Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 113:




Sáng sớm hôm sau, Hạ Thính Ngưng mặc chiếc váy dài với những dây hoa rủ xuống, váy là màu lam nhạt dùng chất liệu ‘Nhuyễn yên la’ may mà thành. Trên đầu cài bộ trâm vàng cá vẹn điểm bi vàng, khi đi lại tựa như ánh sáng xanh di dộng. Dưới chân đi một đôi giày thêu mềm, cả người hiện ra một loại đơn giản mà hoa mỹ.
Bách Lí Dung Cẩn vừa mới lâm triều xong về phủ, nâng bước chân thanh nhã trở lại Thanh Lan viên, vừa vào phòng liền nhìn thấy Hạ Thính Ngưng ngồi ở bên bàn chờ đợi hắn.
Nghe được cửa truyền đến  động tĩnh, Hạ Thính Ngưng chờ đến nhàm chán vô nghĩa quay đầu liền thấy Bách Lí Dung Cẩn, câu môi cười nghênh đón, trong mắt thoáng hiện ánh sáng lưu động.
Bách Lí Dung Cẩn mỉm cười, nhẹ ôm qua thắt lưng nàng nói “Chờ thật lâu sao?” Hắn nhìn nàng vẻ mặt buồn ngủ.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, cũng là không phải thật lâu, chính là thân mình nàng đau nhức, có chút mệt rã rời thôi. Lại vừa thấy Dung Cẩn sắc mặt thật tốt, thân mặc áo lụa Cẩm Tú màu sáng, nhất thời liền buồn bực, hắn nhưng là một chút không khoẻ đều không có, thấy thế nào thế nào tuấn mỹ.edit: voi còi
Bách Lí Dung Cẩn ôn hòa dắt tay nàng qua nói “Đi thôi, ta đã bảo Thanh Vũ đem người đều mang đến.”
Hạ Thính Ngưng cười gật đầu, cùng hắn cùng nhau đi đến trong viện.
Nơi này đã có sáu nam tử chỉnh tề sắp hàng đứng chờ, rất có loại ý vị thiết huyết của quân nhân.
Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi cúi đầu nói với Hạ Thính Ngưng “Những người này đều là ta tự mình chọn, nàng xem có thấy thích hợp không?”
Hạ Thính Ngưng ngước mắt nhìn về phía sáu người trong viện, theo động tác chỉnh tề nhất trí cùng khí chất nghiêm trang của bọn họ, không khó nhìn ra những người này đều là binh lính ở trên sa trường thao luyện đã lâu.
Hạ Thính Ngưng ngẩng đầu hỏi “Bọn họ cùng Thanh Vũ so, như thế nào?” Nàng từng kiến thức qua thân thủ của Thanh Vũ, biết võ công của hắn vô cùng tốt, những người này nếu có thể có sáu bảy phần bản lãnh như Thanh Vũ, nàng cũng an tâm.
Bách Lí Dung Cẩn cười nhẹ nói “Không kém bao nhiêu.”
Nói xong nhẹ nhàng xoay người, nói với Thanh Vũ “Ngươi cùng bọn họ qua mấy chiêu.”
Thanh Vũ cung kính trả lời ‘vâng’, trong viện sau binh lính nhìn nhau, thập phần có kỷ luật một người từ trong đó đi trước ra ứng chiến.
Chiêu thức của hai người cũng không sặc sỡ, tương phản thập phần sạch sẽ lưu loát, nhưng mỗi một chiêu đều mang theo lực lượng mạnh mẽ.
Hạ Thính Ngưng  thấy hứng thúnhìn xem mùi ngon, Bách Lí Dung Cẩn không khỏi cười yếu ớt nói “Bọn họ đều là ta từ trong quân đội chọn ra, thân thủ vô cùng tốt, cũng có ý nguyện rời khỏi quân đội tiếp nhận chuyện này. Nàng như cảm thấy tốt, vậy thì dùng đi.”
Xem nam tử trong viện có được thân thủ sắc bén, Hạ Thính Ngưng vừa lòng gật đầu nói “Vậy định ra bọn họ, trước làm cho bọn họ ở trong phủ ở, qua mấy ngày ta trù bị thỏa đáng lại an bày thêm.”
