Mưa vẫn rơi không ngừng cho đến tận nửa đêm, thời tiết bắt đầu lạnh hơn khi sương xuống.
Lâm Nhã co người trong lòng Đường Hạo, cô đã tỉnh từ lâu rồi nhưng không muốn ngồi dậy. Cô phải nhìn xem giới hạn chịu đựng của người bên cạnh để phán đoán một chút giá trị của mình trong lòng anh.
Cơ thể anh giữ nguyên tư thế suốt mấy tiếng đồng hồ đã có dấu hiệu hơi tê cứng, nhưng vẫn đang im lặng không nhúc nhích để cô ngủ yên một chút. Chỉ cần Lâm Nhã hơi có động tác, anh lập tức đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.
Qua thêm một lúc, cổ của Lâm Nhã bắt đầu hơi đau. Hiện tại không dậy không được nữa, cô giả vờ dụi dụi mắt rồi ngồi thẳng người lên, mơ màng hỏi:
“Mấy giờ rồi?”
“Ba giờ sáng.” Đường Hạo cầm điện thoại lên xem, giọng có phần mệt mỏi.
Anh lái xe nửa ngày đường, cả đêm còn bị cô đè lên người không cách nào ngủ nổi, hiện tại không khỏi có chút đau đầu.
“Đừng nói là anh vẫn chưa ngủ đấy?”
“Ừm.”
Ừm là ý gì? Làm như cô không biết anh thức cả đêm để canh chừng cho cô vậy. Người đàn ông này cứ thích tỏ vẻ lạnh nhạt hờ hững, nhưng lại lén lút quan tâm chăm sóc cô, đầu anh có bị tổn thương nơi nào không nhỉ?
Lâm Nhã đột nhiên di chuyển ra sát vách xe rồi vỗ vỗ đùi mình, ý bảo anh có thể nằm xuống. Người đàn ông này không hiểu ý tốt của cô, đưa mắt nhìn một cái rồi thôi.
“Thật là, anh mau nằm xuống ngủ một chút đi.”
Cô cưỡng ép kéo anh nằm xuống đùi mình, cặp chân dài của anh không có chỗ để, đành phải co lại mới nằm vừa ghế sau. Lâm Nhã thấy thế bực bội nói:
“Chân dài như thế làm gì chứ?”
“...”
Đường Hạo không đáp lời cô, tự hỏi chân dài cũng có tội sao? Có biết bao nhiêu người điên cuồng vì cặp chân này còn không được chạm vào đâu.
Hai người đổi tư thế rồi lại nhắm mắt ngủ, bên ngoài mưa đã tạnh bớt, chỉ còn vài hạt bay bay đáp lên cửa kính. Lâm Nhã thầm nghĩ, thời tiết thế này rất thích hợp để úp một bát mì gói, chiên một cái trứng rồi hít hà…ây, đói quá đi mất. Cô sợ xảy ra sự cố nghiêm trọng ngoài tầm kiểm soát nên mang hơi nhiều lương khô, nhưng chắc không đến mức bị kẹt ở đây lâu.
Bên trong xe chỉ có ánh sáng mờ ảo từ điện thoại phát ra, đủ để Lâm Nhã quan sát đường nét góc cạnh trên mặt Đường Hạo. Cô đưa tay sờ vào chóp mũi của anh, nhẹ nhàng khắc họa ngũ quan của người đàn ông tuấn mỹ này.
“Đừng sờ loạn.” Đường Hạo đột nhiên mở mắt ra nhìn cô, dọa cô giật nảy mình vội rụt tay về.
Anh cầm tay cô đặt lên trán mình rồi nói:
“Xoa giúp tôi một chút.”
Lâm Nhã thấy thần sắc của anh không tốt liền đưa tay ra mát xa cho anh, động tác của cô thuần thục như có học qua, khiến anh thoải mái hơn nhiều. Lúc ở công ty cô cũng thường giúp anh xoa bóp, nhưng cảm giác lúc này có vẻ không giống lắm. Cô đặt vào đó nhiều tình cảm hơn, tưởng tượng ra đây là một chú mèo nhỏ cần vuốt ve, sau đó bắt đầu vừa vuốt trán anh vừa cười tủm tỉm.
Đường Hạo cũng cong khóe môi, im lặng tựa vào người cô. Anh không biết mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh dậy thì trong xe chỉ còn mình anh, Lâm Nhã không ở bên cạnh. Trời vẫn còn âm u không chút ánh nắng, ẩm ướt khiến người khác khó chịu.
