Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 336: Thiếu một món nợ chết, thật thoải mái!




Một câu kia, giống như xuyên qua linh hồn Bạc Dạ.
Anh ta ngơ ngẩn nhìn cô gái ở trước mắt, nước mắt lặng yên mà rơi xuống, chảy xuôi theo khuôn mặt anh. Rõ ràng là một gương mặt tuấn tú, nhưng trong đôi mắt lại chứa đựng đầy sự bi thương.
Giọt nước mắt kia rơi ở trên mu bàn tay Đường Thi, như là một giọt axít mang theo tính chất ăn mòn, dường như truyền tới một chút cảm giác đau đớn.
Đường Thi đột nhiên rút tay về, sau đó nói với Bạc Dạ: “Anh đi đi.”
Bạc Dạ đứng ở đó không nhúc nhích.
Đường Thi không nhịn được quát lớn: “Anh đi đi! Tôi không cần anh ở đây với tôi!”
Bạc Dạ đứng ở đó, một phút ấy, giọng nói của anh nghẹn ngào, như là đã trải qua một kiếp nạn: “Đường Thi, em còn đang trách tôi sao?”
Đường Thi cười mỉa mai: “Tôi nào dám. Không phải anh là Bạc Dạ tiếng tăm lừng lẫy sao, tôi ti tiện như vậy, không dám quấy rầy anh.”
Cô càng nói những lời như vậy, Bạc Dạ càng cảm thấy châm chọc, tới gần cô, phát hiện ra cô hít thở dồn dập, Bạc Dạ nắm chặt ngón tay: “Đường Thi, tôi biết lúc trước tôi nợ em một sự trong sạch, nhưng mà em không nhìn ra thành ý của tôi sao? Nhất định phải giẫm đạp lên sự chân thành của tôi như vậy sao?”
“Giẫm đạp?”
Đường Thi giống như là nghe thấy một câu chuyện cười: “Bạc Dạ, anh nói hai chữ này với tôi, anh không cảm thấy tự vả vào mặt ư?”
Lúc trước là ai đã đối xử tàn nhẫn máu lạnh với cô, bắt cô tiếp rượu, bắt cô cười làm lành, bắt cô thuận theo tất cả, còn khiến cô…mất đi mọi thứ!
Đời này tất cả những đau khổ của cô đều do Bạc Dạ ban tặng, bây giờ anh lại nói Đường Thi cô giẫm đạp anh? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!
Sự mỉa mai trong mắt Đường Thu khiến trái tim Bạc Dạ băng giá, giọng nói anh có chút run rẩy: “Em muốn thế nào? Đường Thi, rốt cuộc bây giờ em muốn thế nào?”
Cô rất sung sướng phải không, treo trái tim anh lên chơi rất vui đúng không?
Đường Thi không nói gì, im lặng một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Bạc Dạ, tôi muốn thế nào, đều không liên quan tới anh.”
Thì ra sau khi một người mất hết hy vọng, có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, hoàn toàn đẩy anh ra khỏi thế giới của cô.
Giây phút đó thời gian giống như ngừng lại, Bạc Dạ nhìn Đường Thi trước mặt, lại phát hiện ra cho dù mình có sát vào rất gần cô thì cuối cùng cũng không thể tới gần bên cạnh cô.
Sau đó anh dường như là chạy trối chết, lúc xoay người rời đi, hốc mắt còn có màu đỏ tươi. Đường Thi nhìn bóng dáng Bạc Dạ rời đi, ánh mắt cô như là một vũng nước đọng, không hề có bất cứ gợn sóng nào.
Đi thôi, cút đi, cách cô càng xa càng tốt!
Đời này, nội tâm của anh không có tư cách yên bình!
Buổi tối Đường Duy về nhà, thấy Đường Thi ngồi ở bên mép giường, ánh mắt trống rỗng như một cái động. Cậu bé bị vẻ mặt này của Đường Thi làm sững sờ, nhẹ giọng hỏi: “Mommy, mommy làm sao vậy?”
Đường Thi hoàn hồn, nhìn khuôn mặt tương tự Bạc Dạ của Đường Duy, cô giống như bị cái gì đó xúc động: “Chúng ta…mau đi ra ngoài du lịch đi, có được không?”
“Không phải đã nói là Tết sao, sao đột nhiên lại đi trước?”
Đường Duy có chút khó hiểu, khi nhìn thấy ánh mắt của Đường Thi, cậu bé như là hiểu ra gì đó: “Bệnh của mommy khỏi chưa?”
Ám chỉ chính là, mommy đã…nhớ ra hết rồi sao?
Đường Thi không nói gì, chỉ im lặng hồi lâu, Đường Duy cũng hiểu được, buông cặp sách xuống, bò đến trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve phần nếp nhăn giữa mày bị cô nhíu lại.
“Không sao đâu, mommy, có con ở đây, con chính là cả thế giới mẹ.”
Đường Thi ôm Đường Duy, dựa đầu vào trên chiếc vai nhỏ gầy của cậu bé: “Mấy ngày nữa sẽ đi làm thủ tục xuất viện.”
“Vâng.”
Có người con như vậy, còn cầu mong điều gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.