Bách Lí Dung Cẩn tất nhiên là đối với quyết định này không có dị nghị gì. Vẫy tay liền để Thanh Vũ mang theo mấy người này đi xuống.
Hạ Thính Ngưng giải quyết xong một cọc tâm sự, tâm tình cũng có vẻ vô cùng tốt, lôi kéo Bách Lí Dung Cẩn rất có hưng trí đi dạo hoa viên.
Tĩnh vương phủ chiếm diện tích đất thập phần rộng lớn, ở cổ đại, thổ địa quả nhiên không đáng giá tiền nha. Này hoa viên, hành lang gấp khúc, cầu nhỏ, hồ nước cùng dòng suối, thật sự là muốn cái gì có cái gì. Toàn bộ đều chuyển đến trong nhà đi.
Giống như hiện đại, có thể có một phòng ở có một phòng ngủ một phòng khách thuộc về chính mình, nên che miệng cười trộm.
Dạo xong hoa viên hương thơm tràn đầy, dùng qua một chút cơm trưa ngon miệng, Bách Lí Dung Cẩn liền vội vàng đến thư phòng làm công vụ. 
Lưu lại Hạ Thính Ngưng miễn cưỡng  tựa vào trên mĩ nhân sạp, ngủ mà không ngủ.
Vãn Ngọc tri kỷ lấy đến một cái chăn nhỏ, đắp lên trên bụng Hạ Thính Ngưng, tuy rằng hiện tại là đầu hạ, nhưng thời tiết còn có chút hay thay đổi, không có chuẩn. Vạn nhất cảm lạnh sẽ không tốt lắm.
Làm xong những việc này, Vãn Ngọc liền an tĩnh chuyển đến một cái ghế nhỏ, ngồi ở bên cạnh mĩ nhân sạp yên lặng khâu hầu bao.
Sau non nửa cái canh giờ, Lục Vu nhẹ nhàng đẩy cửa vào, phóng nhẹ bước chân đi đến bên cạnh mĩ nhân sạp, nhẹ giọng nói “Thế tử phi, Quan chưởng quầy đến.”
Quan Nguyên đến? Hạ Thính Ngưng hơi hơi mở mắt ra, có chút lười nhác đứng dậy nói “Cho hắn đi vào.”
Quan bá mấy ngày trước đây gởi thư, nói Quan Nguyên đã theo Nghi Hưng thành xuất phát, ước chừng hôm nay sẽ đến kinh đô, đi lại gặp mặt Hạ Thính Ngưng. Đợi đến lúc này, cũng xem như đến.
Hạ Thính Ngưng chỉnh lại mái tóc, ngồi dậy dựa vào tấm đệm mềm, Lục Vu dẫn Quan Nguyên thân mặc trường bào màu xanh đi đến.edit: voi còi
Quan Nguyên thập phần cung kính hướng Hạ Thính Ngưng hành lễ, trên mặt mang theo thần sắc thoáng kích động.
Hạ Thính Ngưng nhợt nhạt cười, nhu hòa nói “Quan Nguyên, ngươi lần này tiến đến, nhưng là có chuyện quan trọng muốn bẩm?” Bằng không cũng sẽ không vội vàng chạy tới như vậy, phải biết rằng ngày kết bạc hàng tháng vừa qua chưa lâu đâu.
Quan Nguyên mang sắc mặt vui mừng, đè nén tâm tình đang bay lên của mình nói “Bẩm tiểu thư, ngài phân phó tiểu nhân gieo trồng giống gạo kia, đến mấy ngày trước đây đã triệt để thu gặt tốt lắm.”
Hạ Thính Ngưng hơi hơi nhíu mày, khẽ cười nói “Có thể cho ngươi vui mừng như vậy, nghĩ đến những thứ đó thu hoạch cực kỳ không tồi.”
Thử trồng lúa nước dưỡng thành mạ tốt sau đó lại cấy xuống cũng đã có mấy tháng, quả thật là đến lúc thu gặt.
Nàng trồng là loại lúa tẻ sản lượng cao, kháng bệnh, chịu hạn tốt, loại gạo chẳng những phẩm chất tốt hơn nữa vào miệng thơm ngọt, là nàng tiêu phí tâm tư nhiều năm mới đào tạo ra.
