán, người ở đầu dây bên kia lúc đầu vẫn xưng “tôi”, nhưng sau đó lại vô tình xưng “chúng tôi”, điều này chứng tỏ rằng có ít nhất hai tên nghi phạm.
Tiếp theo, nghi phạm nhắc đến “Nếu đã có cảnh sát vào cuộc, thế thì chúng tôi cũng không muốn ra đi tay trắng.”
Điều này cho thấy kế hoạch ban đầu của nghi phạm có lẽ không phải là kiếm tiền, mà muốn đe dọa các thành viên trong gia đình con tin phải làm điều gì đó phi pháp. Điều này thì có thể điều tra được qua công việc của cha mẹ Dịch Văn Lạc.
Mục đích ban đầu của bọn nghi phạm có vẻ như không thể đạt được nữa vì có sự can thiệp của cảnh sát, nên chúng rút lui và chọn cách đòi tiền.
May mắn thay, cảnh sát đã lập rào chắn trên đường cao tốc ra vào thành phố dựa trên thông tin vị trí do Mạc Thần Trạch cung cấp, cảnh sát lấy lí do bên cảnh sát giao thông đang kiểm tra tài xế lái xe say rượu, thế là đã chặn bắt thành công một trong những tên nghi phạm, miễn là cảnh sát cạy được miệng của tên đó, thì vụ án sẽ được giải quyết.
Biết tin Lạc Lạc đã được giải cứu thành công, Cố Tiểu Khả đã thấy yên tâm, lúc cô chuẩn bị lên đường cùng tiểu đội chó thì lại nhận được một tin nhắn WeChat mới từ nam thần.
[Đại Mạc]: [Anh đang ở trước cửa nhà em, em đang ở đâu?]
Cố Tiểu Khả trả lời: [Em đang ở nhà Lạc Lạc, nhưng sẽ về sớm.]
Cô vừa vội về nhà, vừa nhắn tin với nam thần: [Cảnh sát Hạ Hầu thật là giỏi ăn nói, tên nghi phạm kia nói vòng vo một hồi cũng bị anh ta dắt vào tròng.]
Mạc Thần Trạch đứng từ xa quan sát Cố Tiểu Khả dẫn năm chiếc cún dễ thương băng qua đường, cô nhắn tin với giọng điệu thoải mái, dễ chịu, không còn nặng nề như trước nữa.
Anh nhoẻn miệng cười.
Lúc này mây đen trên trời cũng tan dần, vầng trăng bị che khuất cả đêm cũng từ từ ló ra vẻ đẹp bí ẩn, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống nhân gian.
Cố Tiểu Khả bước đi chậm dần, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt.
Anh thản nhiên tựa lưng vào cây long não trước nhà, dáng người anh rất đẹp, vai rộng, eo thon, chân dài cao ráo. Anh đang cúi đầu bấm điện thoại di động, áo anh bị gió mùa xuân thổi bay bay lên.
“Ting”, Cố Tiểu Khả lại nhận được một tin nhắn mới.
[Đại Mạc]: [Ánh trăng đêm nay thật đẹp.]
Cố Tiểu Khả bất ngờ, cô giả vờ bình tĩnh, hơi cúi đầu, tóc mái của cô che nửa khuôn mặt, không dám nhìn thẳng nam thần.
Cô mở miệng định nói gì đó.
Mạc Thần Trạch cất điện thoại, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả, bỗng anh ray ray trán, nói một cách bất lực: “Nửa đêm em không ‘chơi xếp hình’ với anh, mà lại đi nghe Hạ Hầu nói chuyện tầm phào.”