Bố của Đường Hạo cũng khá ngạc nhiên vì thái độ của con trai mình, chuyện nó bỏ bữa phải nói là rất thường xuyên, đặc biệt là bữa tối, vậy mà hôm nay có thể ngoan ngoãn ngồi ăn hết cả chén đầy như vậy? Hai vợ chồng nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đoán được ý tứ hàm sâu trong đó: Do bạn gái gắp thức ăn cho nên thằng bé mới chịu khó ăn đây mà.
Sự im lặng bất ngờ của họ làm không khí giữa mọi người hơi chững lại, có gì đó kỳ quặc. Thẩm Khiết cảm nhận được bản thân lạc lõng ở nơi này, đây cũng không phải lần đầu tiên, mà là lần thứ hai! Nhưng vì cô quen biết với bố mẹ Đường Hạo từ trước nên vẫn được họ quan tâm một chút, xem như không quá tệ.
Thẩm Khiết đưa tay gắp thức ăn cho Đường Hạo, nũng nịu nói:
“Anh ăn cái này đi.”
Động tác của cô làm bốn người xung quanh im thin thít, Đường Hạo không hiểu cô nghĩ gì, không mặn không nhạt buông đũa, nói với mẹ mình:
“Con no rồi.”
“À ừ… no rồi thì thôi, không cần ép bản thân.”
Vừa rồi còn đang ăn rất khí thế, sao đột nhiên nói no là có thể no được? Đáp án chỉ có trong lòng Đường Hạo biết rõ. Thẩm Khiết ngượng ngùng cúi đầu, dường như rất ủy khuất trước hành động của anh.
Lâm Nhã thấy thế thì kéo khóe miệng, len lén cười nhạt một cái. Cô đến đây dùng bữa trên danh nghĩa bạn gái của Đường Hạo nên mới dám công khai quan tâm anh trước mặt bác trai bác gái. Còn Thẩm tiểu thư đến làm khách, gắp thức ăn cho Đường Hạo một cách ân cần như vậy có phần không thỏa đáng.
Ăn cơm xong, Lâm Nhã xin phép đi vệ sinh một lát, bố của Đường Hạo ra ngoài trước vì có chút việc, mẹ anh thì kéo Thẩm Khiết đi dạo quanh vườn.
Bình thường sức ăn của Lâm Nhã cũng không kém, nhưng trước khi đến đây đã dùng bữa cùng đám người Cố Thiên rồi, hiện tại còn ăn thêm một lượng lớn nên bị đầy hơi, có chút khó chịu. Cô tức giận xoa xoa bụng mình, thầm nghĩ ngày mai lại phải tập luyện nặng một chút để giữ dáng. Làm con gái thật khổ làm sao, không được quá béo cũng không được quá gầy, không được quá cao cũng không được quá thấp… Nếu đem những tiêu chuẩn mà xã hội áp đặt lên con gái để in thành một quyển sách thì sẽ dài đến cả trăm trang mất.
Cô rửa tay rồi quay trở lại, đi lòng vòng một lát mới phát hiện Đường Hạo đang đứng ở ban công ngắm sao. Ban đêm, khí trời mát mẻ dễ chịu, bên trong biệt thự Đường gia lại trồng rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, Lâm Nhã vừa đến gần liền ngửi được mùi hoa ngọt dịu đâu đó quanh quẩn.
“Sao vậy? Biểu hiện của em trước mặt bố mẹ anh có tốt không?” Lâm Nhã ngọt ngào lên tiếng, vẫn còn đang diễn rất nhập tâm.
“Tạm được.”
Đường Hạo chống tay lên lan can, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, tâm tình có vẻ rất tốt. Ngày thường nhìn quen anh trong trang phục chỉnh tề, lúc này áo sơ mi đen để hở cúc áo trước ngực có thêm vài phần phóng khoáng hờ hững.
Lâm Nhã đứng phía sau quan sát dáng người nghiêng nghiêng của anh, đi đến gần rồi ôm bụng nhăn nhó:
“Lúc nãy anh gắp nhiều món cho em như thế là cố tình muốn hại em béo lên à?”
