Nếu không nói tâm tư đâu, ngày thứ hai Trạm vương gia cùng vương phi ra cửa, Doãn Thiên Lương vội vàng chạy tới viện của Trạm vương phi, bọn nha hoàn mấy ngày nay thấy nàng ngày ngày đến chỗ vương phi cũng không nghĩ nhiều, nàng nói muốn ngủ nên các nàng yên tĩnh lui ra, hoàn hảo đem rèm buông xuống để nàng dễ dàng gây án. Động tác nhanh chóng lục lọi tủ quần áo, Doãn Thiên Lương thất vọng cực kỳ ... lại có thể không có.
Sa sút tinh thần ngồi ở trên ghế, Doãn Thiên Lương chống cằm suy nghĩ chủ ý, này cũng không có, mình đi lấy của người nào đây? Mình cũng không thể cầm cung đi bắn chim nhổ lông đi? Hoặc là mình bắt chuột nhổ lông? Đợi một chút, lông chim ... hình như nhớ ở ao nhỏ sau hoa viên có hai đôi uyên ương...
Làm bộ như ngắm phong cảnh, Doãn Thiên Lương đi tới bên hồ nước, quả nhiên trên mặt nước có 4 con uyên ương tạo thành cặp đôi lời ngon tiếng ngọt đâu, nhìn bốn phía một chút, có hai nha hoàn ở bên hồ nước cho cá ăn. Suy nghĩ một chút, Doãn Thiên Lương đi tới, nói mình muốn cho cá ăn, nha hoàn vội cung kính đưa thức ăn cho cá tới tay nàng .
“Ta muốn ngồi đây một chút, các ngươi về dọn dẹp phòng đi.” Doãn Thiên Lương nói.
Nha hoàn cáo lui. Đợi các nàng đi xa, Doãn Thiên Lương cười, khuôn mặt mập mạp trẻ con liền có vẻ có chút từ tốn.
Vung tay lên đem toàn bộ thức ăn cho cá ném vào trong nước, Doãn Thiên Lương bắt đầu suy nghĩ về bốn con uyên ương nhỏ. Lúc này bọn chúng đang tựa vào bên bờ ngủ, bộ lông nhiều màu sắc dưới ánh mặt trời nhìn rất mỹ lệ.
Len lén đi qua, Doãn Thiên Lương vốn định ỷ vào mình sẽ sử dụng chút quyền cước mạnh mẽ lùng bắt chúng, ai biết mấy con uyên ương nhỏ này căn bản cũng không sợ người, nàng đến gần, bọn nó cũng không buồn giương mắt nhìn nàng.
“Các vị, xin lỗi, bất quá, muốn mượn mấy cái lông, chớ để ý a.” Doãn Thiên Lương nhỏ giọng nói.
Bắt một con uyên ương ở trong tay, giống như không có cảm giác gì... chẳng lẽ Doãn Thiên Lương căn bản không có chứng bệnh dị ứng, mà là gia đình Vương gia tiết kiệm tiền không cho nàng làm y phục lông thú nên cố ý nói như vậy? (còi: lần này ta bó tay thật với chị Lương nhà mình, không còn gì để nói...)
Uyên ương đoán chừng là bị ôm quen rồi, cho nên cho là Doãn Thiên Lương bởi vì thích nó mới ôm nó.
Nhặt mấy cái lông nhỏ mềm mại xem một chút uyên ương không có phản ứng liền thả lá gan rút tiếp, suy nghĩ một chút không thể đem nhổ hết... trần truồng bị người ta thấy hết thì chịu thiệt lớn rồi. (còi: .... )
Chia ra mỗi con nhổ một chút, xem trong vạt áo một đống lông nhỏ, Doãn Thiên Lương cười hắc hắc rồi. len lén chạy đến trong bụi cây đem đám lông tơ nhét vào túi hương, tay có chút ngứa, nhìn một chút thấy nỏi lên rất nhiều chấm nho nhỏ màu hồng.
Đi bộ trở về phòng của mình bận rộn gọi Hương Châu: “Hương Châu, mau lấy thuốc cao cho ta, tay của ta nổi chấm hồng rồi.”
“Quận chúa, ngài đụng cái gì?” Hương Châu lấy ra dược cao mang theo bên mình hỏi.
“Không có gì, mới nhìn uyên ương thật đáng yêu, nhất thời nhịn không được, dù sao cũng sẽ không nghiêm trọng, không có chuyện gì.” Doãn Thiên Lương nói.
Hương Châu oán trách đôi câu, vừa nói vừa cẩn thận bôi thuốc cho nàng, không thấy được gương mặt cười của Doãn Thiên Lương.
Có chuẩn bị đầy đủ nên Doãn Thiên Lương cũng không sợ, nhưng Trạm vương phi chẳng biết tại sao tựa như đã quên chuyện này, Doãn Thiên Lương mặc dù buồn bực cũng không dám hỏi, nếu không Trạm vương phi bất đắc dĩ vì nàng vội vã gả đi. Doãn Thiên Lăng kể từ khi mang nàng đi ra ngoài một lần sau đó cũng “mai danh ẩn tích”, để cho Doãn Thiên Lương có chút không suy nghĩ được.
