Sau khi từ biệt Chương Hồi, anh đã bước đi rất lâu trên đường nhưng Kinh Linh vẫn cảm thấy không chân thật, anh không thể tin nổi những điều xảy ra mấy ngày gần đây là sự thật.
Anh có khát vọng với Chương Hồi, người đã xuất hiện trong giấc mơ của anh vô số lần, ấy vậy mà người này bây giờ lại đứng bên anh, ngồi bên anh, cùng anh hít thở chung một bầu không khí.
Hắn thậm chí còn hoàn thành ước nguyện của anh mà đi gặp mẹ.
Còn anh thì khóc trong lồng ngực hắn như một đứa trẻ. Kinh Linh biết Chương Hồi chỉ đơn giản là muốn an ủi anh mà thôi.
Nhưng thời điểm dựa vào trong lồng ngực Chương Hồi, mặt dán ở cổ hắn, anh có thể cảm nhận được độ ấm da thịt hắn, có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn.
Từng ấy năm tới nay, mẹ qua đời, tình yêu thì không thể với tới, bao nhiêu nhung nhớ và đau khổ của một kẻ cô đơn lẻ loi đột nhiên dâng lên trong lòng, cảm xúc tràn ra khỏi hốc mắt, chỉ còn cách chật vật mà khóc trong lòng hắn.
Kinh Linh thừa nhận gọi bản thân là một kẻ mít ướt cũng đáng, từ khi bắt đầu có kí ức thì anh đã luôn thích khóc, nhưng trừ những lúc ở trước mặt mẹ thì anh chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt người khác.
Anh quá cảm tính và nhạy cảm, nhiều khi chỉ vì một kịch bản giả thuyết, một ca khúc trầm thấp, một bông hoa héo khô hay một ngày sương chiều não nề.
Thích khóc là bí mật nhỏ anh chưa bao giờ để lộ ra, nhưng từ ngày anh thành niên, sau khi mẹ qua đời, những lần anh bị người khác nhìn thấy giọt nước mắt của mình đều là ở trước mặt Chương Hồi.
Vào buổi tối đầu thu bên hồ, trong nhà vệ sinh của quán bar âm u thác loạn, hay ở trước bia mộ của mẹ năm anh 32 tuổi.
Anh rơi nước mắt vì chính mình, rơi vì hắn, rơi vì những chuyện xưa cũ, mà những chuyện cũ của anh phần lớn đều liên quan đến Chương Hồi.
Anh nhờ Chương Hồi đưa anh đến đầu phố gần phòng khám của Phương Tri Dự, anh nói dối Chương Hồi rằng muốn đi thăm bạn, thật ra là anh đi kiểm tra tâm lý định kỳ.
Khi anh đẩy cửa phòng khám ra, trợ lý Tiểu Khương nhìn thấy anh bèn cười. “Lâu rồi không thấy anh tới, tôi thấy nhớ anh đó.”
Biểu tình Kinh Linh hơi thả lỏng, anh không thể dùng biểu cảm tự nhiên để thể hiện cảm xúc thật của mình, nhưng Tiểu Khương vẫn cảm thấy vui vẻ, cô cảm nhận được Kinh Linh đang muốn biểu lộ sự thân thiết.
Cô vẫn nhớ rõ hai năm trước khi lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tựa như một búp bê vải không hồn của Kinh Linh, cô không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên mặt anh, nhưng theo lời sếp Phương Tri Dự thì đây đã là dáng vẻ dần dần khoẻ lên của Kinh Linh rồi.
Theo như lời Phương Tri Dự, Kinh Linh là người bệnh hắn quen khi đi du học ở Nhật, có khoảng bốn năm Kinh Linh vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái trầm cảm tự thu mình lại vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn có khuynh hướng tự hại bản thân, hắn phải mất rất nhiều công sức mới kéo Kinh Linh chậm rãi bước ra và hoà nhập lại vào cuộc sống bình thường, tuy đôi khi vẫn gặp chút khó khăn, nhưng anh đã không còn bài xích mạng sống của mình nữa.
Kinh Linh lớn lên đẹp trai, là kiểu không quá ấn tượng trong đám đông nhưng càng nhìn sẽ càng thấy hấp dẫn.