Quan Nguyên vui rạo rực gật đầu nói “Vâng, hai mươi mẫu thử trồng lúa nước, mỗi mẫu đều có hơn mười thạch (đơn vị đo dung tích khoảng 100lít), thật sự là bình sinh ít thấy, dựa theo tiểu thư  phân phó, tiểu nhân chỉ làm cho vài người tin cậy xuống ruộng thu gặt, chừng dùng xong năm ngày.”
Nhiều gạo như vậy, đều đem các kho lúa lúc trước chuẩn bị sắn đều trang đầy. Hắn vừa mừng vừa sợ, có thế này vội vàng ngày đêm kiêm trình đuổi tới kinh đô tới gặp tiểu thư, giáp mặt hội báo tin tức tốt này.
Mười thạch? Triều đại này một thạch là sáu mươi cân, như vậy mười thạch đó là sáu trăm cân, Hạ Thính Ngưng mỉm cười “Làm được tốt lắm, đều cất giữ thỏa đáng chứ?”
Tuy rằng sản lượng này xa xa so ra kém hiện đại, nhưng tại cổ đại lạc hậu này, như vậy là đủ rồi, nàng không có lòng tham như vậy.
Quan Nguyên vội vàng gật đầu nói “Đây là tự nhiên, tiểu nhân đã đem toàn bộ những thứ này cất vào trong kho lúa, đúng theo tiểu thư phân phó, cũng không có giã gạo.”
Hạ Thính Ngưng nhàn nhạt gật đầu nói “Được, vậy thì tốt. Vất vả ngươi.”
Giã gạo đó là đem lúa nước xay bỏ vỏ, hiện tại chính là thử trồng, lượng sản xuất tuy nhiều, nhưng tiệm gạo chưa chuẩn bị tốt. Bởi vậy nàng tính toán trước đem lúa nước trữ hàng lên lại nói.
Mang chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, Hạ Thính Ngưng lại nói “Hiện tại vừa khéo là thời tiết gieo lúa mì vụ xuân, sau khi ngươi trở về liền bố trí ruộng đất khác làm cho người ta bắt đầu trồng trọt, về phần lúa nước, đã thử trồng thành công như vậy, vậy chính thức đưa vào sản xuất, không cần bỏ không đất đai lúc trước mua xuống mà không dùng.”
Cửa hàng điểm tâm ‘Mật Tâm phường’ mới khai trương cần một lượng bột mì lớn, nàng chỉ có thể bắt đầu đưa vào sản xuất nguyên liệu lúa mì.
Đối với Hạ Thính Ngưng phân phó, Quan Nguyên tất nhiên là liên tục gật đầu, nhưng lại có chút chần chờ nói “Tiểu thư, tình cảnh này cũng không là vấn đề, lúc trước dựa theo ngài phân phó, tiểu nhân đã ở các địa phương lục tục mua xuống  không ít ruộng đất, ít nhất cũng có trên trăm mẫu. Chính là lúa mì này chúng ta bên này rất ít có người trồng trọt, sợ là không thể giống trồng trọt lúa quen thuộc như vậy.”
Bọn họ bên này bột mì phần lớn đều là theo địa phương khác vận chuyển tới, cũng không có nông phu hiểu được canh tác lúa mì.
Hạ Thính Ngưng hơi hơi cúi mắt, đạm thanh nói “Không sao, các loại công việc phải chú ý ta sẽ viết hết ra, ngươi để cho những nông phu này nghe theo cũng được.”
Quan Nguyên nghe xong cũng không nhiều lời nữa, chỉ còn chờ Hạ Thính Ngưng đem hạng mục công việc cần chú ý đều viết đưa hắn, hắn lại quay về Nghi Hưng thành làm chuẩn bị.
Đợi mọi chuyện đều dặn dò xong, Quan Nguyên liền cáo lui ra vương phủ, tính toán ngay hôm đó khởi hành quay về Nghi Hưng thành.
Hạ Thính Ngưng cũng là không có nghỉ ngơi, mà là sai Vãn Ngọc đi thông tri Thường thúc tới, nàng có việc muốn giao.
