“Không quan hệ, ta không sợ.” Tôi chỉ sợ người anh không đẹp lãng phí ánh mắt của tôi.
“Ta cũng không sợ.” Lục Quân Tắc chợt nói một câu như vậy, nhìn Doãn Thiên Lương trừng tròng mắt nhìn anh ta liền bổ sung: “Bổn vương đã nói qua sẽ không miếm cưỡng nàng, nàng còn sợ gì? Chẳng lẽ sau này đến mùa hạ nàng cũng ngủ như vậy? Mùa hạ ở Thương Ngô rất nóng, cứ như vậy sẽ rất nóng.”
Mùa hè? Không chừng đến mùa hè anh cũng ngủ ở đây, đến lúc đó hãy nói. Nhưng, người ta đã nói như vậy, mình là một Quận chúa ngây ngô nếu còn xấu hổ sẽ không tốt.
“A.” Sau đó vén chăn lên, rón rén cởi quần áo, cởi đến chỉ còn dư lại quần áo trong sau đó lần nữa chiu trở về chăn, đưa lưng về phía Lục Quân Tắc.
“Oh a phu nhân, nàng định đưa cái gãy cho phu quân nhìn?” Lục Quân Tắc lại hỏi.
Nói nhảm nhiều như vậy, yêu cầu nhiều như vậy, đứa nhỏ xui xẻo nhà ai?
“Thói quen ngủ của ta như vậy.” Doãn Thiên Lương nói.
“A.” Lục Quân Tắc phát ra một âm.
Rốt cục cũng yên lặng. Ngủ một giấc còn phiền toái như vậy.
Đang đếm dê lại nghe Lục Quân Tắc nói: “Thật ra thì, ta có thói quen ngủ phía ngoài.”
Má nó. Tảng đá chết tiệt, đập phá có phải hay không?
“A, vây có muốn đổi chỗ hay không?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Tốt.” Lục Quân Tắc nói, thật đúng là ôm chăn ngồi dậy.
Lăn qua lăn lại xong rồi, tình trạng bây giờ của hai người chính là mặt đối mặt, Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại, trong long hận hận, an hem, nhóc con, anh muốn chỉnh tôi đi, nhớ kỹ cho tôi, tôi không đòi lại thì không phải họ Tiêu.
Mặc dù ngủ thiếp đi, nhưng trong mơ cũng hoảng hoảng hốt hốt cảm giác như bị quỷ nhìn chằm chằm, ngủ không được thoải mái, rất không thoải mái. Không thoải mái thì tỉnh sớm, mắt vừa mở hé ra mặt người đàn ông dọa tâm nàng đập thình thình, ngắm một cái vội vàng nhắm mắt lại, không chừng anh ta giả vờ ngủ, một lát lại tán dóc ra chuyện hoang đường gì.
Lật người lại đem cái gáy để lại cho anh ta, trong long than thở, cuộc sống này thật không phải là người đi qua.
Chợt cả kinh, một cánh tay vắt đến ngang hông nàng. Không cần nghĩ, nhất định là nah vuốt ma quỷ của đá cẩm thạch.
Chuyển đi.
Trong chốc lát, một chân gác lên trên đùi nàng.
Chuyển đi.
Trong chốc lát, Doãn Thiên Lương xoay người trở lại đối mặt với anh ta. Nhóc con, bọn ta khắc chế mình quăng tay quăng chân chính là thói quen ngủ thật vui vẻ.
Một lúc lâu, không có tay chân con vật gì khoác lên người nàng nữa. Thoạt nhìn Lục Quân Tắc ngủ vẫn còn hương vị ngọt ngào.
Giả vờ, nhất định là giả vờ. Doãn Thiên Lương suy nghĩ, bĩu môi, ánh mắt híp lại mà nhìn chằm chằm người đối diện.
“Tỉnh sớm như vậy?” Lục Quân Tắc chợt mở mắt hỏi.
“A, lập tức đi ngủ.” Doãn Thiên Lương nói xong nhắm mắt lại.
“Ừ.” Lục Quân Tắc phát âm để cho Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa không khắc chế được tay trái của mình phát một quyền ra ngoài, rất tốt, tay bên phải não bên trái khống chế kịp thời ngăn lại hành động lỗ mãng lần này.
Tỉnh táo một chút, đây là đá cẩm thạch ăn no rửng mỡ đùa giỡn vợ mình, ngàn vạn lần không được để anh ta làm cho tức giận đến lộ nguyên hình, nàng có dự cảm, nếu nàng bị lộ nguyên hình thì sau này sẽ không thể trải qua nhưng ngày tốt.
Dây sớm, bọn nha hoàn thấy hai người quần áo lại cởi hết, không khỏi sửng sốt một chút, giông như bắt được gian tình gì, thời gian trải tóc cho Doãn Thiên Lương, Hương Châu cũng cười híp cả mắt.
Cười, cười quá mức thế? Các người cười chúng ta có gian tình rồi hả? Bọn nhỏ ngây thơ.
Cuối cùng, về nhà thăm bố mẹ rồi. Thấy cửa lớn Trạm vương phủ, Doãn Thiên Lương cảm giác mình vẫn còn muốn nơi này, lúc đầu, ở chỗ này không có ai giành một cái giường với mình, ngủ không cần bị nhìn chằm chằm.
Doãn Thiên Lăng đón ở cửa, còn là mặt cười có chút yêu nghiệt, Doãn Thiên Lương buồn bực, ngày mùa thu thật đẹp, dưới ánh mặt trời sao hắn ta không hiện nguyên hình đây?
Doãn Thiên Lăng thân thiết gọi Lục Quân Tắc là “muội phu”, còn hướng nàng cười nham hiểm.
Vào phủ, đến phòng khách, vợ chồng Trạm vương cùng Ngưng, Tịnh đều ở đây, vừa làm lễ, Trạm vương để cho bọn họ ngồi, từng tầm mắt lại băng khoăn ở trên người hai người.
Nói một số lời khách sáo, Trạm vương sai người chuẩn bị bàn rượu, Trạm Vương phi nói có lời muốn nói với nàng, lôi kéo nàng đi.
“Lương nhi, Quân Tắc đối với con ... tốt không?” Trạm Vương phi cười ngắm nàng, nhìn búi tóc tiểu phụ nhân của nàng.
“Dạ.” Doãn Thiên Lương gật đầu một cái, liếc mắt nhìn phòng, đồ cũng đã thu thập, xem ra bọn họ muốn rời kỏi kinh thành: “Mẹ, ngài và phụ vương phải về Sở Châu sao?”
Trạm Vương phi cười gật đầu một cái: “Không bỏ được rồi hả?”
“Mẹ, vậy con lúc nào thì có thể trở về nhà?” Doãn Thiên Lương hỏi. Xong rồi xong rồi, trong lòng có chút chua, ánh mắt có chút nóng, thì ra là món ly biệt này lúc nào cũng có lực sát thương.