Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 4:




Bất giác Hạ Thính Ngưng cảm thấy lời nói của mình có cái gì không đúng, chỉ dừng một chút lại nói: “Mấy ngày nay có người đi hỏi thăm chuyện cửa hàng hay không?”
Quan bá lấy lại bình tĩnh, lập tức nghiêm mặt nói: “Có mấy người đến hỏi thăm qua, lão nô đều dựa theo lời tiểu thư dặn dò từ trước. Nói cho bọn họ nói khoảng thời gian trước có một thương nhân thần bí đến Nghi Hưng thành của chúng ta làm buôn bán, nhìn trúng nhà cũ mà lão thái gia để lại, nghĩ ra giá cao mua xuống. Đưa giá rất là phong phú, sau khi trải qua thương lượng người liền làm chủ liên quan gia bộc nhà cũ cùng thôn trang, ruộng đất cũng nhất nhất bán cho ông ta, lão nô nghĩ, bọn họ hẳn là đã đi thăm dò lai lịch của thương nhân thần bí Quân Mạc Vấn.”
Quan bá cảm thấy âm thầm trầm trồ khen ngợi, vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu đáo, biết lợi nhuận quá lớn khó tránh khỏi chọc người đỏ mắt. Hai ba ngày trước liền bịa đặt ra một người “Thương nhân thần bí” đến. “Quân, Mạc, Vấn”, tên này lấy thật sự là rất khéo.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng ngoéo một cái khóe miệng: “Để cho bọn họ tra đi thôi, dù sao tra không đến trên đầu ta được.” Tại đây thế giới cổ đại phong kiến lạc hậu, ai sẽ tin tưởng một nữ tử mười bốn tuổi có thể có ý nghĩ kinh thương như vậy. Nghĩ qua việc này, Hạ Thính Ngưng lập tức phân phó Quan bá lại nhiều tìm nhân thủ hơn nữa, an bày bọn họ đến vài thành lân cận mở chi nhánh.
Cuối cùng lại cầm mấy ngàn lượng bạc để ông đi thôn trang lần trước nhìn trúng mua xuống. Nàng tính toán mở lại một gian tửu lâu, mua thôn trang kia bắt đầu chăn nuôi súc vật gì đó. Sau khi thận trọng lo lắng cân nhắc nàng vẫn quyết định từ chính mình nắm giữ nguồn cung cấp, để tránh ngày sau sinh ý rất tốt có người âm thầm ngáng chân.
Kiếp trước nàng có một lham thích ớn nhất, thì phải là xuống bếp. Văn hóa ẩm thực Trung Quốc vốn có lịch sử từ lâu, cùng sở hữu tám món chính, lúc trước nàng bởi vì ăn ngon từng mất nhiều năm làm việc cực nhọc đi theo đầu bếp các nơi học nghệ.
Hôm sau, Hạ Thính Ngưng vội vàng quy hoạch thôn trang, nghĩ phải làm ở đâu dựng chuồng nuôi gà cùng chuồng bò tương đối tốt.
“Tỷ” Cửa truyền đến một tiếng la non nớt, Hạ Tử Vân nhanh như chớp chạy vào. Lại nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình đang vội chuyện công việc không rảnh quan tâm hắn, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, lập tức liền mặc kệ: “Tỷ, tỷ đều bận vài tháng, khi nào thì mới có thể hết bận đây.”
Nghe được đệ đệ nhà mình oán giận, Hạ Thính Ngưng ngẩn người, không khỏi buông bút trong tay xuống. Xem miệng hắn than thở biểu cảm bất mãn, thế này mới ý thức được mấy tháng gần đây quả thật là có chút xem nhẹ đệ đệ.
Nàng chỉ phải tạm thời buông chuyện trên tay, xoa xoa đầu hắn an ủi nói: “Được rồi, lần này là tỷ không đúng, bận quá mức. Nếu không như vậy, buổi tối sẽ làm đồ ăn ngon bồi thường Vân Nhi được không.”
Có thế này Hạ Tử Vân mới nhếch môi nở nụ cười, chớp đôi mắt to sáng ngời hưng phấn mà kể tên đồ ăn liên tiếp. Từ nhỏ hắn liền ăn đồ tỷ tỷ làm lớn lên, khẩu vị đã sớm bị dưỡng thành khó. Mấy tháng nay cũng không biết tỷ tỷ đang vội cái gì, đều thật lâu không xuống bếp. Đầu bếp nữ làm đồ ăn căn bản không có cách nào so sánh cùng tỷ tỷ, từ đầu cũng không nhập được vào mắt hắn.
