Edit: voi còi
Hạ Thính Ngưng một tay chống đỡ hàm dưới, thủy mâu một cái chớp mắt không nháy mắt nhìn vương giả Bách Lí Dung Cẩn nghiêm cẩn xử lý công vụ, lúc trước nàng nguyên bản cho rằng Dung Cẩn là người ôn nhã hiền hoà. Đơn giản là ở trước mặt nàng, hắn nghĩ đến đều là bộ dáng ôn hòa vô cùng dễ nói chuyện, trong mắt càng là mang theo một tia sủng nịch.
Nhưng hiện tại, xem vẻ mặt hắn hơi nhíu mi xử lý công vụ, mặc cho ai nhìn đều sẽ không cảm thấy hắn là người dễ dàng tiếp cận, mặt mày hắn lộ ra xa cách cùng đạm mạc.
Tại một khắc này, Hạ Thính Ngưng dường như lại gặp được nam tử thanh nhã lúc ban đầu khi mới gặp mặt, quý khí bẩm sinh làm người ta không thể dễ dàng tiếp cận.edit: voi còi
Nghiêm túc sinh ra khí chất đột nhiên trong lúc đó liền che giấu ôn hòa ở hắn, làm cho người ta không tự chủ được nhìn lên hắn. Chẳng sợ biết hắn thân thể gầy yếu, viện binh quấn thân (cái này chắc là bệnh nặng quấn thân đi), lại vẫn là không dám có một chút ít khinh thị toát ra.
Khi Bách Lí Dung Cẩn phê duyệt công văn, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn về phía thê tử ngồi ở bên cạnh hắn, lúc này trong đôi mắt hắn tổng sẽ rút đi đạm mạc, chỉ còn lại có một mảnh mềm mại.
Thì ra chỉ khi đối mặt với nàng, hắn mới có thể ôn hòa có lễ như vậy sao? Hạ Thính Ngưng mím môi cười khẽ, đúng rồi, hắn là Tĩnh vương thế tử tay cầm quyền thế, lại sao sẽ thật là người ôn hòa vô hại.
Chẳng qua ở trước mặt nàng, hắn sẽ không giữ lại mà lộ ra vẻ mặt ôn nhu, không mang theo cảm tình xa cách cùng đạm mạc gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mắt Hạ Thính Ngưng càng nhu hòa, mực sớm mài tốt, nhưng nàng nhàn rỗi vô sự, cực có nhẫn nại ngồi xuống tiếp tục cùng Bách Lí Dung Cẩn.
Nửa canh giờ, một cái canh giờ, gần hai cái canh giờ mau đi qua, Hạ Thính Ngưng lúc này rốt cục ngồi không yên, đổ không phải nàng ngại phiền muộn, mà là lo lắng đến thân thể của Bách Lí Dung Cẩn. Một cái buổi chiều không chơi không có làm công vụ, nhìn một quyển lại một quyển tư liệu, trên đường liền khí cũng chưa thở một chút, càng miễn bàn nghỉ ngơi.
Xương cốt của hắn vốn là cực kém, tuy nhiên trải qua nàng điều dưỡng đã có khởi sắc, nhưng người vốn sinh ra đã kém cỏi, càng sợ hao tổn tâm thần, Hạ Thính Ngưng nhíu mày, lúc trước lần đầu tiên bắt mạch cho Dung Cẩn, nàng liền phát hiện Dung Cẩn có dấu hiệu hao tổn tâm thần. Hiện tại xem ra, sợ là thích ứng trường kỳ xử lý công cụ.
Rốt cục ở Bách Lí Dung Cẩn lấy qua một quyển sổ sách đang muốn mở ra lật xem, Hạ Thính Ngưng giơ tay ngăn động tác của hắn, mày liễu cong cong vừa nhíu, biểu hiện ra lúc này tâm tình của chủ nhân không vui.
Bách Lí Dung Cẩn thấy thế nao nao, không tự giác mở miệng nói “Ngưng Nhi, như thế nào?” Bộ dáng mất hứng như vậu? Là vì hắn vội vàng xử lý công vụ, không có thời gian bồi nàng mới không vui sao?