Tiểu Khương rất đau lòng Kinh Linh, cô từng hỏi qua Phương Tri Dự. “Vì sao anh ấy lại bị trầm cảm?”
Phương Tri Dự không nói cho cô bởi vì điều cơ bản nhất là phải bảo vệ bí mật của bệnh nhân, nhưng mấy năm nay tiếp xúc nhiều lần với Kinh Linh, cô cũng ít nhiều có vài suy đoán, cô nghĩ nguyên nhất lớn nhất có lẽ là tổn thương tình cảm.
Tính cách của người như Kinh Linh một khi đã yêu thì sẽ yêu đến tận tâm can, nhưng lại dễ dàng giấu kín cảm xúc và tâm tư xuống thật sâu.
“Anh ngồi chờ một chút nhé, bệnh nhân của bác sĩ Phương sắp xong rồi.” Tiểu Khương nói.
“Ừ, tôi không vội.” Kinh Linh ngồi trên chiếc sofa dành cho khách, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Anh bỗng nhiên nhớ tới một số chuyện sáu bảy năm trước.
Khi trở về từ London, Kinh Linh sinh bệnh giằng co khoảng một tháng, nhưng sau khi bệnh tình về mặt thể chất đã hồi phục thì anh lại cảm giác trong người mình đã xảy ra ít biến hoá.
Anh càng ngày càng hoảng hốt và trầm mặc, mỗi ngày đều tự hoài nghi rồi ghét bỏ chính mình, coi chuyện Chương Hồi không thể nhớ rõ anh quy về thành tội lỗi của bản thân, anh thậm chí còn mang theo suy nghĩ “tôi xin lỗi vì đã được sinh ra như một con người”.
(Đây là câu thoại kinh điển trong bộ phim Nhật “Hồi ức về Matsuko”, phim được quay theo kiểu đan xen nhiều lời kể của các nhân vật, nói về cuộc đời nhiều giai đoạn thăng trầm của một cô gái tên là Matsuko.)
Mỗi ngày khi đi học về, anh sẽ dành hầu hết thời gian để chụp những thứ kì quái, anh ra chợ chụp ảnh máu và dạ dày cá bị moi móc ra, anh đến khu đèn đỏ chụp những cơ thể đầy dục vọng cuốn lấy nhau, tất cả những thứ nhỏ nhặt mà ghê tởm ấy mang đến cho anh niềm vui sướng tràn đầy hiếm thấy.
Mà niềm hạnh phúc của anh trong quá khứ đều liên quan đến Chương Hồi.
Anh đã từng nỗ lực tích cóp tiền để đi du lịch, đi qua những nơi Chương Hồi từng tới, anh phơi nắng dưới ánh dương của bãi biển Nice nước Pháp, đi qua phố lớn ngõ nhỏ ở Paris, anh rải bước trong thành phố La Mã nước Ý để ngắm nhìn văn minh cổ xưa, anh cũng lẳng lặng ngồi trên thuyền dọc theo dòng sông nơi thành phố Venice để thưởng thức cảnh quan bốn phía.
Còn cả Hy Lạp, Vatican, Hà Lan, tất cả những nơi Chương Hồi từng đi qua, anh nhất định cũng theo sau.
Anh từng chụp sa mạc, bờ biển, ánh dương, rừng rậm, cực quang, thác nước, núi lửa…
Còn rất nhiều kiểu kiến trúc, dù là hiện đại đồ sộ hay nghệ thuật cổ xưa, anh đều dùng hết kỹ năng và tinh lực để nghiêm túc chụp lại.
Anh đăng chúng lên mạng xã hội, cầu nguyện những bức ảnh mình chụp được lọt vào mắt của Chương Hồi và nhận được sự tán thưởng từ hắn.
Nhưng rồi những đau đớn của anh sau này cũng đều liên quan đến Chương Hồi.
Anh có thói quen nhìn lén cuộc sống của Chương Hồi từ xa, Chương Hồi chưa bao giờ đăng lên mạng xã hội những chuyện liên quan đến vấn đề tình cảm của mình, nhiều nhất là ảnh chụp khi đi du lịch, một chút ảnh phong cảnh và ảnh của chính hắn.
Cho đến khi anh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trong màn mưa năm ấy, anh mới biết hắn đã bắt đầu một tình yêu mới.
