Một vị y phục không tầm thường nhìn có vẻ mập, xem như là ma ma quản sự, mang theo vài vị lão nam nhân cõng cái hòm thuốc ở tiểu nhị chỉ dẫn vội vội vàng vàng đi đến.
Hạ Thính Ngưng theo bản năng đứng lên đi đến một bên nhường đường. Chỉ thấy vài người kia vừa mới tiến vào phòng ào ào vây quanh phía trước giường.
Hạ Thính Ngưng thấy thế mỉm cười, nghĩ đến đối phương là phủ y trong phủ đến. Hiện tại phương thuốc đã khai tốt, chuyện nên chú ý cũng đều nhất nhất dặn qua. Nơi này hẳn là không có chuyện của nàng, Hạ Thính Ngưng lập tức gật đầu ý bảo Vãn Ngọc đi theo nàng cùng nhau rời đi.
Chậm rãi đi ra cửa lớn của ‘Túy hương lâu’, trên đường rộng lớn, hai chiếc xe ngựa đỗ song song ở cửa tửu lâu khiến cho Hạ Thính Ngưng chú ý. Trong đó một chiếc xe ngựa thập phần tinh xảo đẹp đẽ quý giá cũng không có người giữ.
Nghĩ đến mới vừa rồi gã sai vặt đánh ngựa sau này đi lên lầu, nàng lập tức giật mình, nói vậy chiếc xe ngựa này chính là của nam tử thanh nhã thoát tục trên lầu đi.
Thị vệ bên người hắn và gã sai vặt đánh ngựa đều gọi hắn là “Thế tử”, xe ngựa như vậy, cũng quả thật chỉ người có thân phận tôn quý mới có threr ngồi được.
Giương mắt nhìn, trên thùng xe có một dấu hiệu Tĩnh vương phủ bắt mắt rơi vào trong mắt của Hạ Thính Ngưng, thì ra hắn là thế tử Tĩnh vương phủ.
Hạ Thính Ngưng vừa cười vừa lắc đầu, chính mình khi nào cũng bắt đầu chú ý loại chuyện này. Hắn là vị thế tử nào lại không liên quan đến chuyện của nàng, biết những chuyện này có thể làm cái gì?
Dứt bỏ tạp niệm trong đầu, Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc đi lên xe ngựa của Hạ phủ vẫn luôn yên lặng chờ sau cửa, dẹp đường hồi phủ.
Sau khi lên xe ngựa, tay trái dẫn theo thực hộp, tay phải Vãn Ngọc mang theo vài cái bao giấy dầu, cẩn thận đem hơn mười món ăn của ‘Túy hương lâu’ đóng gói đặt ở một bên bàn trà, miễn cho không cẩn thận bị đụng chạm vào.
Sau khi ngồi xuống lại cầm lấy quạt hương bồ, nhẹ nhàng mà vì Hạ Thính Ngưng quạt gió. Vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa nghĩ lại ở ‘Túy hương lâu’ gặp được vị thiên kim dã man kia, nhất thời vẻ mặt tức giận: “Tiểu thư, ngài vừa rồi cứ để cho Vương Ngọc Kiều dã man lại vô lễ kia rời khỏi như vậy, thật sự là rất tiện nghi nàng ta. Nàng thiếu chút nữa làm hại ngài bị thương, nói như thế nào cũng nên giáo huấn nàng ta một chút mới được.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy khẽ cười một tiếng: “Ngươi thật sự là sẽ mang thù.”
Vãn Ngọc mở to hai mắt nhìn vội vàng phản bác nói: “Điều này sao nói là nô tì mang thù đâu, rõ ràng chính là Vương Ngọc Kiều kia khinh người quá đáng. Đẩy tiểu thư không nói, còn xuất ngôn không tốt.”
Thật không hiểu bọn họ Vương gia là dạy dỗ thế nào, bốn chữ ‘Lễ nghĩa liêm sỉ’ này, thế mà Vương tiểu thư ngay cả cái này cũng chưa học được.
Hạ Thính Ngưng làm sao không biết trong lòng Vãn Ngọc phẫn uất, cười dí dí trán của nàng: “Yên tâm, ta cũng không nói cứ như vậy bỏ qua cho nàng, thiếu ta, luôn muốn trả lại.”