Đường Hạo cong môi cười với cô:
“Không hẳn. Tôi cảm thấy em nên quan tâm sức khỏe của mình một chút, lần trước không phải đã ngất một lần ở bên ngoài à?”
Nụ cười trong vô thức của anh như làm bừng sáng cả đêm đen tĩnh mịch, Lâm Nhã sững sờ trong chốc lát rồi xoay mặt nhìn đi nơi khác. Ông chủ của cô hôm nay dễ nói chuyện hơn thường ngày rất nhiều, trước đó còn giúp cô sấy tóc nữa, liệu có điềm gì chăng? Nhưng mà khoan đã, ai nói cho anh là muốn khỏe lên thì phải ăn nhiều vậy? Cô đâu phải heo!
Lâm Nhã đứng bên cạnh Đường Hạo một lúc, cùng anh ngắm sao trời mênh mông. Gió thổi bay những lọn tóc dài của cô, thơm một mùi hoa nhàn nhạt. Đường Hạo tinh tế phát hiện có gì đó khang khác, nói:
“Em đổi nước hoa à?”
“Không có, cái này là gel dưỡng tóc, không phải mùi nước hoa.” Lâm Nhã đưa một lọn tóc lên mũi ngửi thử.
Thấy hành động này của cô, Đường Hạo cúi đầu lại gần, hai tay vẫn đặt trên lan can mà nói:
“Tôi ngửi thử xem.”
“Hả?” Lâm Nhã phản ứng không kịp, mặt hiện đầy dấu chấm hỏi rồi từ từ đưa tay lên, đem đuôi tóc mềm chọt vào mũi Đường Hạo một phát. “Nè, anh ngửi đi.”
Mũi bị tấn công đột ngột, Đường Hạo giật lùi về sau rồi đưa tay tóm lấy eo Lâm Nhã, dùng sức kéo cô lại gần. Hai thân thể chạm nhẹ vào nhau, mùi hương trên người cô càng thêm rõ ràng. Anh cúi đầu xuống, chóp mũi cơ hồ chạm vào trên tóc của cô. Vừa rồi trong xe có hương nước hoa riêng nên không nghe rõ được, bây giờ áp sát vào mới phát hiện mùi gel dưỡng tóc của cô thật sự rất thơm, không quá ngọt và ngấy.
Động tác của Đường Hạo có phần bất ngờ, nhưng với người luôn cảnh giác và tập võ lâu năm như Lâm Nhã thì vẫn sẽ tránh được, chẳng qua là cô chờ tình huống này đến còn không kịp, làm sao sẽ tránh đi chứ?
Cô cúi đầu xuống, hai tay ở giữa không trung bối rối không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng ngượng ngùng nắm lấy phần áo sơ mi bên hông anh.
Lâm Nhã thích muốn chết còn giả vờ:
“Mẹ anh không có ở đây, không cần diễn nữa.”
Đường Hạo đặt cằm ở trên đỉnh đầu của cô, nói:
“Diễn bù giờ sẽ được tăng lương.”
“Ồ? Có lương?” Nghe nhắc đến tiền bạc, người nào đó vui vẻ ngẩng đầu lên.
Hai người cách nhau một lớp vải mỏng, khoảng cách hiện tại gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập rộn ràng của nhau. Không gian xung quanh như biến thành tấm nền đen cho vở kịch lãng mạn giữa hai nhân vật chính.
Lâm Nhã ngẩng đầu lên, Đường Hạo lại đang cúi thấp đầu xuống nên môi cô hai người chỉ cách nhau một chút. Đường Hạo nhướn mày khiêu khích:
“Sao thế? Muốn hôn à?”
Anh biết Lâm Nhã thích mình, hoặc chí ít thì những hành động nhỏ nhặt của cô biểu thị cô rất thích anh, cho nên chiếm tiện nghi một chút cũng không sao. Anh đâu phải một đứa trẻ mới lớn chưa hiểu sự đời, người đẹp trước mắt, lai lịch trong sạch, lại còn thích anh mà dâng lên tận miệng, không ăn vụng thì quá uổng phí.