Buổi trưa hôm đó, Lâm Nhã hẹn Jade và Điền Tiểu Cương ra ngoài đi ăn một bữa ngon, quên mất phải chuẩn bị thức ăn cho ông chủ của mình. Hoặc là nói, cô cố tình quên.
Từ lúc Lâm Nhã đến công ty làm việc cho anh đến giờ, mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị đầy đủ bữa sáng cùng bữa trưa cho anh, thêm vào đó là trà hoa giúp thư giãn, thỉnh thoảng cũng có cà phê. Đáng lý ra sau khi trở thành tình nhân của anh thì cô phải càng thêm ân cần săn sóc, nào ngờ chuông nghỉ vừa reo, cô lập tức biến mất.
Đường Hạo nhịn không được nhắn tin hỏi, cô còn vui vẻ gửi voice chat cho anh, bảo là đang ở bên ngoài ăn lẩu.
Lâm Nhã tùy hứng làm anh có chút tức giận, không chuẩn bị bữa trưa cho anh thì thôi, còn ra ngoài cùng hai người đàn ông khác, chẳng phải đang đánh mặt anh?
[Ăn xong trở lại văn phòng.]
Tin nhắn ngắn gọn nhưng bao hàm trong đó là sự kìm nén lửa giận. Lâm Nhã hiểu được cảm xúc hiện tại của anh, cong môi cười, sau đó dặn dò Jade:
“Anh xem nếu có cơ hội thì lại mời Y Lâm làm người đại diện sản phẩm sắp tới của chúng ta, lát nữa tôi phải về trước rồi, sếp gọi.”
Điền Tiểu Cương vừa nhúng thịt vào nồi lẩu vừa chậc chậc:
“Y Lâm này chẳng hiểu ăn trúng gì mà may mắn như thế, một đêm nổi tiếng.”
“Là thực lực, không phải may mắn.” Lâm Nhã liếc mắt.
Gần đây chuyện của Điền Tiểu Cương và người anh thầm mến có tiến triển tốt đẹp, vậy nên anh rất quý Lâm Nhã. Anh gật gù nói:
“Ừ ừ, là thực lực.”
Jade gắp thức ăn cho vào bát, khuôn mặt luôn nghiêm nghị cũng nở nụ cười:
“Y Lâm rất có thiện cảm với chúng ta, yên tâm, chuyện này không khó.”
Trong công ty biết bao nhiêu người, Lâm Nhã cũng chỉ thân với bọn họ. Một phần là vì lý do công việc, một phần là vì cô không có thời gian đi giao du quá nhiều.
Jade có vẻ nghiêm khắc với cấp dưới, Điền Tiểu Cương thì dễ tính hơn. Cả hai người họ đều có một điểm chung là không có bạn gái. Với vị trí của hai người hiện tại thì tất nhiên sẽ được rất nhiều cô gái nhìn trúng, nhưng khổ nỗi bọn họ lại kkén chọn, cho nên đến giờ vẫn đang ế ẩm.
Lâm Nhã đi trước thanh toán rồi chào họ và trở lại công ty, lúc này chắc Đường Hạo đã chờ không nổi, sắp nổi giận rồi? Cô duỗi duỗi người, nhàn nhã cầm điện thoại lên gọi cho Từ Côn, hỏi:
“Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
“Ừm, nhưng cần một số tiền không nhỏ. Ít nhất phải nhiều hơn số tiền mà Trần Chính Hào bỏ ra.”
“Chuyện tiền cậu không cần lo, ngày mai tôi sẽ chuyển cho cậu.”
“Okay, em gái cậu thì sao?”
Lâm Nhã nghe đến đó hơi sững lại rồi nói:
“Mặc kệ nó.”
Cô không có nhiều thời gian rảnh rỗi mà quan tâm đến em gái mình, huống chi kiếp trước bọn họ còn tranh giành một người đàn ông đến nỗi kẻ sống người chết.
Lâm Nhã tắt điện thoại rồi trở lại phòng làm việc, vừa đặt chân vào trong lập tức phát hiện vẻ mặt u ám của Đường Hạo.
“Anh gọi em về có chuyện gì à?”
Lúc chỉ có riêng hai người, cô nhập vai rất nhanh. Đường Hạo ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ phủ đầy mây đen.
“Bữa trưa của tôi đâu?”
Lâm Nhã giật mình, sau đó đi nhanh tới rồi ngồi xổm xuống bên cạnh anh. Cô đưa tay bóp bóp bắp đùi anh, ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi, em quên rồi.”
Đường Hạo lạnh nhạt nhìn cô:
“Em là tình nhân của tôi hay của bọn họ?”
Cô lại vòng ra sau đấm bóp vai cho anh, nhỏ giọng giải thích:
“Không phải em cố tình đâu, do hôm nay em làm lỡ việc của Điền Tiểu Cương nên mới phải đãi khách. Anh chưa ăn gì phải không? Hay là em đi mua chút đồ cho anh nha?”
Người đàn ông trước mắt không phản ứng, vẫn lạnh lùng ngồi im ở đó. Lâm Nhã sờ lên bắp tay của anh, năm ngón tay thon gọn vuốt một vòng rồi trượt xuống trước ngực anh, môi mềm ở bên tai anh hôn một cái:
“Đừng giận mà, nhất định sẽ không có lần sau đâu. Em lập tức mang bữa trưa lên cho anh.”
“Không cần, tôi không đói.” Đường Hạo nhíu mày.
“Thật là, người ta đã nói không cố ý.”
Lâm Nhã dỗi, rút tay về. Đường Hạo chưa bao giờ gặp phải cô tình nhân nào thiếu chuyên nghiệp và thay đổi thái độ như lật sách thế này, anh vốn còn đang bực bội nhưng nhìn khuôn mặt đầy uất ức của cô, lại nghĩ đến hôm nay cô vội vàng đi làm, đành phải nhượng bộ.
Anh đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, nheo mắt nhìn cô:
“Biết lỗi chưa?”
“Biết sai rồi mà." Cô gật đầu, đưa môi lại gần rồi hôn lên cổ anh. "Em xin lỗi, Đường tổng đừng giận."
Cảm giác nhồn nhột làm Đường Hạo phải lui ra sau một chút, anh đưa tay ôm eo cô, dặn dò:
"Em không được quên nhiệm vụ của mình."
"Vâng." Lâm Nhã dụi dụi đầu vào người Đường Hạo, đem tay vẽ vòng tròn trên ngực anh rồi nói: "Nhưng mà anh định khi nào đưa lương gấp mười cho người ta?"
Đường Hạo rút trong tủ ra một tấm thẻ đen rồi đưa cho cô, nói: "Cầm lấy."
"Đường tổng, cảm ơn anh." Lâm Nhã vui vẻ cầm lấy rồi hôn lên môi anh một cái.
Có chỗ dựa, lại có tiền trong tay, sợ gì trắc trở. Lâm Nhã ở trên người Đường Hạo làm ổ một lúc lâu mới chịu đứng đắn trở về bàn làm việc.
Cô đem thẻ cẩn thận nhét vào trong ví của mình, yên tĩnh ngồi bên bàn làm việc.
Trần Chính Hào, anh cứ chờ mà ngã ngựa đi.