Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 22: Triền miên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thực ra đối với những lễ hội như thế này Kinh Linh vẫn mang trong mình chút khao khát.
Anh đã từng chụp những bức ảnh về mọi ngóc ngách và mọi kiểu người trên những con phố sầm uất ở Shibuya.
(Shibuya: Một trong các quận đặc biệt của Tokyo, thường được biết đến qua khu thương mại sầm uất chung quanh Nhà ga Shibuya. Đây là một điểm giao thông tấp nập bậc nhất ở Tokyo)
Tuy rằng bản thân anh đang đứng trong đám đông nhưng linh hồn anh lại chẳng thể hòa nhập vào đám người đó.
Anh không cố tình trang điểm hay chuẩn bị trang phục gì mà chỉ mặc đồ của ngày thường, khi đứng giữa một đám “yêu quái” thì chính anh mới thực sự là yêu quái.
Sau đó anh không còn tham gia những lễ hội đông đúc ồn ào như vậy nữa, năm tháng cô độc đã mài mòn lòng hiếu kì của anh đi rồi.
Kinh Linh nhìn đống áo choàng theo phong cách Gothic ở trên giường, còn có cả khăn chùm đầu ma chơi và các loại đồ trang sức linh ta linh tinh mà đau cả đầu.
Hôm đó sau khi chào tạm biệt Chương Hồi, anh nóng đầu lên mạng mua một đống đồ thượng vàng hạ cám, đến chiều nay khi nhìn thấy đồ anh mới không thể ngờ được, mình mà lại mua những thứ này ư?
Điện thoại vang lên, nhìn thoáng qua là tin nhắn WeChat của Chương Hồi.
Chương Hồi: Tôi ở dưới nhà.
Hai người đã hẹn là Chương Hồi sẽ đến đón anh.
Kinh Linh ngại Chương Hồi chờ lâu, anh tùy tiện cầm lấy thứ gì đó rồi mặc quần áo bình thường bước ra khỏi cửa.
Vì thế khi anh xuống dưới tầng liền nhìn thấy cảnh này. Thân hình cao lớn, khuôn mặt điển trai, hắn mặc một bộ nhìn như là đồng phục quân đội nhưng lại không quá nghiêm túc, dưới chân là đôi bốt quân đội của Anh khiến chân hắn dài và thon hơn.
Hắn đứng dưới tán lá cây, tay đút trong túi lặng lẽ nhìn về nơi nào đó, mê người đến không thể nói thành lời.
Chưa một lần nào Kinh Linh nhìn hắn mà trái tim không loạn nhịp, tựa như thể nếu có một ngày anh không còn yêu hắn nữa thì chắc hẳn đó là ngày anh đã không còn trên thế gian này.
Kinh Linh nắm chặt trang sức trong tay, từng bước một mà tiến về phía người đàn ông đang đứng dưới tán lá.
Chương Hồi nhìn thấy Kinh Linh bước ra từ tòa nhà, không hiểu vì sao hôm nay nhìn anh trông càng đáng yêu hơn một chút, có thể là do đôi mắt sáng lấp lánh như ánh mặt trời phản chiếu trên mặt hồ.
Nhưng bàn tay anh giấu ở phía sau như đang che giấu gì đấy, mà càng che thì Chương Hồi càng tò mò.
Đợi Kinh Linh đến gần hơn hắn mới hỏi. “Trong tay cậu là gì đấy? Để tôi đoán xem nào.”
Sau đó trêu anh. “Là quà Halloween sao?”
Kinh Linh lắc lắc đầu, Chương Hồi giả vờ tỏ vẻ tiếc nuối. “Tiếc thật.”
Kinh Linh lấy đồ trong tay ra đeo lên mái tóc mềm mại của mình, đó là một đôi râu côn trùng.
Kinh Linh cảm thấy hơi ngại, nhưng anh vẫn lấy hết can đảm mà nhìn vào mắt Chương Hồi nói ra câu mình đã tập luyện nhiều lần. “Happy Halloween!” Tuy rằng anh chẳng có mặt mũi để nói câu “Trick or Treat” kia.
Chương Hồi nhìn khuôn mặt hồng hồng của anh, mặt mày hơi rũ xuống đáng yêu không nói nên lời.
