Sau khi đưa tài liệu cho Đường Hạo và sắp xếp lại một chút, Lâm Nhã nói với anh:
“Em phải xuống kho kiểm tra hàng mới một chút, lát nữa em sẽ quay lại.”
Mặc dù bình thường anh không quản cô làm việc gì, nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ:
“Kiểm tra hàng? Đây vốn đâu phải việc của em?”
“Chắc là bọn họ có việc cần em nên mới nhờ, em cũng không rõ. Có chuyện gì gấp thì anh gọi điện thoại cho em.”
“Ừm, đi đi.”
Đường Hạo khá thoải mái trong việc quản lý Lâm Nhã, cô muốn làm gì anh cũng không quản, miễn là không vượt ngoài tầm kiểm soát.
Lúc Lâm Nhã đi đến kho hàng cùng với nhân viên kia đã cảm thấy kỳ lạ, xung quanh vốn dĩ phải có người canh chừng, nhưng hiện tại lại vắng và trống trơn, chỉ có cô cùng cô ta. Ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại liên tục, dáng đi thậm thò thậm thụt đầy sợ hãi… Đây là muốn nhốt cô trong kho hàng, để cô sợ hãi khóc lóc một trận hả?
Sao có thể nghĩ ra được cái trò dở hơi như thế được chứ? Lại còn tìm một người không chút chuyên nghiệp nào đến đây diễn trước mặt cô, thật sự không còn lời nào để diễn tả nữa. Cô buồn cười quan sát nhà kho một chút, sau đó mới đi trước mấy bước tiến vào trong. Lúc này liền nghe được người phía sau nói:
“Chị Nhã cho em mượn điện thoại một chút được không? Em cần gọi cho quản lý mà quên mất không mang điện thoại theo rồi.”
“Vậy sao? Của em đây.” Lâm Nhã rất tự nhiên mở khóa điện thoại của mình rồi đưa qua.
Vừa mới đưa xong, cửa kho đột nhiên ầm một tiếng đóng lại, bên trong lập tức tối sầm. Lâm Nhã giả vờ đập cửa, hốt hoảng kêu:
“Này, em làm gì vậy? Sao lại đóng cửa? Mau mở cửa ra.”
Rầm rầm rầm.
Lâm Nhã đập mạnh vào trên cửa làm người bên ngoài bị giật mình, cô ta run rẩy dùng điện thoại nhắn tin cho Đường Hạo, nói bản thân có việc gấp tan làm trước. Lát sau, Đường Hạo chỉ ừm một tiếng rồi thôi.
Quả nhiên, cô gái này đúng là tình nhân bé bỏng của Đường tổng, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, anh thậm chí không phàn nàn chút nào. Nhân viên kia dùng ánh mắt khinh bỉ liếc về cửa kho đang phát ra tiếng đập, cầm lấy điện thoại rồi sải bước bỏ đi. Cứ tiếp tục kêu đi, có kêu đến khàn cả cổ cũng không ai đến mở cửa cho cô đâu. Chờ sáng mai, tự khắc sẽ có người thả cô ra.
Lâm Nhã ở bên trong đập một lúc rồi dừng lại, trên người cô không mang theo thứ gì, lúc đi làm còn mặc váy ngắn và mang giày cao gót, lần này khổ cực rồi. Vừa nãy cô đã quan sát sơ qua nơi này, khắp nơi đều là thùng giấy, không có thứ gì để đắp. Tính toán một chút, nếu tối nay cô ngủ lại nơi này thì tỉ lệ mắc bệnh là bao nhiêu nhỉ?
Mò mẫm về phía lỗ thông gió cỡ nhỏ, bên ngoài có chút ánh sáng yếu ớt rọi vào. Cô quyết định nằm xuống rồi đánh một giấc ngủ sâu ở nơi này, đêm nay thời tiết càng lạnh càng tốt. Cô càng thảm thì bọn họ cũng sẽ càng thảm.