Anh mất rất nhiều thời gian mới tìm được tài khoản của bạn gái Chương Hồi trong Instagram của hắn. Tài khoản của cô đăng rất nhiều ảnh chụp chung của hai người cùng rất nhiều ảnh bình thường khác.
Có ảnh bọn họ chụp riêng ở cùng một địa điểm du lịch, còn có những bức ảnh đầy lãng mạn, tỷ như bóng dáng hai người dựa sát vào nhau dưới ánh mặt trời, Chương Hồi để trần thân trên lộ ra phần lưng cường tráng, dưới ánh nắng toả ra màu mật khoẻ khoắn.
Mỗi ngày Kinh Linh đều như tự ngược mà dõi theo câu chuyện của bọn họ, rồi lại rơi nước mắt về chuyện xưa.
Rồi đến một ngày anh nhận ra không có gì có thể lấp đầy tâm hồn trống rỗng của mình, anh thậm chí còn hoang mang không biết phải làm gì tiếp theo.
Cho đến tận khi anh bị đau đớn đánh thức, anh cảm giác có chất lỏng ấm áp theo cánh tay mình chảy xuống sàn nhà, anh nghe thấy tiếng “lạch cạch”, cúi đầu liền thấy một mảng màu đỏ tươi.
Không biết từ khi nào trên cánh tay anh xuất hiện một miệng vết thương thật dài, là ai làm vậy nhỉ? Sau đó anh lại nghe thấy tiếng dao gọt hoa quả rơi xuống đất, rơi từ bàn tay còn lại của anh.
Đau, rất đau. Nhưng anh lại cảm thấy như được lấp đầy, đây chính là minh chứng cho việc anh còn sống, là một con người vẫn sống sờ sờ.
Phản ứng đầu tiên của anh không phải là cầm máu, mà lại là cầm chiếc máy ảnh mình yêu thích nhất thu lại cảnh tượng dòng máu chảy xuống theo làn da trắng của mình tạo nên hiệu ứng thị giác cực mạnh, dần dần anh bắt đầu thích quá trình này.
Sau đó, anh không thoả mãn với miệng vết thương lần trước, không tìm thấy vẻ đẹp mà anh muốn hướng đến ở nó nữa, anh rạch một đường máu mới trên làn da hoàn hảo của mình, cho đến khi đạt được hiệu quả hình ảnh mà anh vừa lòng mới thôi.
Những ngày đó đối với Kinh Linh quá hỗn loạn, anh như chẳng biết ai với ai, sau đó lại sinh ra ảo giác, một lần lại một lần nhận nhầm người.
Anh không nhớ rõ mình đã giằng co sống như vậy trong bao lâu, cho đến một ngày anh chạm mặt đồng hương đã từng gặp qua mấy lần Phương Tri Dự khi đi mua đồ ăn ở Lawson.
(Lawson: Chuỗi cửa hàng siêu tiện lợi ở Nhật Bản. Trong raw ghi là Rawson, chắc tác giả nhầm)
Hồi Kinh Linh vẫn còn sinh hoạt bình thường anh có tham gia vài cuộc gặp mặt của du học sinh Trung Quốc tại Tokyo, tình cờ Phương Tri Dự lại là đồng hương của anh, hai người coi như cũng đã từng trò chuyện vài câu.
Phương Tri Dự nói rất nhiều, có lẽ là có liên quan đến ngành tâm lý học mà hắn theo đuổi, khi nói chuyện với hắn Kinh Linh không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại sẽ thoải mái hơn một chút.
“Ây! Kinh Linh, đã lâu không gặp!” Phương Tri Dự thuộc kiểu tính cách nhiệt tình, cho người ta cảm giác như ánh mặt trời ấm áp.
Ánh mắt Kinh Linh dại ra mà lướt qua Phương Tri Dự, như thể không có ai đang nói chuyện cùng anh cả.
Phương Tri Dự cảm nhận được sự khác thường của Kinh Linh, sau đó hắn lại phát hiện ra vết thương trầm trọng trên cánh tay anh, ngay lập tức ý thức được sự nghiêm trọng tình huống, hắn cưỡng chế yêu cầu Kinh Linh tiến hành trị liệu.
