Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng

Chương 19: Muốn làm quen với chị




Trần xe thể thao phát ra âm thanh máy móc hoạt động nho nhỏ, bắt đầu tách thành hai phần và xếp gọn về phía sau. Một khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo kiểu công tử con nhà giàu quen thuộc hiện ra trong mắt Lâm Nhã.
Mấy cô gái đứng cạnh đều khá phấn khích khi nhìn cảnh này, kém chút nữa cầm điện thoại ra quay lại và đăng lên mạng.
Chàng trai trẻ đưa tay đẩy kính râm lên tóc, mỉm cười thân thiện với Lâm Nhã, nụ cười tươi rói giống như sắp phát sáng vậy, chói mù mắt người khác.
Cậu ta đưa tay ra vẫy, lớn tiếng gọi: “Xin chào, “bà chị” quán bar.”
Lâm Nhã giả vờ không nghe thấy, quay mặt đi chỗ khác. Không ngờ tên ôn thần này lại theo cô đến tận đây, đúng là mạng lưới thông tin của đám người nhà giàu không phải chỉ thường thường thôi.
Cố Thiên thấy cô không chú ý tới mình thì bóp còi xe hai phát, hô:
“Chị Nhã, lên xe, em đưa chị về.”
“...” Mẹ nó, đến cả tên của cô cậu ta cũng dám kêu như thế. Chị Nhã? Cô thân thiết với cậu ta lắm sao?
Cố Thiên đậu xe ngay chỗ dừng của xe buýt, thật sự rất bất tiện, có một người không vui nhắc nhở:
“Cậu gì ơi, cậu đậu xe sai quy định rồi, mau đi chỗ khác đi.”
Cố Thiên xấu hổ nói:
“Xin lỗi anh trai, em tới đón người, em đi ngay đây. Chị Nhã, người ta bảo chị lên xe kìa, chị còn chờ gì nữa?”
Lâm Nhã nghe mà muốn bật ngửa, cô phát hiện trên đời này không chỉ có cô là thích mặt dày gài người khác, bên ngoài còn rất nhiều nhân tài có da mặt chống đạn như Cố Thiên. Cô có quen cậu ta à?
Ngay lúc này, xe buýt ở phía sau chạy đến. Đường tuy cũng rất rộng nhưng Cố Thiên lại ngang nhiên chiếm chỗ người khác chờ xe, khiến bọn họ không vui lên tiếng:
“Ai là chị Nhã vậy? Sao còn chưa lên xe?”
Lâm Nhã nghe tiếng dị nghị, thở dài một hơi rồi đi tới bên cạnh Cố Thiên, hỏi:
“Cậu muốn gì? Định làm loạn hả?”
“Muốn làm quen với chị.”
Lâm Nhã nghiêm túc nhìn cậu ta, nói:
“Tôi không rỗi, cho cậu số điện thoại mới, cậu lập tức rời đi. Không thì sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“A, vâng…” Cố Thiên ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.
Lâm Nhã cầm lấy, lưu số của mình vào xong thì trả lại cho cậu ta.
Để chắc rằng không bị cô lừa, Cố Thiên bấm gọi, đợi điện thoại Lâm Nhã hiện lên số của mình thì mới ngoan ngoãn chào tạm biệt rồi chạy đi.
Cậu về nhà nhờ người tìm tung tích của Lâm Nhã, biết trước kia cô từng làm ở Thiên Tinh thì rất phấn khích, nhưng tra được số điện thoại thì phát hiện gọi không thông. Sau khi nghỉ việc ở khách sạn Thiên Tinh, cô đã đổi số điện thoại.
Đám người xung quanh nhìn Lâm Nhã bằng ánh mắt kì thị, khó hiểu, rồi lên xe buýt rời đi.
Lâm Nhã có cảm giác mình vừa dây vào rắc rối, nhưng cô không có cách nào dứt khoát từ chối. Cô cũng được xem là xinh đẹp, song, người đẹp và tài giỏi hơn cô nhiều lắm, chẳng có lý do gì đặc biệt khiến Cố Thiên phải ra sức theo đuổi cô. Vậy thì chỉ có hai lý do khiến cậu ta tìm đến đây. Một, cậu ta nhất thời hứng thú. Hai, cậu ta đang cá cược cùng bạn bè. Đám nhà giàu này rất thích đi chinh phục các cô gái, cá tính càng mạnh, bọn họ càng hứng thú.
Sao cô lại xui xẻo thế này? Còn chưa kịp gây dựng lòng tin với Đường Hạo thì ở đâu nhảy ra một tên nhóc họ Cố!
Trong lúc Lâm Nhã bắt xe về nhà, Cố Thiên đang ở bên ngoài tiệm cà phê khoe khoang với bạn bè là vừa lấy được số điện thoại của cô.
Một người trong nhóm thấy cậu cứ cười mãi, không nhịn được châm chọc:
“Mới lấy được số điện thoại mà làm như sắp cưới đến nơi.”
“Cái chiêu làm phiền để xin số đó của cậu chỉ làm cô ấy càng thêm bực tức thôi.”
Không sai được, Lâm Nhã thấy Cố Thiên rất phiền, vô cùng phiền. Cô không vui về nhà, vừa đặt chân vào trong đã đụng phải một đôi giày cao gót màu đen. Đưa mắt nhìn, phần đế phía sau bị gãy đôi, nằm lăn lốc trước cửa. Sẽ chẳng có chuyện gì nếu đôi cao gót này không phải là đồ cô vừa mua cách đây không lâu! Thậm chí còn chưa mang một lần!
Lâm Ngọc từ trong nhà đi tới, cười cười nhìn cô, nói:
“Chị về rồi à? Xin lỗi, hôm nay em ra ngoài với bạn có mượn quần áo của chị, lỡ làm hư đôi giày mất rồi.”
Trên người Lâm Ngọc vẫn còn mặc váy của Lâm Nhã, một tay cầm gói thịt khô, thứ đó tỏa ra mùi không mấy dễ chịu, gần như ám cả căn phòng.
Lâm Nhã nhịn xuống sự tức giận, nhíu mày nhìn Lâm Ngọc, cố gắng dùng chất giọng bình thường nhất mà nói:
“Em lớn rồi, giữ ý một chút. Sau này có lấy quần áo của chị thì nhớ phải hỏi ý chị trước. Còn nữa, sao em không mở cửa sổ cho thoáng khí?”
Nghe cô lầm bầm, thiếu nữ đối diện xị mặt nói:
“Ừ. Biết rồi.”
Lâm Nhã tâm tình vốn không tốt còn gặp em gái thế này, lạnh lùng nói:
“Chú ý thái độ của em. Ở nhà chị thì phải giữ vệ sinh, không thì đi ra ngoài, nơi này nhỏ hẹp, không chứa được tiểu công chúa như em.”
Có thể là từ nhỏ đến lớn Lâm Nhã luôn xuất sắc khiến Lâm Ngọc cảm thấy ghen tỵ, bây giờ còn bị dạy dỗ, Lâm Ngọc tức giận trừng mắt với cô:
“Chị dám đuổi em à?”
Lâm Nhã không thèm đáp lời, trong lòng đã có quyết định. Cô muốn giữ mối quan hệ của họ ở mức bình thường, nhưng ý nghĩ này còn khó hơn cả heo mẹ trèo cây. Cô treo túi xách lên giá, liếc mắt nhìn em gái rồi nói:
“Chị mệt, đừng nói chuyện với chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.