Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 340: Không cần che giấu, em cũng không dễ chịu gì




Bạc Dạ nhìn ảnh chụp im lặng một hồi lâu, Lâm Từ ở bên cạnh cảm thấy lời giải thích không có tác dụng, rõ ràng là Bạc Dạ bị loại cảm xúc này kìm hãm không thoát ra được, người khác dù có khuyên giải cũng đều uổng phí.
Cậu ta thở dài đi ra ngoài, cũng không biết khi nào cậu Dạ mới có thể nghĩ thoáng ra.
Mà giờ này phút này, ở đại dương bên kia, Đường Thi và Đường Duy đã đi ra khỏi sân bay, Khắc Lý Tư mở khoá xe trước, anh ta cười cười giúp Đường Thi xách vali hành lý: “Hai mẹ con em chỉ có một vali hành lý thôi sao?”
“Đúng vậy.” Đường Thi cười cười: “Một ít quần áo thường xuyên mặc, còn có chút đồ trang điểm, những thứ khác đều là vật ngoài thân.”
“Được rồi.” Khắc Lý Tư kéo cửa xe ra cho hai người: “Không sao, nếu có cần thứ gì, tôi sẽ mua cho em.”
“Chính là có suy nghĩ này!” Đường Duy ngồi ở hàng phía sau cười một tiếng: “Chú Khắc Lý Tư, buổi tối chúng ta đi đâu vậy?”
“Chú đưa hai mẹ con đi ăn cơm Tây, sau đó tối nay hai mẹ con nghỉ ngơi ngủ một giấc thật ngon trước. Ngày mai chú lại sắp xếp cho cháu, cháu thấy sao?”
Khắc Lý Tư quay tay lái, huýt sáo: “Đây chính là lần đầu tiên hai mẹ con đi tới nơi xa như vậy tìm chú, chú đã bỏ hết công việc để chơi với hai mẹ con.”
“Yêu chú Khắc Lý Tư nhất!”
Đường Duy cười đến híp hai mắt lại, Khắc Lý Tư là người bạn rất quan trọng của Đường Thi, trước kia khi Đường Thi chịu ấm ức, Khắc Lý Tư không nói hai lời trực tiếp mua vé máy bay bay qua, tình cảm như vậy không thể là giả được.
Lãnh thổ nước Mỹ thật sự rất lớn, Khắc Lý Tư lái xe suốt một tiếng đồng hồ, sau đó về tới nhà, Đường Duy vui vẻ kêu to: “Chú Khắc Lý Tư, sân của nhà chú thật lớn!”
“Phần đất bên này thật sự rất nhiều, đặc biệt là mấy năm trước, chính phủ đều tặng không đất cho bọn tôi, ước gì bọn tôi mua nhiều hơn một chút.”
Khắc Lý Tư dừng xe ở trong sân, rồi kéo Đường Duy vào nhà, Đường Thi đi sau cuối cùng, mở đèn lên. Đường Duy càng thêm kinh ngạc cảm thán: “Oa!”
Cách trang trí đơn giản mà lại cao cấp này không giống nhà Bạc Dạ, là phong cách hoàng thất Châu Âu thuần tuý, lò sưởi trong tường, cây thông Noel, trên vách tường treo các loại tranh vẽ, cầu thang xoắn ốc, đèn treo bằng thuỷ tinh lớn, trên vách tường còn treo một khẩu súng săn.
Ánh mắt Đường Duy sáng lên: “Kia là súng thật sao?”
Khắc Lý Tư cười thần bí: “Đúng vậy, ở chỗ này của chú còn có chứng chỉ có tư cách cầm súng, nhưng mà cháu đừng chạm vào, biết không?”
Mắt Đường Duy nhìn khẩu súng kia, không nói gì.
Khắc Lý Tư xách một bó củi từ phòng chất củi ra, sau đó bỏ vào lò sưởi trong tường, rồi bới một chút cành khô nhỏ vụn dễ bắt lửa, mân mê ở đó một hồi, lò sưởi trong tường dâng lên một ngọn lửa nho nhỏ.
Đường Duy đã xem qua cuộc sống gia đình của người nước ngoài trong TV, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy khung cảnh chân thật như vậy. Khuôn mặt nho nhỏ của cậu bé kinh ngạc đến đỏ bừng, muốn tới gần sưởi ấm, Khắc Lý Tư cười: “Cẩn thận một chút, bây giờ lửa vẫn còn chưa lớn, đợi chút nữa lửa to cháu có thể tới đây.”
Đường Duy đi theo Khắc Lý Tư lên cầu thang xoắn ốc lên trên lầu, vừa đúng lúc gặp một người hầu đang bưng một khay gà nướng chào hỏi Đường Duy: “Chào cậu bé.”
“Bà Deborah.” Khắc Lý Tư dùng tiếng Anh chào hỏi: “Đây là con trai bạn tốt của cháu. Nhìn cậu bé, có phải rất đáng yêu không?”
“Cực cưng nhỏ.” Bà Deborah đặt gà nướng lên bàn, đến gần Đường Duy ngồi xổm xuống, đặt một viên đường vào trong tay cậu bé. Bà ấy không biết nói tiếng Trung, nên dùng tiếng Anh giao tiếp với cậu bé, thế nhưng Đường Duy đều nghe hiểu hết: “Hoan nghênh tới biệt thự của Khắc Lý Tư, cậu chủ nhỏ. Ôi, cháu thật là quá đáng yêu, quả thật là bảo bối của thượng đế.”