Hạ Thính Ngưng một phen đánh rơi quyển sách trong lòng bàn tay hắn, khẽ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói “Không được lại nhìn, chàng cho là chàng là nữ đệ tử nội môn làm bằng sắt à, theo vừa rồi đến bây giờ, vẻn vẹn đi qua hai cái canh giờ, ta liền không gặp chàng có một khắc dừng lại qua, liền trà cũng chưa uống một ngụm. Công việc hôm nay dừng lại ở đây, không cho chàng lại tiếp tục bận rộn.” Cũng không biết tình huống thánh thể này của hắn đến cùng giằng co bao lâu, ngày ngày như vậy mệt nhọc, khó trách thân thể tổn thương được lợi hại như vậy.
Hắn còn tưởng không muốn mệnh của chính mình, Hạ Thính Ngưng càng nghĩ càng giận, nhịn không được lại trừng mắt nhìn đối phương liếc mắt một cái.edit: voi còi
Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi trợn mắt, trái tim xẹt qua một cỗ lo lắng, hắn ôn thanh nói “Ngưng Nhi, chuyện này ta còn chưa có xử lý xong, chờ ta chuẩn bị cho tốt lại nghỉ ngơi có thể chứ?”
Hắn biết Ngưng Nhi đây là quan tâm hắn, nhưng lần này chuyện dượng giao đãi xuống dưới rất quan trọng, hắn phải đem xử lú xong mới được.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy kéo qua công văn vừa thấy, nhất thời nhíu mày nói “Chuyện khởi công xây dựng thủy lợi này, tại sao lại đến phiên chàng quản? Đây không phải hẳn là chuyện của công bộ sao?” Theo lý thuyết Dung Cẩn thân là đường đường Tĩnh vương thế tử, thế nào cũng sẽ không đi quản chuyện sửa thuỷ lợi mới đúng.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy mỉm cười, nhẹ giọng nói “Chuyện này là dượng phân phó xuống dưới, Nam Lâm bên kia nước sông tràn ra, đã phát sinh mấy lần lũ lụt, lại lũ trị không trừ. Bao năm qua đến xây dựng phòng lũ cũng làm như không có.”
Hạ Thính Ngưng mày liễu nhàn nhạt nhăn lại, nhìn phía Bách Lí Dung Cẩn nói “Nói như vậy, hoàng thượng là hoài nghi có người dùng ngân lượng của công dùng để xây dựng tu kiến phòng lũ? Cho nên đem chuyện này giao cho chàng điều tra sao?”
Phòng lũ Nam Lâm kia chỉ sợ là cái công trình bã đậu đi.
Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt nhẹ nhàng gật đấu, Ngưng Nhi của hắn quả thực trí tuệ, một chút liền hiểu.
Bách Lí Dung Cẩn ôn thanh nói “Năm nay Nam Lâm đã bạo phát ba lần lũ lụt.”
Ba lần? Hạ Thính Ngưng nhất thời kinh ngạc nói “Thế nhưng có ba lần, tại sao lại chưa từng nghe qua tin tức này đâu?” Theo lý thuyết đây không phải nên vậy nha.edit: voi còi
Đôi mắt Bách Lí Dung Cẩn đạm mạc nói “Nàng chưa thu được tin tức cũng là phải làm, hai lần phát sinh lũ lụt trước, tri phủ Nam Lâm dấu đi mà không báo, nếu không có lần thứ ba lũ lụt thế tới rào rạt, trực tiếp vỡ tung phòng lũ, làm cho rất nhiều dân chúng trôi giạt khắp nơi, tình hình tai nạn hết sức nghiêm trọng, lúc này kinh đô mới thu được báo cáo của Nam Lâm.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời hơi hơi nhíu mi nói “Tri phủ quản hạt Nam Lâm này lá gan nhưng là không nhỏ, cũng dám giấu diếm tình hình tai nạn. Hắn sẽ không sợ....” Bị hoàng thượng biết, trị hắn một cái tội khi quân sao?
