Đêm đó, Lâm Nhã tiếp tục làm ổ trong nhà của Đường Hạo. Tính ra thời gian này cô luôn ở bên cạnh anh, từ sáng sớm tỉnh giấc chuẩn bị thức ăn, đến trưa và chiều muộn thì lẽo đẽo theo anh làm việc, tối về ôm nhau ngủ. Mặc dù bận rộn nhưng không khiến cô cảm thấy khó chịu, ngược lại càng an tâm hơn.
Hiện tại Trần Chính Hào còn chưa bị bắt, Lâm Nhã không yên lòng ra ngoài một mình chút nào. Cô cũng đã dặn dò em gái cẩn thận không được rời khỏi tầm mắt của Từ Côn. Về phần bố mẹ ở xa thì không cần lo lắng, quanh đó có người mà Từ Côn sắp xếp canh chừng.
Khi bắt đầu việc trả thù, Lâm Nhã đã suy tính thật kỹ càng để bảo vệ an toàn cho người thân của mình.
Người đời có câu chó cùng rứt giậu, dồn ép một người thiện lương vào bước đường cùng cũng có thể khiến họ trở nên vặn vẹo, huống chi Trần Chính Hào vốn dĩ là một kẻ thủ đoạn ngoan độc.
Nghĩ đến những sự kiện đã trải qua, Lâm Nhã không khỏi đưa mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Đường Hạo. Cô đưa tay sờ nhẹ lên mặt anh, đầu ngón tay mềm mại chạm vào từng đường nét trên ngũ quan tuấn tú. Không biết từ bao giờ bản thân lại hình thành thói quen khó hiểu này. Khắc họa xong khuôn mặt của anh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tìm vị trí thích hợp trong lòng anh rồi điều chỉnh tư thế một chút.
Người đàn ông bên cạnh như cảm giác được gì đó, mày hơi giật nhẹ rồi mở mắt ra. Trong ánh mắt anh là sự tỉnh táo và nghiền ngẫm, nào có chút mơ màng khi vừa tỉnh giấc.
Nhìn Lâm Nhã dùng cả tay và chân gác lên người mình, đầu tóc rũ rượi, Đường Hạo bất giác nở nụ cười. Thời hạn một năm còn chưa hết, anh đã nghĩ đến việc gia hạn hợp đồng, để cô làm tình nhân của anh lâu thêm chút nữa. Vô hình trung, anh cũng đã dần quen với sự hiện diện của người phụ nữ này trong nhà.
Sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt vừa len lỏi qua rèm cửa hắt vào phòng thì Lâm Nhã lập tức tỉnh giấc. Hôm nay Đường Hạo có hẹn với Lý Thất đi bàn chuyện hợp đồng làm ăn, vì Lý tiểu thư là một nhà đầu tư giàu sụ nên cô nhớ rất kỹ.
Thấy người bên cạnh vẫn còn đang say giấc, Lâm Nhã đưa tay lay anh rồi thấp giọng gọi: “Đường Hạo, Đường Hạo, anh còn không tỉnh là hợp đồng làm ăn hiếm có sẽ mọc cánh bay đấy.”
Đường Hạo he hé mắt nhìn cô, sau đó nhíu mày hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Anh không cần biết, trễ rồi, mau dậy đi, em giúp anh chuẩn bị bữa sáng.” Lâm Nhã vừa đặt chân xuống giường tìm dép vừa nói.
Lâm Nhã mới xỏ dép bông vào, đang định đứng lên thì phía sau bất chợt có một đôi tay vươn ra giữ eo cô lại, cô không kịp đề phòng bị kéo ngã xuống giường, rơi vào vòng tay của Đường Hạo.
Anh ngồi im không nhúc nhích, tay ôm lấy cô rồi nói: “Tôi còn buồn ngủ.”
“Anh… được rồi, anh có thể ngủ thêm một lát, em phải đi chuẩn bị bữa sáng. Anh buông tay ra.”
Lâm Nhã thở hắt ra một hơi, muốn ngồi dậy nhưng cánh tay của người đàn ông này bị cô đẩy thế nào cũng không nhúc nhích. Mới sáng ra mà anh định làm gì vậy? Cô lại thử tách khỏi anh, nhưng cố gắng cách mấy đều vô dụng, đành ngồi im trong lòng anh, mắt tràn đầy khó hiểu.