Vãn Ngọc lên tiếng, liền ra phủ lên xe ngựa hướng thôn trang ngoài thành mà đi.
Ước chừng sau hai khắc chung, Thường thúc liền đi theo Vãn Ngọc cùng đi lại, đi qua hoa viên, xuyên qua hành lang gấp khúc đi tới Thanh Lan viên.
Hai người vào chủ ốc, Hạ Thính Ngưng đang tựa vào trên sạp lẳng lặng chờ.
Thường thúc vào nhà rất có quy củ hành lễ, Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, ý bảo đối phương đứng dậy.
Thường thúc nhẹ nhàng khom người nói “Tiểu thư, không biết ngài tìm lão nô tới, nhưng là có việc muốn phân phó?”
Vừa rồi ông đang tuần tra các nơi ở trong thôn trang, không nghĩ tới tỳ nữ bên người của tiểu thư đột nhiên đến, tiếp đến tin tức tiểu thư muốn gặp ông, lúc này ông vội vàng đi theo đối phương chạy tới.
Hạ Thính Ngưng gật đầu nói “Thường thúc, ta nhớ được hai tháng nay đã thu mua  không ít ruộng đất cùng thôn trang đi.”
Sổ sách mỗi tháng đều có ghi chú rõ ràng mục đích chi tiêu ngân lượng, trong đó liền có một mục là chi tiêu mua những thứ này.
Thường thúc đáp “Đúng vậy, tiểu thư. Ruộng đất ngoài thành có thể mua được, thôn trang, lão nô đều mua lại. Hiện thời chính là để đó không dùng  chờ tiểu thư tiến thêm một bước phân phó.”
Hạ Thính Ngưng vừa lòng cười yếu ớt nói “Vậy thì tốt tồi, qua mấy ngày Nghi Hưng thành sẽ chuyển đến một lượng lớn lúa giống, ngươi có biết nên làm như thế nào.”
Thường thúc vội vàng nói “Vâng, lão nô nhất định chuẩn bị thỏa đáng, tìm người tin cậy nhất đến canh tác.”
Trải qua cuộc nói chuyện lần trước, sao ông còn có thể không biết tầm quan trọng của giống lúa này. Tiểu thư đây là muốn mở rộng gieo trồng đến kinh đô bên này.
Hạ Thính Ngưng lại cầm lấy tờ giấy trên bàn đưa cho Thường thúc, tiếp tục nói “Lại an bày chút ruộng đất trồng trọt lúa mì đi, đây là các công việc cần chú ý khi canh tác.”
Thường thúc tiếp nhận trang giấy, nhìn vài lần liền thu vào trong lòng, gật đầu nói “Lão nô sẽ mau chóng an bày xong.”
Sau khi để Vãn Ngọc tiễn bước Thường thúc, Hạ Thính Ngưng vươn tay đấm đấm bả vai có chút đau nhức, lại nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, lúc này sẽ là giờ Mùi, nhưng là vừa khéo có thể đưa chút điểm tâm đi qua cho Dung Cẩn. Hắn vội vàng xử lý công vụ, chắc là đói bụng đi.
Hạ Thính Ngưng bước chân nhẹ nhàng hướng phòng bếp đi đến, tính toán nên làm điểm tâm gì cho Bách Lí Dung Cẩn.
Phía Đông Thanh Lan viên, Thanh Vũ lúc này đang canh giữ ở cửa thư phòng, bất chợt vào nhà thay một chén trà nóng cho Bách Lí Dung Cẩn.
Hạ Thính Ngưng mang theo Lục Vu cùng hai cái tỳ nữ khác, rất xa trước tiên từ bên cạnh hướng nơi này đi tới, lúc tới gần thư phòng, Hạ Thính Ngưng xua tay ngừng động tác hành lễ của Thanh Vũ, cười nhẹ nói “Hôm nay vất vả ngươi, ta làm chút  cái ăn, ngươi cũng dùng chút đi.” Nói xong liền gật đầu với Lục Vu phía sau một cái.
Thanh Vũ vội vàng cúi đầu nói “Thuộc hạ không dám.”