Chẳng lẽ họ không nghĩ đến việc hại đồng nghiệp là vi phạm hợp đồng công ty? Không biết hành động của mình ngu xuẩn cỡ nào ư? Hay là đánh giá thấp vị trí của cô trong lòng Đường Hạo?
Lâm Nhã vừa nghĩ vừa trèo lên một cái thùng giấy siêu to rồi cuộn người nằm ở đó, hoàn toàn không lo không sợ. À, có chứ, là lo bản thân quá khỏe mà không mắc bệnh, như thế thì đêm nay chịu lạnh oan rồi. Bọn họ nên tạt nước lên người cô trước sau đó nhốt cô ở nơi này mới đúng!
Bình thường Lâm Nhã rất ít khi ra về sớm, nhưng nếu cô nhắn tin nói với Đường Hạo là có việc gấp phải về, vậy thì anh sẽ tin tưởng mà không nghi ngờ gì. Vậy nên, ngày hôm đó cô thật sự qua đêm trong nhà kho.
Điều khiến cả Lâm Nhã và vị nhân viên kia không ngờ đến là quá mười một giờ đêm, em gái của Lâm Nhã ở nhà chờ không thấy chị mình về, liên lạc cũng không được nên đã bắt đầu cuống lên.
Cô không biết phải tìm ai để hỏi, không có số điện thoại của Đường Hạo, cũng không có địa chỉ của anh ta, làm sao bây giờ?
May mắn Lâm Ngọc có số điện thoại của Từ Côn, cô bấm gọi rồi thuật lại một lần sự việc, hỏi Lâm Nhã có đi cùng anh hay không.
[Không, anh cũng không liên lạc được với cô ấy. Em chờ một chút, anh gửi em số điện thoại của Đường Hạo, em gọi tới thử xem.]
“Sao anh có số của anh ta vậy?” Lâm Ngọc thắc mắc.
Bên kia truyền tới âm thanh lo lắng:
[Giờ là lúc nào rồi em còn hỏi cái này? Những thứ Lâm Nhã biết anh đều biết cả. Gọi nhanh lên, sau đó liên lạc lại cho anh ngay, biết không?]
“Vâng!”
Lâm Ngọc luống cuống bấm gọi cho Đường Hạo, số điện thoại của cô là số lạ, vậy nên cô rất lo lắng không biết anh ta có chịu bắt máy không, huống chi hiện đại đã quá mười hai giờ đêm. Bất ngờ là, khi chuông reo đến lần thứ ba thì cô nghe được giọng của anh ta.
[Xin chào?]
Âm thanh mang theo chút nghi vấn, hẳn là vì số lạ. Lâm Ngọc vội vàng nói:
“Xin chào, em là Lâm Ngọc, em gái của Lâm Nhã. Hôm nay mọi người tăng ca sao ạ? Em không liên lạc được với chị Nhã nên muốn hỏi một chút, em xin lỗi nếu làm phiền.”
Đường Hạo nghe đến đây thì nhíu mày, đáp:
“Tăng ca? Không. Cô ấy nói với tôi có việc gấp nên về từ buổi chiều.”
[Nhưng mà hiện tại chị ấy còn chưa trở lại, chị ấy cũng không nói với em tiếng nào cả.]
Cô gái bên kia có vẻ bối rối, anh cũng biết Lâm Nhã có em gái nhưng chưa từng gặp mặt, cũng không biết đứa em này chuyển đến sống với cô bao giờ. Nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ đêm, anh nói:
“Được rồi. Chút nữa tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Anh tắt máy, sau đó gọi cho bảo vệ trực đêm của công ty. Thấy số điện thoại của sếp lớn, bảo vệ hoảng sợ bắt máy, cứ nghĩ là mình làm sai gì rồi!
[Kiểm tra giúp tôi camera, buổi chiều Lâm Nhã đã tan làm chưa?]