Bỗng nhiên hắn muốn chọc vào đôi má anh một chút, vì thế hắn làm như vậy thật, trên đầu ngón tay là chút ấm áp và mềm mại đi theo cổ tay truyền thẳng vào trái tim hắn, hắn cười nhìn Kinh Linh. “Happy Halloween!”
Là giọng Anh tiêu chuẩn, chất giọng nam tính trầm thấp quả nhiên vô cùng gợi cảm, Kinh Linh nghĩ.
Đến nơi Kinh Linh xuống xe trước, Chương Hồi như nhà ảo thuật gia biến từ đâu ra một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, hoa văn rườm rà màu bạc kết hợp với đôi mắt đa tình của hắn cùng với bộ trang phục ngày hôm nay khiến hắn trông chẳng khác nào một pho tượng tinh xảo trong lâu đài châu Âu thời Trung Cổ.
Quán bar Trần Tứ Niệm nhắc đến có diện tích rất lớn nằm ở con đường ăn chơi phồn hoa nhất, khi đi vào phải có bảo vệ quét mã QR mới được chấp nhận.
Sau khi tiến vào lại như một thế giới mới, đủ loại người với đủ các loại trang phục cầm chén rượu đi qua đi lại, muốn lồng lộn có lồng lộn, muốn khoa trương có khoa trương.
Bỗng nhiên có một mỹ nhân trang điểm tinh xảo đeo một chiếc đuôi hồng hạc tiến về phía bọn họ, quả nhiên là Trần Tứ Niệm.
So với hôm ở trong phòng Chương Hồi hôm nay Trần Tứ Niệm còn lộng lẫy hơn, thậm chí trên làn da còn vẽ thêm hình những đốm lửa, son môi màu đen trông vừa quyến rũ mà cũng không kém phần hắc ám.
Nhìn thấy Chương Hồi và Kinh Linh, Trần Tứ Niệm chào hỏi đơn giản với Chương Hồi rồi nhéo mặt Kinh Linh. “Ây da ~ bé tinh linh đến rồi này!”
Kinh Linh vốn định túm lấy tay Trần Tứ Niệm nhưng Chương Hồi đã nhanh hơn anh một bước, hắn dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Tứ Niệm không được xằng bậy, khi nhìn thấy phần da bị nhéo kia của Kinh Linh dần ửng hồng thì nhíu mày không hài lòng.
Trần Tứ Niệm cũng hơi ngượng mà lầm bầm. “Sao lại thế được, tôi cũng đâu có dùng sức đâu?”
Kinh Linh có vẻ hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh giải thích. “Không sao đâu Trần tiên sinh, là do da tôi dễ đỏ lên thôi, vừa rồi anh nhéo cũng không đau.”
Ngay lập tức Trần Tứ Niệm cười toe toét lộng lẫy. “Ai da, bé tinh linh đáng yêu quá đi mất! Xoa nắn một chút là sẽ đỏ lên!” Sau đó liếc nhìn Chương Hồi với ánh mắt hạ lưu.
Chương Hồi lại trả lại một ánh mắt cảnh cáo, đừng có mà nghĩ lung tung!
Kinh Linh không rõ vì sao nhưng anh nghe nói vì để có không khí Halloween mà các quán bar thường bật nhạc metal rock, mà nhìn qua nhìn lại thấy đủ kiểu người khiến anh cảm giác có chút hưng phấn.
Chương Hồi nhìn ra tính trẻ con của anh, hắn chỉnh lại đôi râu bị xiêu vẹo kia cho hẳn hoi.
Kinh Linh nhìn hắn bằng đôi mắt chứa đầy ánh sao. “Cảm ơn anh.”
Chương Hồi chọc chọc khuôn mặt của anh một chút như đang trêu chọc một đứa nhỏ, trên khóe miệng khi cười hiện lên nếp nhăn hơi mờ.
Bọn họ bị đám người vây quanh, nói là tiệc Halloween nhưng lại chẳng khác nào một lễ hội hóa trang, ai cũng uống đến say mèm rồi đong đưa thân thể theo âm nhạc.