Vương Ngọc Kiều kia không phải là ỷ vào gia cảnh giàu có, mới dám không coi ai ra gì như vậy, làm việc quái đản sao.
Nếu có ngày, nàng ta mất đi hết thảy có khả năng cậy vào, còn có thể giống hiện tại kiêu ngạo cuồng vọng như vậy sao.
Thay lời khác nói, chờ đến khi công việc làm ăn của Vương gia bị nàng đả kích đến xuống dốc không phanh, nữ tử này từ nhỏ cẩm y ngọc thực được nuông chiều còn không biết được nghèo túng thành cái dạng gì. Đến lúc đó, nàng ta cũng không có tư bản hoành hành ngang ngược không kiêng nể gì.
Vương gia này, sẽ là cái thứ nhất nàng ở trên thương trường lấy ra khai đao.
Cũng chỉ trách, Vương Ngọc Kiều khéo không khéo, cố tình đắc tội nàng. Đối đãi địch nhân, nàng Hạ Thính Ngưng hướng đến không hiểu được khoan dung là cái gì.
Bên này, trong Túy Hương lâu. Đi tuốt đàng trước quản sự Lý ma ma vội vã bước nhanh đi đến trước giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn Bách Lí Dung Cẩn: “Thế tử, ngài không có việc gì chứ, thật là hù chết ma ma ta.”
Vốn bà đang êm đẹp đứng ở trong phủ xử lý một ít việc vặt vương phi giao cho xuống dưới.
Ai biết có tỳ nữ chạy tiến vào thông báo, nói ngoài cửa có một người ăn mặc giống tiểu nhị, tự xưng là tiểu nhị của ‘Túy hương lâu’. Nói là thế tử té xỉu ở trong tửu lâu của bọn họ. Khách nhân riêng gọi hắn đến đem phủ y trong phủ gọi đi.
Bà cả kinh vội vàng bỏ lại chuyện trên tay, vô cùng lo lắng gọi ba vị phủ y lên xe, bảo xa phu chạy xe ngựa cấp tốc hướng bên này chạy tới.
Thế tử nhưng là đầu quả tim của vương gia cùng vương phi, từ lúc sinh ra thân mình còn kém, nếu là thực ra chút chuyện gì, vậy cũng vô pháp hướng vương gia cùng vương phi giao đãi nha.
Lý ma ma mắt thấy Bách Lí Dung Cẩn nửa nằm ở trren giường, rất sợ hắn có cái gì không ổn, vội vàng mở miệng nói: “Vài vị phủ y, các ngươi nhanh đi tới đây thay thế tử nhìn một cái có phải có chỗ nào không ổn hay không.”
Vài vị phủ y đều là người qua tuổi năm mươi, trong ngày thường sống an nhàn sung sướng, làm sao từng ngồi qua xe ngựa chạy nhanh như bay giống hôm nay như vậy, dọc theo đường đi xương cốt đều nhanh bị tan tác. Sau khi xuống xe còn chưa kịp suyễn khẩu khí, đã bị vội vã túm lên lầu hai.
Hiện nay mỗi người đều là mồ hôi đầy đầu thở phì phò, một hồi lâu mới hòa dịu lại.
Một vị phủ y đứng đầu dẫn đầu tiến lên một bước, vươn tay muốn vì Bách Lí Dung Cẩn bắt mạch, lại bị hắn ngăn lại.
Người trong phủ vừa tới đã đem chu vi của hắn chật như nêm cối, càng là chặn tầm mắt của hắn, khiến hắn không nhìn tới bóng dáng của Hạ Thính Ngưng, khẽ nhíu mày nói: “Ta không sao, các ngươi đều tránh ra.”
Nhóm phủ y nghe xong hai mặt nhìn nhau, ý tứ của thế tử đây là không cho bắt mạch?
Lí ma ma càng vội vàng hô: “Thế tử, không cho phủ y nhìn xem sao được, lúc này về phía sau cần phải thế nào hướng vương phi giao đãi nha.”
Bách Lí Dung Cẩn chỉ phải vẫy vẫy tay nói: “Các ngươi tất cả đều lui qua một bên, để từng người phủ y đến.”
