Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 325: Sự bồi thường của anh, nó không cần




Giọng nói này lạnh như băng, giống như có thể đóng đinh Trình Y Y lên vách tường.
Ngay sau đó liền thấy có người đi từ trong đám người ra, giống như thiên thần hạ phàm, có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, khí chất hơn người. Lúc Bạc Dạ đi tới bên cạnh Đường Thi, rõ ràng là một người đàn ông hoàn mỹ không có khuyết điểm, Đường Thi lại lui ra phía sau hai bước.
Động tác nhỏ này lọt vào trong mắt Bạc Dạ, chỉ cảm thấy tim như bị kim đâm.
Trình Y Y không thể tin được mà nhìn người đàn ông trước mắt, gần như không nghĩ tới việc Bạc Dạ sẽ xuất hiện, chẳng lẽ Bạc Dạ sắp xếp tai mắt bên cạnh Đường Thi sao? Cho nên một khi Đường Thi xảy ra chuyện, sẽ có người lập tức báo cáo cho anh ấy?
Cô không tin, lúc trước bị Bạc Dạ coi như món đồ chơi gọi tới thì tới bảo đi thì đi, trong mắt anh cô có từng tồn tại?
Dựa vào cái gì mà hiện tại Đường Thi có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của Bạc Dạ chứ?
Trình Y Y đứng ở cạnh Đỗ Toàn, lúc Đỗ Toàn thấy Bạc Dạ, biểu cảm kiêu ngạo trên mặt lập tức biến mất, theo sát là sự thay đổi sắc mặt của gã đàn ông này. Đột nhiên cúi đầu khom lưng với Bạc Dạ, cười nịnh hót: “Sao cậu Dạ lại tới đây?"
Đường Thi không thể tin được mà nhìn thái độ chuyển biến của Đỗ Toàn, chẳng lẽ người đàn ông này thật sự đáng sợ như vậy sao?
Bạc Dạ không nóng không lạnh mà liếc mắt nhìn Đỗ Toàn một cái, nói: “Ông vừa mới chạm vào cô ấy?"
"Không... Không có. " Đỗ Toàn bị Bạc Dạ hỏi câu này mà mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra, vẫn luôn cho rằng chẳng qua Đường Thi chỉ là người mà Bạc Dạ chơi qua rồi không cần nữa, chỉ là không ngờ tiện nữ này còn chưa cắt đứt quan hệ với Bạc Dạ.
"Đỗ Toàn, có câu nói, ông nên nhớ kỹ chút..." Đôi mắt Bạc Dạ nheo lại: “Nếu chạm vào người của Bạc Dạ tôi sẽ phải trả một cái giá rất lớn."
Chỉ một câu nói ngắn gọn, lại mang theo chút sát khí, sắc mặt của Đường Thi ở một bên chợt biến, cô nắm tay Đường Duy mà khẽ run rẩy.
Đường Duy ngẩng đầu, thấy trong mắt Đường Thi là sự sợ hãi.
Dường như cô ấy đã nhớ lại gì đó từ những lời nói này của Bạc Dạ.
Bạc Dạ chuyển ánh mắt từ người Đỗ Toàn lên trên người Trình Y Y, nháy mắt Trình Y Y liền đổ mồ hôi lạnh: “Cậu...Cậu Dạ!"
Cô ta...thực sự không dám làm gì!
"Tự giải quyết cho tốt."
Bạc Dạ ném bốn chữ này xong liền xoay người đi, sau đó Lâm Từ đi lên, khom lưng nói với Đường Thi ở bên cạnh: “Cô Đường Thi, mời."
Đường Thi còn đang sững sờ tại chỗ.
Lâm Từ cho rằng Đường Thi không hiểu thái độ của Bạc Dạ, chỉ có thể tiếp tục nói: “Cậu Dạ sẽ không làm tổn thương cô, cô Đường Thi. Đi thôi, cậu Dạ đã bao một phòng cho cậu chủ nhỏ rồi."
Đường Thi phục hồi tinh thần, lẩm bẩm một câu: “Bạc Dạ sẽ không làm tổn thương tôi?"
Trong trí nhớ, những hình ảnh máu me lập tức hiện lên, Đường Thi được Lâm Từ dẫn theo, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Trình Y Y và Đỗ Toàn ở cách đó không xa. Hai người đều có biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, cô cảm thấy, về sau vẫn còn sóng gió gì đó đang chờ mình.
Sau đó tới Đông Hằng Thịnh, lúc Bạc Dạ đi đầu, trên đường đi có rất nhiều người khom lưng, nói với anh: “Chào cậu Dạ."
Sau đó đến phiên Đường Thi và Đường Duy, đám người kia liền chuyển đầu qua, nói với mẹ con họ: “Chào cô Đường Thi và cậu chủ nhỏ."
Đường Thi không nói gì, Đường Duy bên cạnh lại có biểu cảm nghiêm túc. Đường Thi đưa túi hàng trong tay lúc trước mua cho cậu bé: “Duy Duy, hôm nay là sinh nhật con, con đến làm chủ đi."
Đường Duy nhìn Đường Thi, rồi nói: “Chú Bạc, sinh nhật con không cần phô trương như vậy đâu."