Bởi vì có Chương Hồi ở đây nên hắn cho phép Kinh Linh uống nhiều thêm mấy chén.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Kinh Linh như vậy, anh cong khóe miệng giơ chén rượu lên, thân thể khe khẽ đong đưa theo âm nhạc, dáng vẻ không còn đơn thuần như ngày thường, đôi mắt và khóe miệng, hương dầu gội cùng với nốt ruồi trên khuôn mặt trong bầu không khí này lại tạo nên vẻ quyến rũ.
Hầu kết của Chương Hồi vô tình động đậy, hắn và Kinh Linh bị bao quanh bởi đám người nên Kinh Linh như đang dựa sát vào lồng ngực hắn, hơi thở ấm áp của anh phả lên phần cổ hở ra của hắn.
Một chút quyến rũ tình cờ hiện lên trong mắt anh làm Chương Hồi bỗng nhiên nhớ tới buổi tối xa xôi kia khi Kinh Linh tiếp cận mình, chắc hẳn là mị lực như thế này mới khiến hắn không thể từ chối cũng không thể kháng cự lại được.
Kinh Linh cảm giác như thế giới bây giờ tràn ngập ánh sáng và màu sắc, mặc dù trước mắt anh là khung cảnh kì lạ với đủ thứ ma ma quỷ quỷ qua lại, nhưng vì có người mà anh yêu đứng trước mặt, anh chẳng sợ bất cứ điều gì hết.
Anh không còn sợ hãi nhiệt độ cơ thể của người lạ nữa, say rồi thì cái gì cũng không muốn quan tâm, anh biết trong mắt người đàn ông trước mặt này có anh, mặc dù chắc hẳn không phải là yêu, nhưng chỉ thế thôi cũng đã khiến anh hạnh phúc muốn chết đi được.
Trên sân khấu bỗng nhiên tới một đoạn cao trào, một người đang ông mặc đồ ma quỷ đột nhiên cầm mic quay về phía đám đông gào lên “Happy Halloween!”, sau đó như ảo thuật mà ném đồ từ trong tay áo xuống dưới sân khấu, một cái rơi vào tay Kinh Linh.
Nhận được kẹo Kinh Linh rất vui vẻ, anh ngạc nhiên mà liếc nhìn Chương Hồi, nhưng khi nhìn kĩ lại thì thấy có điều kì lạ, Chương Hồi nhìn thoáng qua bèn bật cười. “Cái này không thể ăn tùy tiện được.”
Nhìn vỏ ngoài có thể thấy là của Nissan, Kinh Linh nhìn mấy dòng chữ nho nhỏ trên đó bỗng nhiên đỏ bừng mặt, thế mà lại là bao cao su.
(Đoạn này tra raw thì ra Nissan nhưng Nissan lại là hãng ô tô…;;v;;)
Anh chưa từng sờ qua đồ thật nhưng cũng có thể cảm giác thứ trên tay mình như đang nóng lên, anh nhìn Chương Hồi còn đang cười mình, hơi tức giận mà đưa cho hắn.
Chương Hồi không hề không thoải mái như anh, ngược lại hắn lại chẳng cảm thấy lạ lẫm gì, ý cười bên khóe miệng càng sâu hơn, Kinh Linh nhìn thấy đầu của hắn tiến lại gần mình, anh nghe thấy thanh âm trầm thấp dán bên tai khiến cả người mình tê dại. “Cậu đang ám chỉ tôi điều gì đúng không?”
Phản ứng thân thể của Kinh Linh nhanh hơn phản ứng ngôn ngữ, tai anh như bị thiêu đốt, đột nhiên lắc đầu ý bảo không phải với Chương Hồi.
Nhưng vành tai anh lại cọ qua môi của Chương Hồi, ấm áp mà mềm mại, anh cảm giác tai mình sắp bị thiêu cháy mất rồi, không biết làm sao mà đẩy Chương Hồi ra, xấu hổ đến mức tận cùng mà nói. “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Chương Hồi nói. “Để tôi đi cùng cậu, sợ cậu không tìm thấy.”
Kinh Linh không chờ hắn nói xong mà chen vào đám người chạy biến mất.
Chương Hồi sờ khóe miệng của mình nhớ tới vẻ ngượng ngùng của anh mà khẽ cười, nụ cười mang theo cưng chiều mà hắn chưa ý thức được.