Bị người giúp việc trong nhà Khắc Lý Tư gọi là cậu chủ nhỏ thoải mái hơn nhiều so với nhà của Bạc Dạ.
Đường Duy dùng thái độ lịch thiệp nước ngoài, cũng khom lưng theo: “Chào buổi tối.”
Đường Thi cũng chào hỏi bà Deborah, vẫn dùng tiếng Anh: “Chào bà, mấy ngày nay xin được làm phiền.”
“Không đâu, không đâu.” Bà Deborah che miệng cười cười: “Cô gái, tôi có thể khen cô không? Cô thật xinh đẹp, có sức cuốn hút hơn bất cứ một cô gái nào tôi đã từng gặp. À, con của cô cũng rất đáng yêu.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.” Đường Thi híp mắt cười cười: “Đây cũng là vinh hạnh của tôi, bà sẽ cùng ăn bữa tối chứ?”
“Bà Deborah vẫn ăn cơm chung với anh. Bà ấy không chỉ là giúp việc cho anh, còn cực kỳ giống mẹ của anh.” Khắc Lý Tư kéo ghế dựa ra: “Nào, Đường Duy, tới đây nào, ngồi ở đây.”
Bốn người ngồi xuống xung quanh bàn, trên bàn có đặt một chai rượu vang đỏ chưa mở, xung quanh đặt đầy đồ ăn, có bò bít tết, có cá hồi cắt miếng tươi ngon, gà tây được nướng khô vàng, toả ra mùi hương thơm lừng, trong bụng nhét đầy trái cây, bên cạnh còn cá nướng hun khói và các loại rau salad.
Dao nĩa được rửa bóng loáng, sạch sẽ bày ở bên cạnh đĩa đồ ăn, vừa nhìn là biết cuộc sống của người chủ tinh tế như thế nào. Khắc Lý Tư rất lịch thiệp đứng lên mở chai rượu vang đỏ trước bà Deborah, rượu vang đỏ màu đỏ đổ vào chén rượu, chảy xuôi xuống với một loại cảm giác mê hoặc người khác.
“Muốn thử một chút không?”
Khắc Lý Tư nhìn vào mắt Đường Duy: “Có muốn học uống rượu giống người lớn không?”
Đường Thi không ngăn cản, tính tự giác của Đường Duy rất mạnh, cậu bé lên tiếng, Khắc Lý Tư đổ một ít vào cái ly ở trước mặt cậu bé: “Cháu trưởng thành hơn rất nhiều rồi đấy.”
Đường Duy ngẩng đầu lên, Khắc Lý Tư thấy đôi mắt kia không giống với lúc trước, trong lòng khẽ cảm thán một tiếng, Đường Duy thật sự trưởng thành rồi.
Bữa cơm chiều vô cùng vui vẻ, trong lúc đó, mọi người không khách sáo dùng tiếng Anh giao lưu, vậy mà Đường Duy còn có thể theo kịp bọn họ. Bà Deborah không nhịn được mà tán thưởng: “Thật là quá thông minh, cô Đường, cô thực sự có phúc.”
Đường Thi ngượng ngùng cười cười, uống chút rượu vang đỏ, ăn một ít gà nướng. Một tiếng sau mọi người đều ăn no, đứng lên cùng giúp bà Deborah thu dọn bàn ăn.
“Ôi không, cô đến đây đi, có lẽ cô có thể cùng cậu Khắc Lý Tư đi xuống dưới lầu trò chuyện một lát, đợi lát nữa tôi pha một bình hồng trà cho hai người.”
“Bà khách sáo rồi.”
Đường Thi uống rượu vang đỏ, sắc mặt hơi hơi có chút hồng, đôi mắt cũng ươn ướt. Họ đi tới ghế sô pha dưới lầu, Khắc Lý Tư giúp đỡ thu dọn bộ đồ ăn xong đi xuống, thấy Đường Thi ngồi một góc ở trên sô pha, mặt có vẻ hơi say, đôi mắt quyến rũ, Khắc Lý Tư chậc chậc hai tiếng: “Có lẽ không có người đàn ông nào sẽ từ chối em của bây giờ.”
Đường Thi ôm một con gấu bông to một mét ngồi trên ghế sô pha, dựa vào nó, nói với Khắc Lý Tư: “Thôi đi, những lời nịnh nọt vô bổ của anh em nghe chán rồi.”
“Tôi đang khen em đó, bảo bối.” Khắc Lý Tư nhếch môi cười, ngồi ở bên cạnh Đường Thi, ôm cô vào trong lồng ngực mình: “Ôi, khổ thân em, ở chỗ của người khác phải chịu nhiều ấm ức như vậy.”
Hốc mắt Đường Thi hơi có chút đỏ, cô nghẹn ngào, nhân lúc Đường Duy còn chưa xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Tôi không ấm ức.”
Khắc Lý Tư xoa mái tóc của Đường Thi, thở dài: “Ở trước mặt tôi không cần phải che giấu. Dawn, em cũng không dễ chịu gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.