Bách Lí Dung Cẩn lộ ra một chút đạm cười, đôi mắt hàm chứa nhàn nhạt châm chọc nói “Hắn không phải không sợ, chỉ sợ là tự bản thân hắn làm chuyện đuối lý trước, cho nên đó là nguyên nhân không thể không giấu diếm tình hình tai nạn.” Đáng tiếc giấy không thể gói được lửa, chuyện này cuối cùng vẫn là bị triều đình biết được. Không chỉ như thế, dượng cũng bởi vậy mà hoài nghi đối phương, cho nên hắn mới có thể tiếp nhận chuyện này.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, hỏi “Vậy chàng có thể có tra được cái gì? Tri phủ kia đến cùng ở sau lưng làm chút hoạt động gì gặp không được người.”
Tạm dừng một lát, Bách Lí Dung Cẩn tiếp tục mở miệng nói “Đã có chút tin tức, ví như chuyện tu kiến phòng lũ quả thật khác thường, như vậy giám quam phái đi Nam Lâm là người đầu tiên trốn thoát không khỏi liên quan. Ta hoài nghi giám quan này chỉ sợ sớm cùng tri phủ kia thông đồng làm bậy.”
Bằng không cũng sẽ không luôn luôn giả câm vờ điếc, nửa điểm tin tức cũng không truyền quay lại. Dù sao chức trách của giám quan đó là xem trọng công trình tu liến Nam Lâm, không đạo lý sẽ nhìn không ra đến phòng lũ tu kiến quá phá hư, nhưng hắn lại không rên một tiếng, nửa chữ cũng không nói ra. Nghĩ đến là tiền tài động lòng người, vì phong khẩu phí mà gắt gao che miệng.
Hạ Thính Ngưng có vẻ rất là nghi hoặc nói “Tri phủ này muốn nhiều ngân lượng như vậy làm cái gì?” Chẳng lẽ là làm tri phủ chán rồi, muốn đến trên đảo nhỏ không người đi làm thổ hoàng đế hay sao?
Ánh mắt Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng một ngưng, mở miệng nói “Tri phủ sợ là nanh vuốt cuat Lưu thị bộ tộc, nơi nơi thay bọn họ vơ vét của cải. Cho nên mới dám đánh chủ ý lên bút ngân lượng để sửa chữa và xây dựng phòng lũ kia.”
Hơn nữa hai lần trước lũ lụt bùng nổ quy mô nhỏ, khả năng cũng cùng những người này thoát không xong quan hệ. Dù sao nếu là ngân lượng bị lấy đi, tri phủ là tuyệt sẽ không giữ gìn và sửa chữa phòng lũ đối với Nam Lâm.
Lưu thị bộ tộc? Hạ Thính Ngưng âm thầm gật đầu, thì ra là người của thái hậu bên kia.
Hạ Thính Ngưng ngước mắt hỏi “Lưu thị bộ tộc tốt xấu cũng là danh môn vọng tộc đi, thế nào nhưng lại đến tình trạng này, cần bốn phía theo bạc dùng để tu kiến phòng lũ mà bòn rút đây?”
Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt nói “Từ sau khi dượng đăng cơ, luôn luôn cùng Lưu thị bộ tộc âm thầm phân cao thấp, gần vài năm, theo dượng trong tay nắm thực quyền càng lúc càng lớn, Lưu thị bộ tộc cũng chỉ có thể khắp nơi lọt vào chèn ép. Gia tộc trăm năm truyền thừa, nội bộ đã sớm không bằng phong cảnh mặt ngoài.”
Càng miễn bàn những người này tự cho mình rất cao, trong ngày thường ăn mặc chi dùng đều là tốt nhất, thu không đủ chi, không nghĩ biện pháp kiếm bạc, cũng chỉ có thể chờ miệng ăn núi lở. Không có một cái danh hào danh tộc vọng tộc cũng vô dụng.
Hạ Thính Ngưng hơi hơi nghiêng đầu nói “Là như thế này nha, vậy chuyện hoàng thượng trừ bỏ Lưu thị bộ tộc, cũng chỉ là vấn đề thời gian?”
