Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng

Chương 57: Triệu Phục




Cánh cửa vừa hé ra một khe hở nhỏ, âm thanh bên trong lập tức truyền ra ngoài, là tiếng kêu khóc của Lâm Ngọc. Lúc này, Lâm Nhã thật sự có ý nghĩ muốn giết người.
Cô xông tới trước mấy bước, lập tức nhìn thấy một người đàn ông béo mập đang nắm lấy tóc của em gái cô. Trên người nó hiện tại chỉ có một bộ đồ lót, co rụt người ngồi giữa góc tường và sofa màu trắng.
Nghe được tiếng động, người đàn ông kia dừng tay rồi quay ngoắt lại rồi hét to:
“Cô là ai? Cút ra ngoài ngay!”
Nhìn thấy khuôn mặt dâm dê đê tiện của người đàn ông kia, Lâm Nhã không thể không cảm thán một câu trái đất tròn. Là lão già họ Triệu cô từng gặp ở Thiên Tinh, tên khốn kiếp này có vợ có con rồi vẫn không bỏ được thói xấu của mình!
Lâm Ngọc sợ phát run, thấy chị gái xuất hiện thì bật khóc nức nở mà không nói được gì. Nghe được tiếng em gái khóc, Lâm Nhã giận điên lên, chộp lấy đĩa trái cây trống trên bàn rồi phóng tới.
Triệu Phục giật mình buông tóc của ả đàn bà bên cạnh rồi xông lên, dùng tay giữ chặt lấy cổ tay đang cầm vũ khí của Lâm Nhã. Chỉ là lão không ngờ đến thay vì dùng vũ khí, cô lại vung một đấm vào mặt ông.
Động tác của Lâm Nhã cực nhanh và có chủ đích từ trước, một đấm này cô dùng mười phần lực, Triệu Phục không kịp tránh, nắm tay của cô trực tiếp va chạm vào mũi ông ta.
Một tiếng bốp thanh thúy vang lên, Triệu Phục ăn đau ngửa cổ ra sau. Lâm Nhã không dừng lại chút nào, vừa đấm xong lập tức đổi tay cầm chiếc đĩa sứ rồi dùng nó đập thẳng vào đầu ông ta một cách vô cùng dứt khoát.
Choang.
Chiếc đĩa bị tác động mạnh nên vỡ thành nhiều mảnh văng xuống sàn nhà, Lâm Ngọc ôm đầu sợ hãi hét lên.
Triệu Phục lảo đảo lui về sau rồi ngã ngồi xuống sàn nhà, lão đưa tay sờ vào trán mình, run rẩy phát hiện bên trên ẩm ướt sền sệt, máu tươi chảy dọc xuống trán và mũi lão. Lâm Nhã không muốn nhìn thân mình béo núc không mảnh vải che thân của ông ta chút nào nữa, bẩn mắt.
Cô đưa tay túm lấy chăn trên giường đi đến bên cạnh Lâm Ngọc, đem em gái bao bọc thật kỹ rồi mới quay mặt sang nhìn người đàn ông đang kêu rên bên cạnh.
“Mẹ nó, mẹ nó, mày chết với tao, con khốn này! Mày có biết tao là ai không hả?”
Lâm Nhã rút điện thoại ra bấm quay ông ta, vừa quay vừa nói:
“Triệu phu nhân, có vẻ như lão chồng không ngoan ngoãn của bà lại ra ngoài ăn vụng rồi, hơn nữa còn là ép buộc con gái nhà lành.”
“M-mày làm gì đó? Không được quay!”
Triệu Phục quá sợ hãi, nếu vợ lão mà biết được thì không bị lột da rút xương cũng đừng hòng sống yên thân. Những lần trước ra ngoài ngoại tình đều có thỏa thuận trước với đối tác ngụy tạo chứng cứ, chưa từng bị phát hiện, lần này không xong rồi! Thấy người phụ nữ đối diện tiếp tục quay cận cảnh lão, lão vội đưa tay che những nơi nhạy cảm lại.
Lâm Nhã liếc mắt thấy có người xông vào thì đưa ngón trỏ lên làm dấu, bảo họ im lặng, sau đó vừa vuốt lại mái tóc rối bời của mình vừa nói:
“Bà xem, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết bà sẽ ăn nói thế nào với các vị phu nhân khác nhỉ?”
Người đàn ông trung niên lúc này mới hoảng loạn nói:
“Tôi… tôi sai rồi, tôi xin lỗi.”
Lâm Nhã tạm tắt điện thoại đi, đưa mắt nhìn em gái ở trong góc vẫn còn đang run bần bật với vết bầm trên mặt, lại nhìn kẻ khốn kiếp đối diện, nắm tay siết chặt lại. Cô bước đến, dùng chân đá mạnh vào mông ông ta. Cô vừa giẫm lên tay ông ta vừa mắng:
“Xin lỗi có tác dụng gì không? Ông làm chuyện đồi bại này không thấy có lỗi với vợ con sao? Không thấy mình biến thái? Phải không? Tôi hỏi sao ông không trả lời?”
“A, đừng, đừng đánh…”
Mỗi lần hỏi một câu, Lâm Nhã lại đạp ông ta một cái thật mạnh, may mà hôm nay cô mang giày thể thao, nếu là giày cao gót thì trên thân thể béo ú của ông ta nhất định sẽ nhiều thêm vài lỗ.
Hai mắt dần đỏ lên, cô bạo lực đến mức Cố Thiên và bạn của cậu ta cứng họng không nói được gì. Ba chàng trai đứng ở cửa nhìn, chỉ có Từ Côn là hiểu tính tình của Lâm Nhã nên không quá ngạc nhiên. Nhưng mà, cậu chưa thấy cô bạn này điên cuồng như thế bao giờ.
Đánh sướng chân, Lâm Nhã dừng lại thở một chút rồi đem tóc mình cột lại phía sau đầu, đi về phía Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc mở to đôi mắt đáng thương nhìn Lâm Nhã, sau đó bật khóc nức nở. Lúc đó cô sợ đến nỗi chân tay run lẩy bẩy, cô đã nghĩ nếu chị giận không muốn để ý đến cô, chị không đến đây cứu cô thì làm sao bây giờ.
Lâm Nhã ôm em gái vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên đầu con bé rồi nói:
“Không sao, chị ở đây, không sợ nữa.”
Lâm Ngọc khóc một cách thảm thiết, trong lòng mọi người đều thầm nghĩ may mà vẫn còn kịp cứu vãn tình hình.
Cố Thiên và cậu bạn của cậu ta kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất, thì ra đây là lý do Lâm Nhã gấp gáp chạy đến nơi này như thế. Bọn họ là thiếu gia nhà giàu, tất nhiên cũng hiểu được đạo lý có rất nhiều ông lớn thích chơi gái trẻ, nhưng chưa từng nghe còn có chuyện ép buộc.
Trong phòng hiện tại chỉ có sáu người bọn họ, sau khi tiến vào, Từ Côn đã tiện tay đóng cửa lại. Trừ phi Triệu Phục mọc cánh bay đi mất, còn không thì khó mà qua nổi hôm nay. Ánh mắt của Lâm Nhã nhìn ông ta như thể sắp giết người đến nơi, cô đánh như vậy còn chưa đủ. Cô không thể tưởng tượng nổi nếu mình đến trễ thì chuyện gì sẽ xảy ra với Lâm Ngọc nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.