Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng

Chương 59: Chúng ta từ từ chơi




Trở về nhà trong sự bảo bọc và che chở của chị gái, tâm lý Lâm Ngọc vẫn còn bất ổn, động một chút là sợ, tiếng động hơi to cũng làm cô giật mình tỉnh ngủ.
Thấy tình trạng của em gái như thế, Lâm Nhã quyết định để con bé về nhà với bố mẹ để nghỉ ngơi một thời gian.
Lâm Ngọc lắc đầu nguầy nguậy:
“Không, em không về đâu, mẹ sẽ giết em nếu biết em cúp học…”
Từ lúc quen Trần Chính Hào đến giờ, cô bỏ học đại học nhiều đến mức có khả năng sẽ rớt gần hết các môn. Bây giờ đi ra ngoài cô cũng thấy lo lắng bất an thì làm sao mà còn tâm trí học hành chứ? Nếu để mẹ biết cô không nên nết như thế này là xong đời.
Sau một hồi nài nỉ, Lâm Ngọc rốt cuộc được chị gái cho phép ở lại một thời gian. Vụ việc vừa qua như một bài học sâu sắc đập vào mặt cô, khiến cả đời này cô không thể quên nổi. Trong cuộc sống có những chuyện bất ngờ như vậy, ập đến lúc người ta không kịp phòng bị nhất. Cô chưa từng nghĩ bạn trai của mình sẽ đem mình ra làm vật trao đổi, từ đó giúp anh ta lấy được sự coi trọng của người khác.
Lâm Nhã thuận lợi đưa em gái thoát khỏi móng vuốt của con quái vật khốn kiếp kia, trong lòng càng quyết tâm phải cho anh ta thân bại danh liệt.
Hai tuần kế tiếp, Lâm Nhã rơi vào trạng thái cuồng công việc. Cô tăng ca liên tục, tự mình lấy danh nghĩa của Đường Hạo đi làm rất nhiều chuyện khiến người trong công ty bất mãn.
Một ngày, Điền Tiểu Cương nhân lúc Lâm Nhã ra ngoài thì đến tìm Đường Hạo, nhíu mày muốn nói lại thôi.
Đường Hạo hờ hững tựa lưng vào ghế, không vui nói:
“Đến tận đây tìm tôi rồi thì có gì cứ nói thẳng đi.”
“Chuyện này liên quan đến Lâm Nhã…” Điền Tiểu Cương khó xử đpá.
Nghe tên thư ký của mình, Đường Hạo nhếch lông mày:
“Ồ. Cô ấy ăn chặn tiền hay làm hỏng việc của bộ phận nào à?”
Trợ lý Điền chần chờ trong chốc lát rồi đưa lên một xấp tài liệu, nói với anh:
“Gần đây mọi người phàn nàn cô ấy luôn thích làm theo ý mình, nhận hàng từ các công ty nhỏ lẻ, còn muốn đổi chủ thầu khác, chèn người mới vào công ty… rất… rất nhiều.”
Đường Hạo đưa tay chặn lại động tác của trợ lý, chậm rãi nói:
“Chuyện này tôi đều biết cả rồi. Quan trọng là… công ty có chịu thiệt hại gì không?”
“Hình như… không có.”
Điền Tiểu Cương cẩn thận ngẫm lại, dù cấp dưới luôn nói xấu Lâm Nhã là ỷ mình được Đường tổng cưng chiều nên tự ý đưa ra quyết định, không coi ai ra gì, nhưng thời gian qua hình như không thiệt hại nghiêm trọng gì, thậm chí một vài số liệu của các hạng mục ấy còn tăng vượt ngoài dự tính. Người mà cô ấy đưa vào bộ phận thiết kế vừa rồi cũng được Jade khen không dứt, đang là sinh viên năm cuối nhưng sức sáng tạo cao, đã cho ra khá nhiều mẫu mã đặc biệt.
Chuyện này thật sự không có cách giải quyết, Đường Hạo tỏ thái độ bao che, anh nói rõ anh cho phép Lâm Nhã làm thế, mà người trong công ty cũng không tìm được lý do gì phản đối cô. Cô lạm quyền thì sao? Rõ ràng Đường Hạo biết, lại không nói năng gì!
Thực chất, Lâm Nhã đã dùng lời lẽ nhẹ nhàng thảo luận qua với họ, nhưng việc cô vừa vào công ty chưa lâu mà bò lên được vị trí thư ký đã khiến nhiều kẻ ghen tỵ, lúc này còn được trao quyền, ai lại có thể thích cô được chứ?
Ngay cả Điền Tiểu Cương thỉnh thoảng cũng thấy có chút chút bất công cho những người đã chăm chỉ trong suốt thời gian dài ở công ty. Chỉ là anh vẫn tôn trọng quyết định của Đường Hạo, hơn nữa ngoài việc chăm chỉ thì còn phải có tài mới được trọng dụng, đạo lý này anh đương nhiên hiểu rõ.
Lâm Nhã nghe được mọi người bàn tán về mình cũng chỉ cười một tiếng. Họ dám chê tiểu thiên sứ cô cất công dụ dỗ về là một người chưa tốt nghiệp đại học à? Kiếp trước người này nổi như thế nào họ vĩnh viễn cũng không biết được, ngay cả cô mà muốn xin chữ ký còn không xin nổi đấy. Kiếp này may mắn được làm cấp trên của chị ấy, sung sướng không lời nào tả nổi.
Trong một quán cà phê cách công ty khá xa, Lâm Nhã đang cùng nhân viên mới của bộ phận thiết kế ngồi nghỉ trưa.
“Nhã, em cười gì vậy?” Thấy cô đang uống cà phê mà đột nhiên bật cười, người đối diện khó hiểu.
Lâm Nhã nhìn danh sách những hạng mục mà công ty Trần Chính Hào muốn thực hiện đang nằm trên bàn, nhấp một ngụm cà phê rồi nói:
“Em có chuyện vui thôi.”
Thật ra là đến xem kịch hay. Đưa mắt nhìn về phía một bàn gần chỗ họ, cô không nhanh không chậm ngóng lỗ tai lên nghe.
Giọng nói mang chút giận dữ của Trần Chính Hào truyền đến:
“Không phải đã bàn xong từ trước rồi sao, bây giờ anh muốn rút, không đầu tư nữa là có ý gì?”
Kế tiếp là giọng của một người đàn ông trung niên, nghe ra có vẻ khinh thường Trần Chính Hào.
“Tôi cảm thấy tiềm năng công ty của cậu thấp, tôi không muốn đầu tư nữa.”
Trần Chính Hào đập bàn:
“Nói trắng ra là ông tìm được công ty khác có tiềm năng hơn?”
“Không ngại nói cho cậu biết, đúng vậy. Hợp đồng lần này may mà tôi chưa ký. Không nói nữa, tôi phải đi đây. Cậu tìm người khác đầu tư đi.”
Đối phương nhún vai rồi đứng lên, mặc kệ Trần Chính Hào dùng ánh mắt âm u đáng sợ nhìn mình cũng không lo lắng chút nào. Một tên hề nhảy nhót trong giới mà thôi, có thể làm được gì nên trò chứ?
Toàn bộ cuộc đối thoại đấy đều rơi vào tai của Lâm Nhã, nụ cười bên môi cô càng sâu hơn. Công ty mà ông ta nói chính là công ty Hải Đường, mà người đứng phía sau dùng lợi ích dụ dỗ và lôi kéo tất nhiên không ai khác ngoài cô.
Chúng ta từ từ chơi, không phải chỉ cướp của anh một hạng mục, một nhà đầu tư đơn giản như thế liền bỏ qua đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.