Bách Lí Dung Cẩn lúc này nhẹ nhàng gật đầu nói “Dượng nói qua, diệt trừ Lưu thị bộ tộc, cần một chút một chút từ từ sẽ đến, chờ thời cơ thành thục, đến lúc đó liền đem người một lưới bắt hết. Hơn nữa lại nói tiếp việc hôm nay, này trong đó vẫn còn có công lao của nàng.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy một trận kinh ngạc, không rõ chân tướng nói “Có công lao của ta? Có ý tứ gì nha?” Nàng không nhớ rõ chính mình có làm qua chuyện gì nha.edit: voi còi
Đôi mắt xinh đẹp của Bách Lí Dung Cẩn nhiễm lên một chút ý cười “Nàng sợ là không biết, bởi vì cửa hàng danh nghĩa của nàng làm ăn vô cùng tốt, đả kích một ít sản nghiệp khác của Lưu thị bộ tộc. Nếu không có sinh ý lọt vào bị thương nặng, sản nghiệp của gia tộc nguy ngập nguy cơ. Dựa theo tính cẩn thận của Lưu quốc công, kiểu gì cũng sẽ không đả động đến bạc dùng để duy trì và sửa chữa phòng lũ ở Nam Lâm.”
Một cái không cẩn thận, đưa người ta lưu lại vài câu đầu đề câu chuyện nhẹ nhàng truyền đi.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ giọng nói “Ta sớm phái ám vệ tiến đến giám thị, một khi có tình huống gì, bọn họ thì sẽ tiến đến bẩm báo. Chuyện này, sợ là sẽ mất một đoạn thời gian ngắn.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy mỉm cười, nói “Chàng để ám vệ đi thăm dò do thám đối phương, ta cũng không có ý kiến gì, nhưng chàng phải đáp ứng ta, theo hôm nay bắt đầu, mỗi ngày chỉ có thể dùng hai canh giờ đến xử lý công vụ. Canh giờ vừa đến, chàng sẽ để bút xuống nghỉ ngơi.”
Nam Lâm bùng nổ lũ lụt cũng tốt, Lưu thị bộ tộc lại có tân động tác cũng tốt, mặc kệ là cái gì, đều không có quan trọng bằng thân Dung Cẩn khỏe mạnh. Nàng muốn chữa khỏi hắn, cùng hắn dắt tay cùng kiếp này.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy ngẩn ra, hai canh giờ, sợ là không đủ. Hắn nhẹ giọng nói “Ngưng Nhi, ba cái canh giờ có thể chứ, hai cái canh giờ quá ngắn.” Mỗi ngày nhiều việc như vậy, hắn sợ là không có cách nào trong vòng hai canh giờ xử lý xong, ba canh giờ tương đối hợp lý.
Hạ Thính Ngưng nhất thời lắc đầu, một chút không thể nhượng bộ nói “Không được, liền hai canh giờ. Dung Cẩn, công việc luôn làm không xong, ta chỉ hy vọng có thể chiếu cố tốt thân thể của chàng, về phần khác, thật sự không quan trọng.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe xong trong lòng vừa động, nhịn không được nhẹ nhàng vươn tay đem Hạ Thính Ngưng ôm vào trong lòng, hơi hơi than nhẹ một tiếng. Thôi, coi như nghỉ phép một đoạn thời gian là được. Hắn thực tại không biết nên thế nào mở miệng cùng nàng nói ‘Không’.
Hạ Thính Ngưng tựa vào trong lòng Bách Lí Dung Cẩn, ôn nhã mím môi cười, nàng biết, Dung Cẩn không nói lại, liền đại biểu hắn đáp ứng rồi.
Hai ngày sau, Hạ Thính Ngưng bây giờ gả nhập cũng đều hơn một tháng, ngày này vừa khéo đó là trong phủ một lần nguyệt chẩn (khám bệnh định kỳ hàng tháng) theo lệ thường.
Phủ y sớm liền đi tới trong đại sảnh chờ, ông chỉ là một phủ y nho nhỏ, có thể đi vào vương phủ làm công việc như vậy, có thể nói là phúc khí không biết ông đã tu luyện mấy đời.
Không bao lâu, những người khác trong phủ cũng đều lục tục đến.