Tất cả mọi người ào ào theo lời lui tới một bên đứng vững, chỉ để lại một cái phủ y tiến lên bắt mạch.
Bách Lí Dung Cẩn đạm mạc vươn tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn quét phòng ở một vòng, nhưng không có phát hiện bóng dáng Hạ Thính Ngưng.
Trong lòng hiện lên một tia phiền muộn nhàn nhạt, nàng đây là đi rồi sao.
Vài vị phủ y thay nhau tiến lên bắt mạch, lại vẫn là giống vài lần trước, trừ bỏ biết thân mình thế tử giống thường ngày suy yếu ra, vẫn không đoán ra bởi vì nguyên nhân gì đột nhiên té xỉu.
Không có biện pháp khác, vài người chỉ có thể giống phía trước cùng nhau thương lượng khai phương thuốc cấp thế tử bổ thân thể. Hi vọng tình huống như vậy có thể có chuyển biến tốt.
Thanh Vũ xem vài vị phủ y không ra được kết luận, lắc đầu thở dài. Cũng cảm thấy cực kì bất đắc dĩ, vài vị phủ y này thế nhưng là vương gia bỏ ra số tiền lớn mời đến, những đại phu có kinh nghiệm phong phú về điều dưỡng chứng bệnh vốn sinh ra đã kém cỏi linh tinh. Nhưng y thuật của những người này lại còn không bằng vị tiểu thư vừa rồi bắt mạch cho thế tử.
Tuy rằng hắn cùng thế tử đã theo trong miệng vị tiểu thư vừa rồi biết được nguyên nhân bệnh, cũng biết loại bệnh này phải trị thế nào.
Nhưng thế tử đã không có mở miệng nói với vài vị phủ y, chính hắn đương nhiên cũng không thể tự tiện mở miệng.
Lí ma ma mắt thấy các vị phủ y đều chẩn không ra nguyên nhân, bất đắc dĩ rất nhiều cũng chỉ có thể quyết định trước đưa thế tử hồi phủ lại nói.
Bách Lí Dung Cẩn không mở miệng, chính là trực tiếp theo trên giường đứng dậy, lạnh nhạt hướng ngoài cửa đi đến.
Lúc đi qua bàn tròn, hắn dừng một chút, vẫn vươn tay lấy lọ mật trên bàn ôm ở trong lòng.
Đám người Lí ma ma vẫn không thấy hành động lần này của Bách Lí Dung Cẩn có gì kỳ quái, chỉ cho là thế tử ở ngoài mua một thứ mới lạ thôi.
Trong Tĩnh vương phủ, giường bằng gỗ đàn rộng lớn khắc hoa tinh xảo, màn lụa trắng như tuyết.
Vẫy lui mọi người liên quan tạp vụ các thứ, lúc này Bách Lí Dung Cẩn đang lẳng lặng dựa vào đệm mềm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
“Vương phi, ngài chậm một chút, để ý dưới chân.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói vội vàng của tỳ nữ.
Lập tức cửa lớn bằng gỗ bị đẩy ra, Tĩnh vương phi một thân đẹp đẽ quý giá bước chân vội vàng hoảng hốt, vẻ mặt sốt ruột bước nhanh đi đến. Phía sau đi theo tỳ nữ hầu hạ, lo lắng bà ngã sấp xuống, tỳ nữ vươn tay muốn đỡ bà.
Tĩnh vương phi cũng không để ý người khác khuyên bảo, sốt ruột đi đến trước giường, mang theo khẩn trương cùng thân thiết nhìn Bách Lí Dung Cẩn: “Cẩn Nhi, con thế nào, có nặng lắm không.”
Nói xong lại quay đầu hướng bốn phía nhìn quanh một chút, lại không phát hiện bóng dáng vài vị phủ y, nhất thời gấp giọng nói: “Phủ y đâu? Sao một người cũng không thấy. Tỳ nữ, ma ma đều đi đâu vậy, không ở trước mặt thế tử trông jom cho tốt, nếu Cẩn Nhi có nửa điểm tốt xấu, bọn họ có mấy cái đầu có thể để.”