Hạ Thính Ngưng cười ấm áp nói “Này có cái gì không dám, ngươi chỉ để ý ăn chút là được. Lục Vu.”edit: voi còi
Nghe được Hạ Thính Ngưng  kêu to, Lục Vu hết sức tiến lên nhận một khay khác trên tay tù nữ, bên trong phóng là mấy thứ điểm tâm nhỏ tinh xảo. Người sau cười tủm tỉm đem khay hướng trên tay Thanh Vũ đặt vào “Thanh thị vệ, ngươi vẫn là mau chút ăn đi, đây chính là thế tử phi tự tay làm.”
Hạ Thính Ngưng cười liếc nhìn Thanh Vũ một cái, xoay người tiếp nhận một cái khay khác trên tay tỳ nữ, đẩy cửa thư phòng ra liền một mình đi vào. Hai cái tỳ nữ không có nghe đến phân phó, cũng không dám đi theo vào nhà, chỉ cúi đầu đợi ở ngoài chờ.
Bước vào thư phòng, Hạ Thính Ngưng tò mò nhìn chung quanh một chút, theo sau liền đem tiêu điểm định ở trên người Bách Lí Dung Cẩn tại trước bàn học.
Rất nhiều ánh sáng nhỏ xuyên thấu qua cửa sổ rơi xuống trên khuôn mặt của hắn giống như gốm sứ, hai tròng mắt hẹp dài tràn đầy nghiêm cẩn, đôi môi màu hồng phấn nhẹ nhàng mím lại. Ngón tay thon dài đang cầm bút xử lý công vụ trên bàn.
Lúc này Bách Lí Dung Cẩn rút đi bộ dáng ôn hòa ở trước mặt Hạ Thính Ngưng, cả người có vẻ thanh nhã xuất trần, mang theo một dòng hờ hững xa cách.
Hạ Thính Ngưng chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng buông khay cầm trong tay. Bách Lí Dung Cẩn đến lúc này cũng chưa chú ý tới có người vào nhà, có thể thấy được khi hắn làm việc rất tập trung.
Khi buông khay lại vang lên tiếng động nhỏ, rốt cục khiến Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Hạ Thính Ngưng, có vẻ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắn liền lộ ra một chút tươi cười, ôn thanh nói “Sao lại tới đây? Không ngủ trưa một hồi sao.”
Hắn mới vừa rồi còn tưởng rằng là Thanh Vũ tiến vào đổi nước trà, cho nên không có phân thần chú ý.
Hạ Thính Ngưng chuyển qua  một bên ghế dựa, ngồi vào bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn nói “Ta làm một chút đồ ăn cho chàng, chàng có đói bụng không? Thừa dịp nóng dùng chút đi.”
Nói xong liền vươn tay đem từng đĩa điểm tâm từ trong khay tất cả đều bưng ra, phóng tới trên bàn.edit: voi còi
Trong đôi mắt xinh đẹp của Bách Lí Dung Cẩn hiện lên một chút ý cười, nàng nói như vậy, hắn đổ thực cảm thấy hơi đói. Vài cái canh giờ liền xử lý công vụ, hắn cũng chỉ uống lên hai chén trà mà thôi, chưa dùng qua điểm tâm gì. Chưa từng nghĩ, Ngưng Nhi của hắn sẽ thời khắc nhớ hắn như vậy.
Hạ Thính Ngưng khẽ đẩy cái đĩa đựng bánh củ từ cẩu kỷ, đối với Bách Lí Dung Cẩn nói “Nếm thử xem, có thích hay không.” Bánh hấp củ từ cẩu kỷ này muốn thừa dịp nóng ăn, vị mới tốt.
Bánh hấp trong đĩa, nàu sắc trong suốt trắng noãn, thoạt nhìn trơn mềm cực kỳ. Bị làm thành hình dạng nông hoa, bên trên rắc một chúy cẩu kỷ màu đỏ cùng vừng đen. Làm bề ngoài rực rỡ, đó là cực kỳ đẹp mắt. Bách Lí Dung Cẩn cầm lấy thìa bạc đặt trong đĩa, múc  một ngụm để vào trong miệng.
Biện pháp dùng thìa múc điểm tâm ăn như vậy, vẫn là Ngưng Nhi dạy hắn. Dùng xong vài lần, hắn liền cũng thói quen.