Từ xa, anh nhìn thấy Lâm Nhã đang khập khiễng đi về phía này, trên môi còn treo nụ cười tươi rói. Anh vừa mở cửa bước xuống liền nghe cô nói:
“Em tìm được nơi có sóng, vừa gọi cứu hộ rồi, chắc không lâu nữa là họ sẽ tới.”
Ánh mắt anh chiếu xuống chân cô, nhàn nhạt lên tiếng:
“Nơi nào có sóng?”
“Cũng gần đây thôi.” Lâm Nhã giữ vững nụ cười trên môi, đưa tay chỉ chỉ về sau.
“Thật sự gần?”
Đường Hạo vừa nói vừa ngồi xuống, đem ống quần thể thao của cô kéo lên một chút. Lâm Nhã muốn tránh nhưng bị anh giữ chặt chân, đành đưa tay bám vào vai anh để giữ thăng bằng.
Mắt cá chân của cô lúc này đỏ lên, có lẽ là bị giày ma sát quá nhiều. Phần da thịt phía sau cũng không ngoại lệ, đều đang sưng tấy và tróc da.
Mặc dù Lâm Nhã mang giày thể thao, nhưng vì vớ có chút ngắn nên khi di chuyển vẫn sẽ bị cọ trúng.
Đường Hạo nhíu mày nhìn, tự hỏi cô đã đi lâu đến mức nào thì chân mới có thể sưng đỏ lên như thế? Cô lại còn nói là gần? Anh ngẩng đầu lên, thấy cô đang ngây thơ vô tội nhìn mình.
“Rất gần nhỉ? Vậy em dẫn tôi đến đó, tôi muốn liên lạc với khách hàng.”
Anh đứng thẳng người dậy, tuy là vừa cười vừa nói nhưng lại làm người đối diện co rụt cổ:
“Anh định nói gì với khách hàng? Em chuyển lời giúp cho.”
“Không cần. Tôi tự mình nói với họ. Đi trước, dẫn đường đi.”
Lâm Nhã bối rối không biết phải làm sao, xoay qua xoay lại nhìn đường lớn rồi nói:
“Hay là chờ chút nữa đi, đội cứu hộ chắc sắp đến rồi. Chúng ta vẫn chưa trễ mà?”
Đường Hạo bỗng hỏi một câu không phù hợp với nội dung cuộc trò chuyện:
“Đau lắm phải không?”
Lúc này cô hơi ngẩn ra rồi gật gật đầu, chu môi dưới ra, đáng thương nói:
“Đau.”
“Sao không gọi tôi dậy?”
Nghe giọng của anh có chút không vui, cô ôm cánh tay anh rồi lắc lắc:
“Thôi mà, người ta là tình nhân thì phải ra dáng tình nhân chứ? Sao lại để ông chủ kiêm người bao nuôi mình chịu khổ được?”
Đường Hạo lúc này lại không mềm lòng vì cô làm nũng, ngược lại lạnh giọng nói:
“Không cần nói nữa.”
Cô tức giận trừng mắt, rõ ràng vừa rồi hỏi người ta, bây giờ lại cấm không cho người ta nói chuyện, anh vô lý vừa vừa thôi được không? Đọc hiểu được biểu cảm của cô, Đường Hạo nhíu mày ra lệnh:
“Uất ức lắm? Tự ý bỏ đi ra ngoài, chẳng may có chuyện gì thì sao? Nơi này vắng vẻ, có kêu cứu cũng không ai cứu em. Vào xe đi.”
Lâm Nhã xì một tiếng rồi dùng dà dùng dằng lên xe, vừa mới ngồi xuống chưa lâu, chân liền bị anh nắm lấy. Thấy anh muốn giúp cô cởi giày, cô giật mình nói:
“Để em tự làm.”
“Ngồi im đó.” Đường Hạo liếc mắt, cô lập tức ngậm miệng lại.
Vừa hưởng thụ cảm giác được ông chủ cởi giày cho, Lâm Nhã vừa khóc trong lòng. Cố tình đi qua đi lại suốt cả buổi chỉ để làm anh cảm động, còn phải diễn khổ nhục kế đến bao giờ đây không biết? Hẳn là rất nhanh sẽ kết thúc.