Mà một lần trị liệu này kéo dài tận bốn năm.
Sau đó hắn ở lại Nhật Bản cùng Kinh Linh làm việc một khoảng thời gian, sau khi Kinh Linh về nước, Phương Tri Dự không an tâm về anh nên cũng về nước theo để phát triển.
……
“Kinh Linh, dậy đi nào.” Có người gọi anh.
Kinh Linh mở to mắt, nhưng chưa thể thích ứng với ánh sáng đột ngột nên hơi híp mắt lại, anh thấy Phương Tri Dự mặc áo blouse trắng đứng trước mắt mình.
Phương Tri Dự buồn cười nhìn anh. “Cậu có thể ngủ gật ở đây, xem ra gần đây trạng thái tinh thần khá tốt nha.”
Kinh Linh thoạt nhìn có chút lạnh lùng, nhưng Phương Tri Dự vẫn có thể bắt được biểu tình hơi hạ khóe môi của anh, sau đó hắn nghe thấy tiếng Kinh Linh nói. “Vẫn ổn.”
Chậc, xem ra là đang vui vẻ, không tệ, trạng thái so với lần trước khá hơn nhiều, Phương Tri Dự nghĩ thầm.
Kinh Linh đi vào phòng trong, ngồi lên chiếc ghế sofa sáng màu hắn thường hay ngồi, anh nhìn Phương Tri Dự đi đến ngồi trước bàn sau đó nhìn anh.
“Nói đi, nói xem cậu gần đây thế nào.” Hắn vặn nắp bút máy, trên giấy viết gì đó.
Kinh Linh nghĩ nghĩ nói. “Tôi gặp được anh ấy.”
“Lúc này cậu cảm thấy thế nào?” Phương Tri Dự hỏi.
Kinh Linh sắp xếp lại lời nói trong đầu. “Bây giờ bọn tôi là bạn bè.”
“Giờ không phải là ảo giác nữa sao?” Phương Tri Dự nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, muốn quan sát cảm xúc sâu trong anh.
“Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có.”
“Cậu phải nói thật với tôi.”
“Anh ấy cuối cùng cũng nhớ rõ tôi là ai.” Kinh Linh nói.
Bọn họ hàn huyên gần hai tiếng, phần lớn đều là Phương Tri Dự hỏi Kinh Linh trả lời, Kinh Linh vẫn như trước không nói nhiều lắm, nhưng so với khi mới bắt đầu chuyện gì cũng không nói thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Trước khi đi Phương Tri Dự đưa thuốc đã chuẩn bị sẵn cho Kinh Linh, sau đó nói với anh. “Liều thuốc đã giảm xuống một chút, nhìn khả năng khôi phục của cậu bây giờ thì một đoạn thời gian nữa là có thể ngừng thuốc, nhưng thuốc an thần thì vẫn phải uống.”
Kinh Linh gật đầu. “Ừ, tôi biết rồi.”
Vừa rồi là với tư cách bác sĩ, bây giờ Phương Tri Dự dùng tư cách bạn bè mà nói với Kinh Linh. “Tiểu Linh, cậu hãy sống vui vẻ thêm một chút, tận hưởng niềm hạnh phúc của hiện tại, và nhất định phải nhớ rõ cảm giác này.”
Kinh Linh hơi mỉm cười với hắn, sau đó xoay người đi vào trong bóng đêm, Phương Tri Dự nhìn bóng dáng đơn bạc của anh dần dần biến mất ở trong bóng tối, sau đó cũng hơi mỉm cười.
Sau khi về nhà Chương Hồi tắm rửa đơn giản một chút, sau đó hắn lên tầng, đêm nay hắn muốn ngủ sớm.
Nhưng khi nằm trên giường hắn lại không ngủ được, cũng chẳng muốn đọc sách hay xem tài liệu, vì thế hắn mở Weibo ra, phát hiện một blog thiết kế hắn đã theo dõi từ lâu đăng một bài về cửu cung đồ của một toà nhà Hy Lạp, hắn đã từng đi qua đó và chụp một số ảnh, nhưng chỉ chụp từ xa xa chứ không chụp đẹp như tổ hình ảnh này.