Cảm giác có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn thì ra là Trần Tứ Niệm, vẻ mặt anh khi Chương Hồi nhìn qua hơi mờ mịt nhưng trong nháy mắt đã trở lại với vẻ câu người, anh cong miệng nâng ly sau đó uống sạch rượu bên trong.
Chương Hồi cũng nâng ly với anh, mấp máy môi nói với anh. “Tính vào tiền của tôi.”
Trần Tứ Niệm lại nháy mắt với hắn rồi dùng âm lượng mọi người xung quanh đều nghe được mà nói. “Chúc mừng cậu biến thành cong.”
Chương Hồi tỏ ra biểu cảm không ý kiến gì, Trần Tứ Niệm cũng không thèm nhìn hắn nữa mà bỏ đi.
Từ chối khéo mấy người muốn đến gần, Chương Hồi bỗng nhiên nghĩ hình như Kinh Linh đến nhà vệ sinh hơi lâu rồi, đừng bảo là lại ngất đi? Nghĩ tới vẻ nửa tỉnh nửa say của anh, hắn cảm thấy không ổn, bước chân đi về phía nhà vệ sinh vội vàng hơn, thứ cảm giác này thật mãnh liệt.
Rốt cuộc hắn cũng tỉnh táo mà ý thức được sự để ý và quan tâm của mình đối với Kinh Linh đã vượt qua giới hạn giữa bạn bè, nếu chỉ là bạn bè bình thường thì hắn đã không có cảm xúc muốn chiếm hữu mãnh mẽ như thế này.
Lối đi ra nhà vệ sinh vẫn tối như thế, bỗng nhiên hắn nhớ tới năm đó anh ngốc nghếch đâm vào trong lồng ngực hắn rồi cưỡng hôn hắn một cách lưu manh.
Rất nhiều dáng vẻ của Kinh Linh hiện lên dần dần trong đầu hắn như đèn kéo quân(1), nhút nhát, khiếp sợ, thẹn thùng, còn cả nụ cười đáng yêu khi ngủ và dáng vẻ mê người gợi cảm.
(Đèn kéo quân/Đèn cù: Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại)
Như có như không hắn đã nhớ kỹ nhiều dáng vẻ của Kinh Linh như thế từ lúc nào không biết, thì ra bóng dáng của anh đã sớm khắc sau trong lòng hắn.
Đây là lần đầu tiên Chương Hồi cảm thấy tình cảm của bản thân lại trì độn đến thế, chậm chạp như một thiếu niên lần đầu biết yêu.
Chẳng rõ vì sao con đường này lại dài đến thế, càng đến gần nhà vệ sinh thì xung quanh càng yên tĩnh hơn, cho nên khi âm thanh rên rỉ vang lên rõ ràng, linh tính không hay nảy lên trong lòng hắn, bước đi của hắn vội vàng như đang chạy bộ tới gần nguồn thanh âm kia.
Hắn đá văng cánh cửa bị đóng chặt kia ra lại phát hiện đó không phải là Kinh Linh. Đó là một người đàn ông với làn da màu mật đang vặn vẹo eo như rắn, biểu tình đầy dục vọng bị biến thành thành hoảng sợ, trong khi đó người ngồi trên bồn cầu lại đang cười như không cười như thể vô cùng bình tĩnh ấy vậy lại là người quen, là người “chồng” mà Trần Tứ Niệm từng khoe ở trong giới.
Đời Chương Hồi chưa bao giờ thất lễ như thế, hắn cúi đầu xin lỗi. “Ngại quá, quấy rầy rồi.”
Nỗi khiếp sợ điên cuồng mãnh liệt cùng với lớp mồ hôi lạnh sau lưng, một lần nữa Chương Hồi cảm nhận được sự mất khống chế xa lạ đều là vì Kinh Linh.
Hắn thừa nhận bản thân đã sợ hãi, hắn sợ Kinh Linh say rượu bị người ta bắt nạt, sợ dáng vẻ đáng yêu của anh bị chú ý, hắn cũng càng hối hận hơn vì đã không khống chế anh ở trong tầm mắt của mình, cũng hối hận vì đã không đi theo anh.
