Edit: voi còi
Trên đường về phủ, Vãn Ngọc vừa thu thập toa xe vừa nói “Tiểu thư, ngài nói thế tử Tĩnh vương đến cùng có phải đáp ứng yêu cầu của ngài hay không a?” Nàng cứ cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn, nói thực ra, nàng thật đúng là cảm thấy tiểu thư đưa ra yêu cầu không khỏi cũng quá kinh thế hãi tục chút đi. Này muốn đổi thành dân chúng bình dân hoặc là đệ tử hàn môn (đệ tử nhà nghèo) còn có khả năng đáp ứng, nhưng người ta cũng là đường đường thế tử Tĩnh vương, thật có thể đáp ứng yêu cầu như vậy của tiểu thư sao?
Hạ Thính Ngưng chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu “Không biết, trong lòng ta cũng không rõ.” Tuy rằng hắn đối với nàng cười, nhưng chuyện như vậy, nàng thật đúng là không thể đoán trong lòng đối phương là nghĩ như thế nào.
Vãn Ngọc nhất thời có chút nhụt chí, rầu rĩ nói “Tiểu thư, nếu như thế tử Tĩnh vương không chịu đáp ứng, có phải ngài sẽ phải đi vương phủ làm thiếp hay không nha?” Muốn thật sự là như vậy, vậy lúc trước tiểu thư nỗ lực làm tất cả không phải đều uổng phí sao.
Hạ Thính Ngưng ách nhiên thất tiếu, thì ra là đang lo lắng cái này “Vậy thì sẽ không, ta đã hướng hắn đưa ra yêu cầu như vậy, vậy thì hắn tự nhiên hiểu được ta sẽ không cùng người khác cùng chung một phu. Nếu hắn thật sự không chịu đáp ứng yêu cầu này, thì cũng sẽ hủy bỏ việc ta vào phủ làm thiếp. Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là sẽ không cùng ta khó xử.”
Vãn Ngọc lại nghiêng đầu tò mò tiếp tục hỏi “Tiểu thư làm sao mà biết thế tử Tĩnh vương sẽ không khó xử ngài?”
Hạ Thính Ngưng nhất thời nghẹn lại, điều này muốn nàng trả lời thế nào. Giống như nói cái gì cũng không đúng, nàng chính là theo bản năng cảm thấy hắn sẽ không khó xử nàng, nhưng nếu như muốn nàng nói ra cái nguyên cớ, nàng thật đúng là không nói ra được.
Cuối cùng chỉ có thể ánh mắt mơ hồ toát ra hai chữ “Trực giác.”
Rất nhanh xe ngựa liền chạy đến cửa hông Hạ phủ, Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa hướng trong phủ đi đến.
Tối hôm qua cả một đêm nàng cũng chưa ngủ ngon, chỉ lo suy nghĩ chuyện tình. Hôm nay sáng sớm lại đến Noãn Yên lâu chờ người. Hiện tại sự tình cuối cùng xong xuôi, nàng cũng chỉ cảm thấy mệt rã rời không thôi, thầm nghĩ về phòng phải ngủ một giấc cho đã.
Đi ở trên đường nhỏ trải đá cuội, lúc ở khúc quanh lại nghe đến cách đó không xa truyền đến từng trận tiềng ồn ào, Hạ Thính Ngưng không khỏi dừng bước chân, cẩn thận vừa nghe, thanh âm tựa hồ là theo phòng bếp bên kia truyền đến.
Hạ Thính Ngưng bất đắc dĩ chuyển phương hướng hướng phòng bếp đi đến, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, này phiền toái thế nào cứ một cái lại tiếp một cái đâu, khiến nàng ngay cả thời gian ngủ an ổn cũng đều không có.
Bước nhanh chân hơn đi đến phòng bếp, Hạ Thính Ngưng chỉ thấy trong phòng bếp hai phe người đứngđối lập nhau nói nhao nhao ồn ào lớn tiếng tranh cãi, một bên đầu lĩnh là Lục Vu cùng bà tử thô sử cùng tỳ nữ gã sai vặt, bên kia còn lại là một lão phụ nhân hơn năm mươi tuổi ăn mặc như ma ma cùng mấy bà tử khác.
Mà Thủy thị cùng Hạ Tử Vân cũng rõ ràng đứng ở một bên, xem ra tựa hồ không biết nên xử lý chuyện trước mắt như thế nào.
Hạ Thính Ngưng nhíu mày, ma ma mang theo bà tử tới kia nàng nhận được, là của hồi môn của Lí thị. Trong phủ hạ nhân đều gọi bà ta là Tiền ma ma. Người này đi tới đây làm cái gì?