Ngày này dậy sớm ăn cơm xong, Trạm vương phi chợt nói mang nàng vào hoàng cung, Thái hoàng thái hậu chợt muốn nhìn một chút mấy cô gái nhỏ này. Doãn Thiên Lương mặc dù hết sức không muốn đi, nhưng sao có thể kháng chỉ a, chỉ đành phải đi theo, trước khi đi vẫn không quên đem theo túi hương đượng lông uyên ương.
Nếu không thể thuyết phục người thì không thể rảnh rỗi đâu, Thái hoàng thái hậu đã bảy tám chục tuổi, còn lăn qua lăn lại cái gì nha, thật cho là tuổi mình lớn như thế còn giành buôn bán với nguyệt lão... đây là Doãn Thiên Lương oán thầm.
Không thể trách nàng, nhìn sắc màu rực rỡ của các tiểu thư quý tộc đứng thành hàng trong sân Thái hoàng thái hậu, Doãn Thiên Lương chợt nhớ tới chợ nô lệ trong phim ảnh.
Thái hoàng thái hậu xem xong rất là hài lòng, để cho thái giám tâm phúc truyền nói ra ngoài, mẫy ngày nữa chính là buổi lễ long trọng, nhóm khuê tú này ở trong cung cũng náo nhiệt một chút, thế thì liền ở lại trong cung chờ buổi lễ long trọng qua đi sẽ xuất cung.
Doãn Thiên Lương cho là bác gái vương phi sẽ như lần trước mang nàng xuất cung, nhưng đợi đến mặt trời vung lên ống tay áo mang đi tất cả ánh nắng rực rỡ cũng không đợi được, vì vậy không thể làm gì khác hơn là chấp nhận trở lại cung của lão thái quân ở cùng Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh.
Tỷ muôik Doãn Thiên Ngưng tựa như đối với nhóm quý nhân trong cung đã quen thuộc, bữa tối nói chuyện này với lão thái quân thuộc như lòng bàn tay, Doãn Thiên Lương nghe thật muốn ngủ, bát quái, chỗ nào cũng có, đáng tiếc đều là bát quái về các nữ nhân, nàng muốn nghe khác phái bát quái hơn, hơn nữa thích XXXY nhiễm sắc thể cùng chung bát quái, nhưng hai tỷ muội Doãn gia không nghe thấy trong lòng nàng hô hào.
Phải nói, gió thu ở nơi này đưa thoải mái, cảnh sắc tươi đẹp chiếu vạn dặm không mây, bầu trời quang đãng, chim nhạn bay về nam, gió thu lạnh rung mùa biến hóa trong hết thảy đều mang theo màu sắc vàng rực rỡ, vốn không nên có chuyện mây đen vây bọc linh tinh, cho dù có ý nghĩ xấu xa nho nhỏ đều là không tôn trọng đối với thời tiết.
Tuy nói trong lòng Doãn Thiên Lương có lúc có chút âm u, nhưng âm u này truyệt đối không phải nàng cố ý “nảy sinh”... khí hậu tốt đẹp bồng bềnh hạ xuống, thời gian thật tốt để đi chơi, Thái hoàng thái hậu, lão thái thái hiển nhiên là tay tổ trong đội ngũ sống phóng túng, cho nên mang theo một đám các cô gái đi Ngự hoa viên chơi.
Cảnh tượng long trọng này để cho Doãn Thiên Lương rất muốn hát đôi câu “ánh nắng màu vàng sáng lên, gà trống hát ba bài”... gà trống đang trong đầu Doãn Thiên Lương cất giọng hát vang, bên kia liền trùng trùng điệp điệp một đám sắc thái sặc sỡ tới đây ... giống đực, cầm đầu đám chói lọi đó chính là Hoàng đế, con gà trống vàng rực rỡ đó thật chói mắt.
Giống đực, thật là sống sờ sờ giữa nhóm giống đực quý tộc. Doãn Thiên Lương rất muốn chạy tới ngửi ngửi hương vị quý tộc, nhưng căn cứ vào nguyên tắc khiêm tốn vẫn là quên đi, vì vậy liền bất chi bất giác mà dịch chuyển lùi về phía sau, thẳng chuyển đến phía sau cùng, vốn dĩ vóc dáng nàng cũng không cao, rất dễ dàng biết mất không thấy trong đám sắc màu rực rỡ đó.
Các công tử quý tộc vội tới thỉnh an lão thái thái, dọa cho một đám tiểu cô nương né tránh về phía sau, thiếu chút nữa chen Doãn Thiên Lương đến bên cạnh một đám cây, lùi nữa, hoặc là xuyên qua cây mà qua, hoặc là leo lên cây. Đang oán niệm, chỉ nghe một tiếng mang theo vui mừng tựa như xa cách gặp lại: “Lương nhi?”