Vân Thiên Vũ cười khẽ một tiếng, từ từ rút châm.
Thật ra, cho dù hai người Triệu Tranh và Hạ Vanh không ra sức cho nàng, nàng cuối cùng vẫn sẽ ra tay.
Bản thân nàng là y giả, vẫn không thể nào đứng nhìn lão nhân hài tử chết mà không cứu được.
Chỉ có điều, có cơ hội vô duyên vô cớ được hai ngũ tinh Linh Hoàng làm tay chân vẫn không tệ.
Vân Thiên Vũ rất nhanh đã rút hết ngân châm ở trên người của lão nhân ra. Sau đó mấy người ở trong phòng chờ đợi, mãi đến khi Đỗ Long xác nước ngâm ra, Vân Thiên Vũ chỉ thị bọn họ sử dụng nước này để cho lão nhân ngâm, cũng dạy bọn họ cách xoa bóp tay chân cho lão nhân.
Sau khi Đỗ Long, Triệu Tranh, Hạ Vanh đáp ứng, Tiêu Cửu Uyên và đám người Vân Thiên Vũ lui ra ngoài, sau đó Đỗ Long ra lệnh cho Vô Hạ công tử.
"Vô Hạ, dẫn khách đi nghỉ ngơi."
Hắn ra lệnh xong, sau đó lại khách sáo nói với Vân Thiên Vũ: "Vân tiểu thư, nơi này có chút đơn sơ, mong tiểu thư tha thứ."
"Không có việc gì."
Đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ một đường rời khỏi phòng, trong phòng phía sau rất nhanh lại bận rộn.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ còn có đám người Hạ lão được Vô Hạ công tử an bài nơi nghỉ ngơi.
Đợi đến khi an bài thỏa đáng cho bọn họ xong, Vô Hạ công tử liền rời đi.
Trong phòng, Hạ lão, Hoa Khấp Tuyết còn có đám người Diệp Gia rất nhanh đã bu lại.
Mấy người cao hứng bừng bừng nói chuyện.
Nhất là Hạ lão, hắn trực tiếp giơ ngón tay cái lên khen ngợi Vân Thiên Vũ.
"Tiểu Vũ Nhi, nàng thật lợi hại."
Đã thấy bẫy người, nhưng chưa từng gặp qua ai bẫy người vô cùng khí thế như thế.
Mấu chốt là nàng còn hãm hại người như Đỗ Long đại sư vậy.
Bây giờ, Hạ lão bội phục nàng sát đất, lúc này mới bao lâu, lại hãm hại được ba người.
Mấu chốt là mỗi người đều có lai lịch lớn.
Đỗ Long đại sư chính là thánh giai luyện đan sư.
Đấu Long Tông vừa mở ra, nhất định sẽ có rất nhiều người vì danh hiệu này mà đi tới.
Hai người khác lại là cao thủ ngũ tinh Linh Hoàng.
A a a, Hạ lão suy nghĩ một chút cũng cảm giác hưng phấn.
Ở trong phòng kích động đi qua đi lại hồi lâu, Hạ lão mới ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ: "Đấu Long Tông của chúng ta rốt cuộc sẽ khai sơn lập phái vào lúc nào?"
Nói đến đây, Vân Thiên Vũ cũng cảm thấy hứng thú, ra hiệu mọi người ngồi xuống.
Chờ sau khi mọi người ngồi xuống, Vân Thiên Vũ nhìn mấy người ở đây nói: "Đấu Long Tông cũng đã đến lúc có thể khai sơn lập phái, nếu như người bên ngoài biết trong tay chúng ta có hai thiên giai luyện đan sư, một thánh giai luyện đan sư, còn có bốn cao thủ cấp bậc Linh Hoàng, ta nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người đến đầu nhập vào chúng ta."
"Chẳng qua lúc này có một vấn đề lớn, chúng ta khai sơn lập phái ở chỗ nào, cũng không thể chỉ nói miệng thôi, cũng phải có một địa phương chứ?"
Vân Thiên Vũ nói rất đúng.
Chẳng qua, người ở chỗ này đều không khái niệm mấy về nơi này.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không có khái niệm về Địa giới của phía tây đại lục.
Hạ lão mặc dù có khái niệm, nhưng hắn một lòng mê mẩn ở trên phương diện luyện đan, đối với với địa phương phía đông đại lục cũng chỉ biết rất ít.
Trong phòng, mấy người thoáng cái lại buồn bã, mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, mấy người mới tỉnh lại.
Vân Thiên Vũ mở miệng: "Vào đi!"
Ngoài cửa có người đi đến, đó chính là Đỗ Long đại sư.
Đỗ Long đại sư vừa tiến đến lại nhìn thấy được bầu không khí trong phòng có chút nặng nề, hắn không khỏi quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
"Chúng ta đang suy nghĩ về chuyện khai môn lập phái, khai môn lập phái phải có địa phương, nhưng chúng ta lại không nghĩ ra được nên dừng lại ở chỗ nào."
Sau khi Vân Thiên Vũ nói xong, mọi người trong phòng đều im lặng.
Đỗ Long đại sư đứng một bên nhìn đám người trong phòng, sau đó nhìn về phía Vân Thiên Vũ, hắn thật sự không nghĩ ra tiểu cô nương này tại sao lại muốn xây dựng thế lực như vậy