Nâng chân lên vững vàng đi vào phòng bếp, Hạ Thính Ngưng trầm giọng nói “Ầm ĩ cái gì, đều câm miệng cho ta.”
Giọng nói thanh thúy vừa ra, toàn bộ phòng bếp nhất thời liền an tĩnh lại.
Thủy thị quay đầu nhìn thấy nữ nhi trở về, bộ dáng lập tức giống có tâm phúc, sắc mặt cũng trầm tĩnh lại. Di chuyển bước chân tiến lên nói “Ngưng Nhi, ncon đã trở lại.” Bà đang không biết nên ứng phó ngườ của phu nhân bên kia như thế nào đâu.
Hạ Tử Vân cũng vội vàng đi tới bên cạnh tỷ tỷ nhà mình, cuối cùng tỷ tỷ đã trở lại, cái này hắn an tâm.
Hạ Thính Ngưng cười gật gật đầu vớ mẫu thân, lại sủng nịch sờ sờ đầu của đệ đệ, có thế này nhìn về phía Lục Vu nói “Đây là có chuyện gì? Ta chẳng qua mới xuất môn một canh giờ, sao phòng bếp liền loạn thành cái dạng này?”
Lục Vu phúc phúc thân đối với Hạ Thính Ngưng nói “Tiểu thư, sáng nay nô tì luôn luôn tại trong phòng quản lý xiêm y của ngài, nhưng mới vừa rồi đã có bà tử báo lại, nói Tiền ma ma dẫn theo người muốn đem nguyên liệu nấu ăn của Lê viện chúng ta chuyển đi. Nô tì liền vội vàng đi báo cjo phu nhân tới đây. Không có tiểu thư phân phó, nô tì tất nhiên là không dám để bọn họ đem nguyên liệu nấu ăn chuyển đi, nhưng Tiền ma ma gặp chúng ta không chịu cho, liền muốn cứng rắn cướp, cũng may tỳ nữ gã sai vặt trong viện đều đi lại hỗ trợ, có thế này không có để bọn họ đạt được. Tiền ma ma lại uy hiếp phu nhân, nói nguyên liệu nấu ăn là Lí phu nhân muốn, nếu như không cho bọn họ chuyển đi, đó là bất kính đối Lí phu nhân, muốn gia pháp xử trí.”
Nghe xong lời nói của Lục Vu, Hạ Thính Ngưng quay đầu nhìn Tền ma ma, tựa tiếu phi tiếu nói “Tiền ma ma, ngươi còn có gì nói, dám minh mục trương đảm mang theo người đến Lê viện cướp nguyên liệu nấu ăn như vậy, ngươi là ngại mệnh của mình sống được quá dài đi.”
Lí thị này, nàng còn chưa có đi tìm đối phương tính sổ đâu, lại dám phái người đến Lê viện chuyển nguyên liệu nấu ăn, hiện tại là xem chính mình không có giá trị lợi dụng, liền bắt đầu tính toán sửa trị nàng thôi. Còn tưởng sẽ đối mẫu thân của nàng dùng gia pháp, hỏi qua nàng hay không. Gì đó của nàng, nàng cho dù là ném xuống, cũng sẽ không không công tiện nghi cấp đối phương.
Tiền ma ma âm thầm rùng mình một cái, vừa thấy đến nhị tiểu thư trở về, bà chỉ biết chuẩn bị muốn chuyện xấu. Ánh mắt sâu thẳm tối đen kia trành được khiến trong lòng bà sợ hãi. Bà cũng không quên lần trước Vương ma ma chính là bại tại trong tay nhị tiểu thư, đôi tay kia sưng to như móng heo tĩnh dưỡng nửa tháng cũng không chuyển biến tốt, vừa chạm vào chính là đau đến tan lòng nát dạ.
Phu nhân đã nhiều ngày theo dõi nguyên liệu nấu ăn của Lê viện, tổng nghĩ muốn đi lại. Hôm nay nhị tiểu thư lại vừa khéo ra cửa, bà liền hiến kế cấp phu nhân, nghĩ thừa dịp đối phương còn chưa có trở về, trước đem những nguyên liệu nấu ăn này chuyển đến Thanh Hoa đường, chờ đến khi đối phương trở về, những nguyên liệu nấu ăn này cũng dùng xonghơn nửa, nhị tiểu thư cũng không đòi về được, cuối cùng cũng chỉ có thể không hiểu rõ chi ra.
Không nghĩ tới nguyên liệu nấu ăn còn chưa có lấy đến, trước hết bị nhị tiểu thư bắt ngay tại chỗ, bà nhất định phải cẩn thận mới được, không thể để đối phương bắt được nhược điểm. Bằng không dựa theo thủ đoạn của nhị tiểu thư này, bà thật đúng là muốn ăn không xong đâu.