Chống tay lên tường để hòa hoãn cảm xúc, bỗng nhiên hắn cảm giác vai mình bị túm lấy nhẹ nhàng, truyền đến là thanh âm quen thuộc với hắn. “Làm sao thế, anh say rồi sao?”
Chương Hồi cười khổ, đúng rồi, âm thanh rên rỉ kia rõ ràng không thể là của Kinh Linh, ấy vậy mà hắn lại ngu ngốc không nhận ra.
Chương Hồi nắm chặt lấy cổ tay của anh, không nói một lời mà kéo anh ra hẻm đằng sau quán bar.
Hai người bọn họ đều không mặc áo khoác, vừa mới bước ra đã bị gió lạnh ập vào mặt khiến Kinh Linh hơi co rúm lại, nhưng dù là bất kì nơi nào thì chỉ cần Chương Hồi dẫn đi anh đều sẽ không chối từ.
Chương Hồi đè anh lên trên tường, vùi đầu vào phần cổ của anh mà thở nặng nề.
Chương Hồi như này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, xa lạ đến mức Kinh Linh cảm thấy may mắn, còn sự quen thuộc lại khiến Kinh Linh hãi sợ.
Tuy rằng không biết Chương Hồi đã xảy ra chuyện gì, anh lại không biết cách an ủi người khác, cuối cùng anh bèn nói lời mình vẫn muốn nói ngày hôm nay, vừa dấy lên tính trẻ con trong anh mà lại vừa như người yêu làm nũng. “Trick or Treat?”
Trong giọng nói là sự xấu hổ nho nhỏ, anh biết người trưởng thành không nên nói những câu trẻ con như thế, nhưng anh lại muốn được làm nũng với Chương Hồi.
Chương Hồi ngẩng đầu lên, hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Kinh Linh rồi mạnh bạo nâng cằm anh lên, giọng điệu có phần áp đảo.
“Neither, a kiss.” Sau đó không quan tâm đến phản ứng của Kinh Linh mà hôn lên môi anh.
(“Anh muốn bị ghẹo hay cho kẹo?”
“Không gì cả, tôi muốn một nụ hôn.”)
Kinh Linh bị dọa đến choáng váng, ngón tay lạnh như băng không tự giác mà đặt ở vách tường đằng sau, nhưng khuôn mặt, hơi thở, lỗ tai và cả môi anh thì đều đã nóng lên.
Người đàn ông phía trên còn cảm thấy chưa đủ mà cạy môi anh ra, cùng anh răng môi dây dưa.
Hô hấp của hắn nặng nề, tay mạnh mẽ tóm lấy tay Kinh Linh vòng lên cổ mình, sau đó hắn kéo hai chân anh ôm lên hông mình, bàn tay luồn lên mái tóc của anh rồi hung hăng đặt anh ở trên tường mà hôn.
Mới bắt đầu hai người còn hôn lung tung, sau đó như bị nhiệt độ không khí và nước bọt trao nhau mà hắn càng hôn càng có kỹ thuật, không ngừng liếm láp để làm sâu nụ hôn hơn.
Kinh Linh cảm giác chân mình ngày càng mềm ra, nơi nào đó ở phía trước dần có biến hóa, chân anh sắp không thể vòng được trên eo đối phương nữa rồi.
Nhưng lực tay của người nọ lại vô cùng bá đạo khiến anh không thể giãy giụa được, anh cảm tưởng như mình đang bị nụ hôn này nhấn chìm.
Vào thời điểm tách ra, giữa môi hai người còn kéo ra một sợi chỉ bạc dâm mỹ, sau đó dính lên khóe miệng của Kinh Linh.
Chương Hồi hôn nó đi, giọng hắn khàn khàn đặt đặt trán mình lên trán Kinh Linh rồi nhìn thật sâu vào ánh mắt anh.
“Hiểu không? Sau này em không được rời khỏi tầm mắt của tôi nữa.”
Kinh Linh bị hôn đến mờ mịt, đầu óc đã trì độn không thể nhận ra ý nghĩa sâu xa của câu nói này, anh ngây ngốc mà trả lời hắn. “Vâng.”
Chương Hồi lại hôn thêm một cái lên đôi môi bị sưng lên của anh.
“Ừ, ngoan lắm.”
......
Chú thích:
(1) Đèn kéo quân:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.