Bên người tất cả đều là phục vụ, vẻ ngoài ưu tú, rõ ràng đã trải qua huấn luyện trước, ý của Bạc Dạ có lẽ muốn cho cậu một sinh nhật thật tốt, chỉ là, cậu không cần.
Đứa nhỏ đứng ở nơi đó, dường như không muốn nhận lấy tất cả mọi thứ của Bạc Dạ. Cậu nhấp môi, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Bảo họ đi đi."
Bạc Dạ nhìn mặt Đường Duy, hoàn toàn không nghĩ Đường Duy sẽ lựa chọn như thế này, anh cho rằng chỉ cần mình đủ thành ý, chỉ cần đền bù hết thảy mọi thiếu sót với hai mẹ con thì có thể có được một chút thông cảm.
Chỉ là vẫn không có.
Đường Duy từ chối sự bồi thường của anh, thậm chí chỉ cần anh tới gần bọn họ một bước, bọn họ sẽ lui về phía sau hai bước.
Không khí cứ như vậy mà cứng đờ.
Đường Duy vẫn kiên trì với lựa chọn của chính mình, cậu bé không cần Bạc Dạ mang tới niềm vui gì cho bọn họ, chỉ cần Đường Thi ở bên cạnh là được rồi.
Sau đó Lâm Từ có chút không đành lòng, tiến lên giảm bớt căng thẳng: “Cậu chủ nhỏ, cậu Dạ không có ác ý. Cậu coi như mình tổ chức sinh nhật hai lần, lúc này cậu ấy giúp cậu tổ chức, sau đó cậu và mẹ cậu lại tổ chức với nhau sau, thì thế nào ạ?"
Lời này Lâm Từ đã nói rất nhỏ, Đường Duy nhìn Lâm Từ, nhẹ giọng nói: “Vâng."
Cậu nắm tay Đường Thi, cười cười với cô: “Mommy, lúc về mẹ phải nhớ mua bánh sinh nhật cho con nha."
Đường Thi liền nhéo nhéo mũi cậu bé: “Được, mommy đồng ý với con."
Khuyên can mãi cuối cùng cũng được, Đường Duy mới đi theo phục vụ vào một gian phòng xa hoa, Bạc Dạ tốn không ít tâm tư, chọn chỗ cũng chọn nơi tương đối tiêu chuẩn. Phục vụ ở đây vì để tổ chức sinh nhật cho Đường Duy nên đã thay đổi một bộ trang phục riêng, giống như hoàng thất Châu Âu. Căn phòng cũng như một lâu đài lớn, nơi nơi đều dùng tơ lụa buộc quà tặng lại, bốn phía còn có cây thông Noel, và cả đèn sáng lấp lánh.
Trang hoàng như thế, những đồ trang trí này, chắc là đã chuẩn bị từ lâu.
Đường Duy ngẩng đầu, thấy trên trần nhà treo một tấm lụa màu hồng nhạt, còn treo đèn thủy tinh lớn rũ xuống, giữa phòng có dòng chữ viết kiểu phong cách Gothic: “Chúc Đường Duy sinh nhật vui vẻ”, phía sau còn viết một loạt Tiếng Anh.
Vừa nhìn đã biết là chính Bạc Dạ viết.
Hốc mắt Đường Duy có chút ướt, đại khái là cậu bé không ngờ, Bạc Dạ có thể coi trọng sinh nhật mình như vậy.
Chỉ là…vì sao hiện tại anh lại dùng hết tâm huyết đối xử tốt với bọn họ?
Đường Duy đè nén cảm xúc của chính mình xuống, làm như rất bình tĩnh đi đến bên cạnh Đường Thi. Trong tay Đường Thi ôm một con búp bê, chỉ vào trong đống quà lớn, Đường Thi nói: “Tặng con búp bê này cho mẹ được không?"
"Mommy thật ấu trĩ, lớn như vậy rồi mà còn thích cái này." Đường Duy cố ý làm bộ keo kiệt, dẩu miệng: “Nếu không thì sao ạ?"
"Thật nhỏ mọn!"
Bạc Dạ ở cách đó không xa nhìn bọn họ chơi đùa với nhau, trong mắt không có hình ảnh những người khác, đột nhiên cảm thấy ngực chua xót.
Anh nỗ lực chuẩn bị tiệc sinh nhật lâu như vậy, quà tặng, đồ trang trí đều là tự tay anh lựa chọn. Vì sao, Đường Duy chỉ xem qua liền thôi?
Một chút vui vẻ cậu cũng không thể hiện ra, ánh mắt còn vô cùng lạnh nhạt, tựa như những công sức của Bạc Dạ chỉ là vô dụng.
Giờ khắc này, cảm giác bất lực như đang cắn nuốt anh, thì ra đã làm sai rồi muốn lấy lòng để quay lại, là một chuyện khó như vậy.
Phục vụ đi vào, trong tay cầm một cái áo choàng nhỏ màu đỏ và một cái vương miện nhỏ, nói là cho Đường Duy đeo. Đường Duy ngây ngẩn cả người, lúc phản ứng lại, người phục vụ đã giúp cậu bé phủ thêm áo choàng, rồi còn sửa tóc của cậu, đặt vương miện vàng ròng kia lên trên đầu của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.