Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 15.3:




Vậy mà cô vừa mới bước xuống lầu liền thấy chiếc xe "Ngân Bạch Sắc" quen thuộc xuất hiện. Cửa sổ xe được quay xuống hơn nửa, Vệ Thần với bộ dáng anh tuấn dần dần tiến về phía Viên Lai Lai khiến cô sợ giật nẫy mình, "Làm sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Vệ Thần ngăn khóe miệng cười lên, "Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, anh cũng như em ở nơi bình thường này rồi sao?"
Viên Lai Lai sửng sốt, "Làm sao có thể như vậy". Ở trong ấn tưởng của cô, mấy chàng công thử như hắn chẳng phải nên ở trong những khu biệt thự cao sang, quyền úy và lộng lẫy hay sao?
Vệ Thần từ từ bước xuống xe lại thay cô mở cửa rồi từ từ ấn thân thể nhỏ nhắn của cô vào chiếc xe của mình, "Có cái gì trên đời này lại không thể xảy ra nào? Chẳng lẽ em cho rằng anh ngay cả căn phòng nhỏ của mình cũng không mua nổi sao?"
Viên Lai Lai nhìn hắn với ánh mắt đầy xin lỗi, "Không... không, tôi vẫn cho rằng những người trong giới thượng lưu như anh sẽ nên ở trong những biệt thự cao cấp lộng lẫy kia, bỗng nhiên anh xuất hiện ở nơi chung cư nhỏ này nên khiến tôi không thích ứng nổi." Cô cũng không dại mà hỏi tiếp, thật sự cô không nên nhìn bề ngoài của con người mà đánh giá mọi mặt của người đó.
Vệ Thần lại tựa hồ như cũng không để mắt lắm, cười khổ một tiếng, vừa khởi động xe vừa nói, "Em cho rằng anh cũng giống như Diễn có gia cảnh tốt, lái xe hàng triệu, lại ở trong khu chung cư cao cấp sao?" Nói qua sơ gia cảnh của chính mình, bất giác Vệ Thần tự giễu cười bản thân một tiếng, "Gia cảnh anh rất bình thường, lúc trước khi vào Tập Đoàn của Diễn, anh vẫn còn sống ở khu dân cư nghèo này, chỉ ngay sau đó, sau khi vào Hình Thi rồi mới phất lên một chút. Chỉ là cha mẹ anh lần lượt bị bệnh nặng, tốn tiền chữa trị, nên mới dời đến nời này."
Viên Lai Lai từ trước đến này không thường dò hỏi chuyện riêng tư người khác. Mặc dù Vệ Thần là tự mình nói ra gia cảnh của anh, cô lại như cũ không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn cột đèn đỏ trước mặt không xa, cô giả bộ như một người bình thường rỗi việc mà nhắc nhở, "Phía trước có cảnh sát giao thông, anh hãy cài dây thắt an toàn vào đi."
Không ai ngờ rằng, những lời này của cô vừa dứt, Vệ Thần không nhanh không chậm liền thắng xe lại ngay lập tức, nhìn chằm chằm cô như gặp quỹ. Viên Lai Lai xoa xoa cái trán ửng đỏ bị đụng của mình mà bất mãn lên tiếng, "Này, anh có biết lái xe không vậy?"
Vệ Thần khóe mắt dần dãn ra, lập lại lời nói của cô..."Cài dây an toàn trong lúc lái xe tựa hồ rất quan trọng." Nói xong, anh thuận tay kéo dây chéo qua người mình mà cài lại.
Viên Lai Lai ngẫm nghĩ lại hồi lâu mới phát hiện ra lời nói của mình lúc nãy rất mờ ám, rất nhanh chóng phát hiện vấn đề, O.M.G!!!!!!!!
Càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, hận hiện tại cô không thể nhảy khỏi xe mà tự vẫn chết ngay lập tức mà thôi.
Vệ Thần phá tan không khí ngộp ngạt, "Dù sao chúng ta cũng ở chung một tiểu khu, em có thể tiết kiệm khoản phương tiện về sau, xe đưa xe đón, cảm thấy như thế nào?"
Điểm xấu hổ trong lòng Viên Lai Lai chỉ vì lời nói này mà bị đánh tan mất, chỉa ánh mắt sắc nhọn phóng thẳng vào Vệ Thần, "Chuyện anh nói này là thật?"
Vệ Thần nhíu mày, "Chẳng qua là anh cũng không phải là người muốn làm không công."
Viên Lai Lai lập tức sinh lòng cảnh giác, "Tôi bán nghệ không bán thân."
Khóe mắt Vệ Thần một lần nữa cong lên, lơ đãng như không khinh thường nhìn sang Viên Lai Lai, "Yên tâm, anh đôi với dạng con gái như em không có gì gọi là hứng thú."
Viên Lai Lai cũng không chú ý tới ý tứ trong câu nói của anh ta đang ám chỉ mình, ngượng ngùng nói, "Tôi lại quên anh là thích con trai."
Vệ Thần nắm thật chặt vô-lăng, anh giờ phút này thật mong muốn được gặp gỡ cha mẹ của cô gái Viên Lai Lai này, làm sao họ có thể sinh ra một cô con gái đầu óc không phát triển như vâyh chứ, nếu hắn thật không biết cô, còn cho rằng sẽ bị cô bức đến chết.
Viên Lai Lai quay đầu lại nhìn Vệ Thần, cẩn thân hỏi, "Vậy trước khi đi, anh nên nói cho tôi biết điều kiện của anh một chút, tôi là muốn một cái chết, cũng muốn có tiền."
Vệ Thần hoàn toàn cứng đờ, hồi lâu mới mở miệng được, "Nấu cơm cùng chuẩn bị bữa tối trang hoàn, điều kiện này có thể chứ?"
Viên Lai Lai lập tức tiếp lời, "Thức ăn cùng nguyên liệu do anh mua.
............."Được"
Viên Lai Lai cao hứng trở lại, hôm nay thật sự là ngày may mắn của cô, vừa ra cửa liền được gặp quý nhân nha.... "Được lắm tôi với anh cứ quyết định như vậy, không ai được đổi ý. À không được, tốt nhất vẫn là lập một bản hợp đồng đàng hoàng, ngộ nhỡ anh đột nhiên đổi ý......."
Vệ Thần không chịu nổi tính tình này của cô nàng ngồi bên cạnh liền ban tặng cô một cái liếc "thân thiện", "Em nghĩ anh là loại người không giữ lời cùng uy tín của mình với người khác à?"
Viên Lai Lai không khách khí cũng không để ý ánh mắt nổi lửa của anh ta liền quét mắt trở về, "Lòng người khó lường, giấy trăng mực đen vẫn là an toàn nhất."
Vệ Thần lấy ví tiền trong bộ áo vét ra liền đưa cô một xấp tiền, "Cầm đống này đi, tiền mua thức ăn, không đủ có thể hỏi anh đưa thêm, nhứ thế đã được chưa?"
Viên Lai Lai nhìn thấy xấp tiền nhân dân tệ trong tay mình mắt liền sáng lên, nhanh chóng nhận lấy xấp tiền ấy, còn chưa cầm ấm xấp tiền đó liền nghe Vệ Thần nói, "Nhớ ký sổ, không cho xài bất kì khoản khác ngoài mua thức ăn cho anh."
"Đã hiểu..đã hiểu!!!" Viên Lai Lai vừa nói vưad đếm đếm tiền như kẻ thiếu tiền trầm trọng, thât không ngờ nhà toàn bộ là tờ giấy 1000....Một khoản lớn nha!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.