Bánh hấp vào miệng trong veo trơn mềm, thật hợp khẩu vị của hắn. Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng nuốt bánh hấp vào trong miệng, cười yếu ớt nói “Ăn rất ngon, ta thật thích.”
Kỳ thật chỉ cần là nàng làm, mặc kệ là loại điểm tâm như thế nào, hắn đều thích.
Hạ Thính Ngưng mặt mày hớn hở, cười nói “Vậy chàng lại nếm thử bánh khoai tím này.”
Bách Lí Dung Cẩn hiện tại đối trong phủ xuất hiện một ít nguyên liệu nấu ăn không hợp thời tiết đã có lực miễn dịch nhất định, lúc này cũng không lại kinh ngạc tháng 10 sẽ thu hoạch khoai tím, lúc này sẽ là thế nào chạy đến trong đĩa trở thành điểm tâm.
Bánh khoai tím này làm được cực kỳ tinh xảo, nho nhỏ viên viên, còn ấn có hoa văn phiền phức. Bách Lí Dung Cẩn khẽ gắp một viên bánh khoai tím nóng hổi, lại không phải chính mình ăn, ngược lại là đưa tới bên môi Hạ Thính Ngưng.
Hai má trắng nõn của Hạ Thính Ngưng hơi hơi nóng lên, vươn tay muốn tiếp nhận bánh này, lại bị Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nắm dừng tay, chỉ nghe thấy hắn nhẹ giọng nói “Đừng lấy, cẩn thận nóng, như vậy ăn là tốt rồi.”
Tiếng nói ôn hòa ấm áp, khiến cho Hạ Thính Ngưng trong lòng vừa động, liền từ trên tay đối phương, há mồm cắn một miếng bánh khoai tím thơm ngọt.
Một ngụm lại một ngụm, một cái bánh khoai tím nho nhỏ liền vào trong bụng Hạ Thính Ngưng.
Trên bàn bánh ngọt dâu tây với lớp kem trắng mịn, tháp sữa đặc việt quất chua ngọt ngon miệng, Hạ Thính Ngưng đều đút cho Bách Lí Dung Cẩn. Một chút điểm tâm này vào bụng, liền làm cho người ta cảm thấy có bảy tám phần no rồi.
Hạ Thính Ngưng vừa xembộ dáng tao nhã khi Bách Lí Dung Cẩn ăn điểm tâm, vừa thân thủ vì hắn rót một chén trà mật quả bưởi.edit: voi còi
Dùng qua điểm tâm, Hạ Thính Ngưng thập phần lưu loát thu thập mọi thứ trong mâm, không có một cái nào còn thừa, phàm là còn lại, nếu không chính là nàng ăn luôn, nếu không chính là Dung Cẩn ăn luôn.
Nàng mang đến năm sáu dạng điểm tâm, đều bị trở thành hư không, này không thể nghi ngờ là làm người ta vui vẻ.
Đem cái đĩa thu vào trong khay, Hạ Thính Ngưng mở miệng gọi tỳ nữ ngoài cửa, phân phó nói “Đem những thứ này thu đi, cùng Lục Vu nói một tiếng, không cần tại đây chờ, đều quay về Thanh Lan viên đi thôi.”
“Vâng, thế tử phi.” Tỳ nữ bưng khay, phúc thân hành lễ sau đó liền lui ra.
Hạ Thính Ngưng đi lại nhẹ nhàng trở lại bên bàn, Bách Lí Dung Cẩn ôn thanh nói “Không quay về ngủ trưa một hồi sao?”
Hắn lo lắng nàng có phải quá mệt hay không.
Hạ Thính Ngưng khẽ lắc lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng cầm nghiên mực nói “Không cần, ta không phiền lụy. Chàng xử lý công văn đi, ta giúp chàng mài mực.” Nàng cũng không phải đóa hoa nuông chiều, không tinh quý như vậy.
Bách Lí Dung Cẩn trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói “Nếu như nàng mệt mỏi, liền đến trên sạp ngủ một hồi.”
Đó là nơi hắn bình thường ở thư phòng nghỉ ngơi, hắn cũng không phải thật muốn để nàng trở về, hắn thật nguyện ý có thể có nàng bồi ở bên người, chính là không muốn nàng quá mức mệt nhọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.