Tiền ma ma ổn định tâm thần nói “Nhị tiểu thư, kỳ thật là như vậy, hôm nay khẩu vị của phu nhân không tốt, muốn cho đầu bếp làm chút đồ ăn khác, chỉ là phòng bếp chọn mua nguyên liệu nấu ăn không đầy đủ hết, ma ma ta liền đi qua bên nhị tiểu thư bên này nhìn xem, muốn mang mấy thứ nguyên liệu nấu ăn trở về để cho đầu bếp làm mấy món ăn khai vị cho phu nhân, nhị tiểu thư luôn luôn là người hiếu thuận, nghĩ đến nhất định là sẽ không ngăn trở.”
Nói xong mấy câu nói đó, Tiền ma ma không khỏi ở trong lòng âm thầm vì chính mình gật đầu, chuyển ra cái chữ ‘Hiếu’ này đến ngăn chận nhị tiểu thư, nàng cũng liền không có gì tốt nói.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, cười lạnh một tiếng “Hiếu thuận? Ta đương nhiên là người hiếu thuận. Nhưng lại không là hiếu thuận Lí phu nhân kia, bà ta và ta nửa điểm quan hệ cũng không có. Nguyên liệu nấu ăn không đủ, vậy kêu bản thân nữ nhi của bà ta đi mua. Thứ gì đó của ta, một phần một hào bà ta cũng đừng dự đoán được. Hiếu thuận bà ta? Chờ bà ta khi nào đốt hương, may mắn đầu thai làm mẫu thân ruột của ta rồi nói sau.” Còn muốn lấy chữ ‘Hiếu’ đến áp nàng, thật không hiểu nên nói đối phương xuẩn vẫn là hồn nhiên.
Tiền ma ma vạn vạn không nghĩ tới Hạ Thính Ngưng lại sẽ nói ra loại lời nói này, ngay cả bộ dáng giả trang cũng không chịu.
Hạ Thính Ngưng lại tiếp tục nói “Ngươi đã dám dẫn người chạy đến Lê viện này của ta đến chuyển nguyên liệu nấu ăn, còn cãi nhau, vậy phải làm chuẩn bị chịu phạt.”
Tiền ma ma cả kinh lui về phía sau vài bước, lớn tiếng nói “Nhị tiểu thư, ta nhưng là người bên cạnh phu nhân, ngươi nếu dám đụng ta, phu nhân sẽ không tha ngươi.”
Hạ Thính Ngưng nhợt nhạt gợi lên khóe môi “Vậy muốn xem bà ta có bản lãnh này hay không. Người tới, đem những người này đều buộc đến bên ngoài cho ta, mỗi người đánh năm mươi đại bản, xem về sau bọn chúng còn dám tái phạm không.”
Nghe được Hạ Thính Ngưng phân phó, vài bà tử thô sử ở Lê viện liền đều vây quanh đi lên, dùng dây thừng thô giáp đem đám người Tiền ma ma đều trói gô lên.
Áp đến trên ghế dài bên ngoài sân, giơ thẳng bàn tử đánh mạnh xuống, Tiền ma ma bị đau ‘Ngao’ một tiếng kêu lớn lên.
Hạ Thính Ngưng mang theo Thủy thị cùng Hạ Tử Vân ngồi ở trước cửa nhóm tỳ nữ chuyển ghế tựa ra, thần thái tự nhiên uống trà.
Thủy thị cũng an tĩnh ngồi ở một bên xem, cũng không có can thiệp quyết định của Hạ Thính Ngưng. Hiện tại bà đã không yếu đuuối giống lúc đầu khi mới đến Hạ phủ, trải qua chuyện nữ nhi cũng bị đưa đi làm thiếp, bà đã thoáng có giác ngộ, biết chính mình không thể lại yếu đuối. Bằng không cũng chỉ có bị người khi dễ. Vì nữ nhi cùng nhi tử, bà muốn bắt đầu cường ngạnh lên mới được.
Hạ Tử Vân cũng ngoan ngoãn ngồi, hắn luôn luôn thờ phụng tỷ tỷ làm được hết thảy đều là đối vậy.
Lúc này, trong Thanh Hoa đường, Lí thị đang ngồi ở trong phòng sou gương nhìn phải nhìn trái khuôn mặt mình. Đột nhiên, một tỳ nữ hoang mang rối loạn chạy vào nói “Phu nhân, không tốt, đám người Tiền ma ma bị nhị tiểu thư trói tại Lê viện, lúc này đang đánh bàn tử đâu.”
“Cái gì?” Lí thị cả kinh. Hạ Thính Ngưng thật sự là quá to gan, dám đánh người của bà.
Lí thị vội vàng đứng dậy, nổi giận đùng đùng nhắm thẳng Lê viện mà đi.