(Cửu cung đồ: Là một ô hình vuông được chia làm 9 ô nhỏ. Theo quan niệm trong phong thủy, có tất cả 9 cung mệnh (Cửu cung). 9 cung mệnh này được sử dụng để chọn ra vị trí đắc địa, có vận khí tốt khi xây dựng nhà cửa, nhằm mang đến tiền tài, danh vọng cho gia chủ. Cửu cung còn là căn cứ để bố trí không gian bên trong ngôi nhà sao cho phù hợp với bản mệnh chủ sở hữu.)
Sau đó hắn nhìn thấy ở phần mô tả cuối có viết: Hậu cần: Ins: SEIREI.
Chương Hồi ngẩn ra, Kinh Linh? Đợi đã, phải chăng hắn đã từng xem qua tác phẩm của Kinh Linh?
Hắn mở phần bookmark ra, hắn lưu rất nhiều hình ảnh về kiến trúc, từ vi mô đến vĩ mô, từ tổng quát đến chi tiết, hắn phát hiện bảy bộ ảnh trong số mình đã lưu hồi trước đều có gắn tên Instagram của Kinh Linh.
Chương Hồi cười, hắn và Kinh Linh quả là có duyên, có nơi nào mà hai bọn họ không gặp nhau cơ chứ? Thì ra bóng hình của Kinh Linh đã tồn tại trong cuộc sống của hắn đã lâu rồi, trước khi hắn nhận ra, Kinh Linh đã bước vào vòng sinh hoạt của hắn.
Hắn lại ấn vào Instagram của Kinh Linh, phát hiện ra bọn họ rất trùng hợp mà đi qua nhiều địa phương giống nhau, nhưng ảnh chụp của Kinh Linh đẹp hơn nhiều lần so với ảnh hắn chụp, nếu đặt hai bức ảnh cạnh nhau, thậm chí còn khó mà nhận ra đây lại là cùng một chỗ.
Hắn vô thức lướt tới những bức ảnh mấy năm trước, hắn cảm thấy có chút vi diệu bởi hắn không thể hiểu được những tác phẩm trong khoảng thời gian kia của Kinh Linh, nhìn qua có chút vặn vẹo hỗn loạn, hắn không biết khi đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng ý tưởng sáng tạo luôn hoà cùng nhịp thở với người nghệ sĩ, hắn cũng vậy, những thứ người nghệ sĩ tạo ra trong tâm trạng khác biệt đều sẽ không giống nhau.
Bỗng nhiên hắn nhận được tin nhắn từ WeChat của Kinh Linh.
Bé tinh linh: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Chương Hồi chuyển sang giao diện của WeChat, hắn trả lời. “Nếu muốn cảm ơn thì hôm nào mời tôi uống trà đi.”
Kinh Linh nhập chữ rất lâu, nhưng cuối cùng lại chỉ trả lời một chữ “Được”, Chương Hồi cười, nghĩ đến cảnh cậu bạn nhỏ rối rắm viết đi viết lại rồi lại xoá cảm thấy thật đáng yêu.
Hắn trêu. “Tôi muốn uống trà cậu pha cơ.”
Lần này Kinh Linh trả lời rất nhanh, nhưng lại là lời mời như đã được nghiêm túc cân nhắc lâu. “Vậy thì cuối tuần đến nhà tôi đi.”
Chương Hồi cười nói. “Được.”
——
Chú thích:
Mốc thời gian cho ai cảm thấy hơi rối não ^^ Đống này tui suy luận dựa theo các mốc thời gian được đề cập trong truyện ^^
2007/2008: Chương Hồi có bạn gái, Kinh Linh và Chương Hồi gặp nhau lần đầu ở bên hồ.
2010: Chương Hồi tốt nghiệp đại học, chia tay Mạnh Lị Tầm, bay đi London.
2011: Kinh Linh bay đi Tokyo.
2012: Chương Hồi tốt nghiệp cao học, Kinh Linh bay sang London, gặp lại Chương Hồi dưới mưa.
2012-2016: Kinh Linh về Tokyo phát bệnh, điều trị cùng Phương Tri Dự.
2016/2017: Kinh Linh về Trung Quốc.
2018: Chương Hồi về Trung Quốc, gặp lại Kinh Linh tại lễ cưới của Mạnh Lị Tầm.