Ôm chừng ba phút, Đường Hạo mới thả tay ra. Thấy vẻ mặt kì thị của cô, anh nhếch mày nói: “Tôi nạp năng lượng, em có ý kiến gì à?”
“Không. Sao em dám.”
Miệng thì nói vậy, nhưng cái liếc mắt của Lâm Nhã biểu thị rất rõ ràng cô đang bất mãn.
Đường Hạo xoa xoa tóc cô, để cô đi vệ sinh cá nhân và chuẩn bị bữa sáng, còn mình thì xuống giường đi qua đi lại hoạt động một chút cho tỉnh ngủ. Đêm qua thức khuya nhìn người nào đó ngủ, hiện tại vẫn còn thấy hơi mệt.
Đợi hai người đến được công ty cũng đã trễ giờ làm khoảng mười lăm phút, Đường Hạo thì không sao cả, vì anh là ông chủ nên không quan trọng chuyên cần. Nhưng Lâm Nhã lại làu bàu trách anh dậy trễ, trách anh chậm chạp làm ảnh hưởng đến thành tích tháng này của cô.
Thật ra Lâm Nhã cũng chỉ tìm chuyện trêu anh vậy thôi, chứ tiền cô đi làm vất vả còn không bằng một lần khiến Đường Hạo thỏa mãn…
Giữa trưa, Đường Hạo ra ngoài gặp Lý Thất, lần này thì không tiện mang theo thư ký, vậy nên Lâm Nhã ở lại trong công ty.
Cô đang ngồi ngủ gà ngủ gật bên bàn làm việc, điện thoại bỗng reo vang. Nhìn số điện thoại vừa lạ vừa quen trên màn hình, cô đưa tay cầm lấy rồi vuốt ngang qua.
“Xin chào?”
[Cô là Lâm Nhã phải không?]
Âm giọng của một người đàn ông lọt vào tai Lâm Nhã, cô ồ lên một tiếng rồi nói: “Là tôi đây, Trần Chính Hào phải không? Sao vậy? Có gì muốn nói với tôi à?”
Trần Chính Hào nghiến răng nghiến lợi nói: [Không ngờ cô nhận ra giọng của tôi đấy. Tôi chỉ gọi để hỏi một chuyện, cô có thù oán gì với tôi à?]
“Có.” Lâm Nhã chống một tay lên cằm, nghiêng đầu lơ đễnh nói.
[Tôi… rốt cuộc cô muốn tôi làm gì? Chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm. Nếu cần thiết, tôi sẽ xin lỗi em gái cô.]
Giọng điệu này là đang sợ hãi ư? Lại còn nói là hiểu lầm? Lâm Nhã nghe mà không khỏi bật cười: “Nếu chỉ một câu xin lỗi có thể xóa nhòa tất cả mọi lỗi lầm trong quá khứ, vậy thì thế giới này sẽ trở nên tàn độc đến mức nào?”
Việc anh ta còn có thể nhảy nhót ở bên ngoài mà chưa bị cảnh sát tóm cổ khiến Lâm Nhã hơi thất vọng một chút.
Thấy cô không muốn tha thứ, Trần Chính Hào nổi giận:
[Rốt cuộc cô muốn gì? Nói đi!]
“Thật ra trong thâm tâm tôi muốn anh…” Cô dịu dàng lên tiếng, sau đó dừng lại một thoáng rồi gằn giọng: “Chết không có chỗ chôn!”
Lâm Nhã siết chặt nắm tay, trong lòng vô cùng căm ghét người đàn ông này. Cô nói: “Nhưng tôi cảm thấy là một người có tam quan bình thường, tôi không nên nghĩ đến chuyện giết người, vậy nên, anh có thể từ từ gặm nhấm sự tuyệt vọng.”
Nói xong, Lâm Nhã nhanh chóng tắt máy. Cô đứng lên đi ra ngoài, rót cho bản thân một cốc nước, uống để bình tĩnh lại. Ác giả ác báo, có gan làm thì phải có gan chịu. So với những chuyện Trần Chính Hào gây ra ở kiếp trước, chỉ phá công ty anh ta và tống anh ta vào thù thì đã rất nhân nhượng rồi.