Hạ Thính Ngưng cười đáp ứng, lại hỏi hắn: “Cũng sắp muốn thi viện (thi ở học viện, giống như ở ta thi học kỳ thì phải) đi, ta dạy cho đệ những thứ kia có nhớ kỹ thật tốt hay không?”
Hạ Tử Vân lập tức gật gật đầu, lay lay thân mình: “Có, những gì tỷ giảng đệ đều nhớ kỹ.”
Tại triều đại này cũng có thi khoa cử, giai đoạn trước đệ đệ Hạ Tử Vân đã thông qua thi đồng tử (cái này thì chịu k tra được), chỉ cần lại thông qua thi viện, chính là tú tài, sang năm mới có thể tham gia “Thi Hương”.
Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu nghĩ: Tuy rằng Vân Nhi mới mười tuổi, nhưng mà công khóa luôn luôn vô cùng tốt. Từ nhỏ lại cùng ở bên người nàng mưa dầm thấm đất, tư duy kiến thức sớm bất đồng với người của triều đại này. Nghĩ đến cuộc thi khoa cử này là không có vấn đề gì.
Cùng đệ đệ đùa giỡn một hồi, Hạ Thính Ngưng liền đứng dậy tính toán đến phòng bếp làm cho đệ đệ của nàng vài món ăn.
Hạ Tử Vân ầm ĩ cũng muốn đi theo, nàng bị cuốn lấy không còn cách nào khác, đành phải mang theo tiểu gia hỏa này cùng đi phòng bếp.
Cũng không biết là do bởi vì Hạ Thính Ngưng vài tháng không tự mình xuống bếp, bảo bối đệ đệ của nàng muốn một lần bổ trở về, kể một món lại một món đồ ăn tốn thời gian lại cố sức.
Cái gì cá nướng, thịt hầm rau mơ, trân vịt bát bảo, vây cá lăng viên, gan trâu om nấm cùng gà trân châu vân....vân...
Tuy rằng thập phần phí công phu, nhưng Hạ Thính Ngưng hướng đến yêu thương đệ đệ vẫn là xắn tay áo, làm đủ mười món ăn này.
Hạ Tử Vân ở một bên tò mò xem, thỉnh thoảng lại giúp việc cho tỷ tỷ nhà mình, lấy tương lấy dấm chua muối cái gì.
Rất nhanh mùi thơm mê người ào ào theo trong các nồi tỏa ra. Hạ Tử Vân ở một bên nhanh chóng thèm ăn, ánh mắt mở được thật to, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong nồi.
Hạ Thính Ngưng mở nắp nồi, đem một món gan trâu om nấm gà trân châu làm xong, cởi tạp dề xuống vỗ vỗ tay, vừa lòng nhìn một bàn thức ăn ngon đã chuẩn bị tốt gật gật đầu, cuối cùng đại công cáo thành.
Hạ Tử Vân liền thừa dịp tỷ tỷ không chú ý, vụng trộm nhéo khối thịt gà hương thơm bốn phía đưa vào trong miệng, thịt gà này vừa non mềm lại ngọt, một ngụm cắn xuống, còn có nước béo thơm chảy ra, thật thỏa mãn khẩu vị và dạ dày của hắn.
Hạ Thính Ngưng buồn cười nhìn đệ đệ vươn tay nghĩ muốn ăn vụng khối thịt gà thứ hai, tiến lên một bước vỗ nhẹ rớt tay hắn, nhéo nhéo mặt hắn nói: “Đệ con mèo nhỏ tham ăn này, ăn vụng cũng không biết phải lau miệng.”
Hạ Tử Vân chỉ phải rút tay lại, môi phấn nộn cong lên, ánh mắt quay tròn xoay xoay, bị tỷ tỷ phát hiện rồi.
Buổi chiều khi dùng cơm, Hạ Tử Vân chôn mặt ở trong bát từng ngụm từng ngụm bới cơm, vừa ăn vừa nghĩ: Thơm quá a, đều có nhiều ngày chưa ăn đến đồ ăn tỷ tỷ tự tay làm.
Tuy rằng Thủy thị cũng rất là thích Hạ Thính Ngưng tự tay làm đồ ăn, nhưng đồng thời cũng thật đau lòng nữ nhi.
Một mặt trách cứ đối với tiểu nhi tử nói: “Vân Nhi, con rất không hiểu chuyện, chỉ biết quấn quít lấy tỷ tỷ con làm đồ ăn cho con.”
Hạ Tử Vân êm đẹp bị Thủy thị giáo huấn một chút, lại không dám chống đối mẫu thân, chỉ có thể chớp chớp ánh mắt vẻ mặt ủy khuất nhìn tỷ tỷ nhà mình.
Xem đệ đệ ủy khuất lại vẻ mặt ai oán, Hạ Thính Ngưng không khỏi bật cười. Vươn tay vì Thủy thị gắp đũa cá nướng, vì đệ đệ khoan thứ nói: “Nương, điều này sao có thể trách đệ đệ được, quả thật là con có một đoạn thời gian không xuống bếp, cũng khó trách đệ đệ nghĩ đến nhanh a.”
Thủy thị nhìn nữ nhi vì nhi tử hát đệm, bà biết xưa nay nữ nhi rất yêu thương đệ đệ của mình, khẽ chau mày lại nói: “Con cẩn thận chiều hư nó.”
Hạ Thính Ngưng dở khóc dở cười lắc lắc đầu: “Nương, đây là lại nói cái gì, chính là làm vài món ăn thế nào liền chiều hư đệ ấy được. Hơn nữa, con cũng chỉ có một đệ đệ như vậy, không làm cho đệ ấy ăn phải làm cho ai ăn nha.”
Vân Nhi mới chỉ mười tuổi, đúng là lúc nên thiên chân hồn nhiên, vô ưu vô lự, nàng là vạn phần không đồng ý mẫu thân bắt hắn.
Thủy thị bị đổ được nói không ra lời, trong lòng bà hiểu được chính mình là quyết định nói không lại nữ nhi. Gặp mẫu thân không tiếp tục nói chuyện, Hạ Thính Ngưng chuyển biến tốt hãy thu, lại vì Thủy thị gắp vài món ăn mà bà thích ăn, dỗ được bà lại nhoẻn miệng cười.
Cùng Thủy thị dùng cơm xong, lại giúp đệ đệ nói chút sách luận. Thẳng đến thời gian lên đèn Hạ Thính Ngưng mới rỗi rảnh trở về phòng tiếp tục vội vàng chuyện quy hoạch thôn trang.
Rất nhanh, liền đến ngày Hạ Tử Vân đi tham gia thi viện, tất nhiên là Hạ Thính Ngưng tự mình đưa đệ đệ đến trường thi, xem khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ vẫn còn non nớt, mềm nhẹ dặn dò nói: “Phóng khoáng tâm, chớ khẩn trương, chỉ cho là một lần luyện tập, đem hết toàn lực đáp thì tốt rồi, không cần lo lắng thành tích.”
Hạ Tử Vân ngoan ngoãn nghe tỷ tỷ nhà mình dạy, chớp đôi mắt to vụt sáng vụt nói: “Vân Nhi sẽ nỗ lực.”
Hạ Thính Ngưng cười gật đầu, giúp hắn chỉnh lại xiêm y, mới đứng ở tại chỗ nhìn đệ đệ tuổi nhỏ một đường đi vào trường thi, cảm thấy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Vài ngày sau ngay tại Hạ Tử Vân tham gia thi viện xong, phía trước Hạ Thính Ngưng chuẩn bị ‘Ấm yên lâu’ cũng khai trương hừng hực khí thế, đồ ăn mới mẻ độc đáo lập tức hấp dẫn rất nhiều thực khách tiến đến, mấy ngày liên tiếp khách nhân đều nối liền không dứt.
Mà Hạ Thính Ngưng lúc này đang ngồi ở trong phòng xem xét vài loại nguyên liệu nấu ăn và hương liệu mà Quan bá mang đến. Có hạt tiêu, cà chua, khoai tây cùng các loại ngô, Quan bá đứng thẳng ở một bên nói: “Nhi tử thứ hai của lão nô dựa theo tiểu thư nói, quả thực thương nhân ở nước khác nơi đó tìm được tiểu thư muốn gì đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.