Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 364: Sốt cao mãi không tỉnh, tính mạng nguy kịch!




[Những thông tin về nhà họ Diệp bị phía trên khóa lại, nếu muốn điều tra thì phải mạo hiểm bị theo dõi ngược lại.]
R7CKY rất nhanh đã gửi đến vài tin nhắn.
Khi Đường Duy đọc được tin này, lòng chùng xuống.
Điều này có nghĩa là nếu họ tìm hiểu về lai lịch của Diệp Kinh Đường thì rất có thể sẽ bị lôi ra ngoài, sau đó ngồi tù cả đời.
Đường Duy ngây người ra, Diệp Kinh Đường rốt cuộc có lại lịch như thế nào, ẩn chứa bí mật gì?
[Em biết rồi, không làm phiền thầy nữa.]
[Em tốt nhất đừng tùy tiện tìm hiểu lai lịch của Diệp Kinh Đường đó, chúng ta cũng đang điều tra, nếu có thông tin gì, thầy sẽ báo cho em đầu tiên, còn đừng hành động một mình, biết chưa?]
[Vâng.]
Đường Duy cất điện thoại đi, vô số thông tin lướt qua trong đầu cậu.
Tổ Phong Thần...Tùng Lâm...Diệp Hạo ba của Diệp Kinh Đường...
Còn có...Đường Thi mẹ của cậu.
Đường Thi lái xe đi đến Bạch Thành mất một tiếng đồng hồ, lúc đến nơi Bạch Thành đang mưa rất to, cô vừa đến địa điểm mà Đường Duy báo, cô liền nhìn thấy đằng xa có một chiếc xe thể thao đang xé toạc màn mưa lao tới như một mũi tên, sau đó lại đạp mạnh phanh dừng lại trước bốt điện thoại.
Anh mở cửa bốt điện thoại ra, bên trong là một người phụ nữ đang hấp hối dựa vào bốt điện thoại. Sắc mặt của Hàn Nhượng liền thay đổi, anh ta cởi áo khoác của mình ra để che cho cô. May mà trên đường không có ai để ý bốt điện thoại này, Không thì Khương Thích ở trong đó lâu như vậy mà bị người khác phát hiện, có lẽ họ lại không biết tìm cô ở đâu.
Hàn Nhượng ôm lấy Khươn Thích trong mưa giông, người đàn ông đau đớn hét lên: “Khương Thích, Khương Thích?”
Đó là lần đầu tiên Đường Thi nhìn thấy Hàn Nhượng hoảng sợ đến như vậy.
Anh ta giống như một đứa trẻ, ôm chặt Khương Thích trong lòng rồi bước lên xe, mưa to làm ướt chiếc áo sơ mi mỏng trên người anh ta, nhưng Hàn Nhượng dường như không còn cảm nhận được sự lạnh lẽo này nữa rồi, anh nhanh chóng khởi động xe, phóng đi như bay, nhìn dáng vẻ này có lẽ và vội đưa Khương Thích đi bệnh viện. Đường Thi lập tức khởi động lại xe, giẫm chân ga, hai chiếc xe nối tiếp nhau, giống như thời khắc sinh tử, tranh giành từng giây từng phút, trong cơn mưa tối tăm này hai chiếc xe lao như bay, để lại những vũng nước bắn tung tóe bên đường.
Khi đến bệnh viện, tất cả các bác sĩ trực đều ra ngoài hết rồi, Hàn Nhượng ôm người phụ nữ sắc mặt trắng bệch trong lòng chạy như điên trong hành lang bệnh viện: “Bác sĩ, bác sĩ!”
Trong lòng anh có chút hoảng loạn và bất an, giọng nói khàn khàn hét lên: “Xem tình hình của cô ấy được không, có ai không...”
Đường Thi đứng ở một bên hai mắt đỏ hoe, Hàn Nhượng giống như ruồi không đầu, lần đầu tiên anh không coi trọng mặt mũi như vậy, anh sống chết ôm chặt lấy Khương Thích, truyền cho cô ấy chút hơi ấm trên cơ thể mình, một bác sĩ đi ra an ủi anh.
Đường Thi đứng một bên giúp làm thủ tục, Hàn Nhượng nhìn bác sĩ khiêng Khương Thích lên giường bệnh, anh đứng một bên hét lên: “Bác sĩ nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi cầu xin anh, anh phải...”
Những lời tiếp theo đã bị tắt tiếng, Hàn Nhượng nhìn Khương Thích được đẩy vào phòng cấp cứu, ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, cả người đều ướt đẫm nước mưa, người đàn ông ôm đầu đứng đó.
Đường Thi làm xong các thủ tục tại quầy lễ tân, tiện đường nộp viện phí cho Khương Thích, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ và hối hận của Hàn Nhượng.
Đường Thi không chịu nổi, lấy giấy ăn trong túi ra: “Lau đi, đợi lát cô ấy tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng ảnh bây giờ, chắc sẽ cười nhạo anh chết mất.”
Hàn Nhượng nghe vậy lập tức lấy giấy ăn ở trong tay cô, tay anh run run.
Người đàn ông cao to như anh lại sợ đến mức như này.
Vết nhiễm trùng trên người khiến cô ấy sốt nặng hơn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa nửa đêm ở Bạch Thành còn mưa nữa, cho nên...” Đường Thi vỗ vai anh: “Đợi cô ấy hạ sốt có lẽ sẽ qua cơn nguy hiểm.”
“Tôi chỉ ghét sự kém cỏi của chính mình.”
Hàn Nhượng nắm chắc tờ giấy ăn trong tay: “Tại sao tôi không có bản lĩnh cướp cô ấy về từ tay Diệp Kinh Đường chứ...”
Đường Thi thở dài: “Chuyện này không trách anh, Hàn Nhượng...”
Hàn Nhượng không nói chuyện mà cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ ưu phiền.
“Anh xem, hiện tại chúng ta đã đưa cô ấy trở về rồi.” Đường Thi khích lệ anh: “Không sao, sau này chúng ta sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ không để cho Diệp Kinh Đường mang cô ấy đi nữa.”
Hàn Nhượng ngẩng đầu nhìn Đường Thi cười như khóc: “Được.”
Tối hôm đó, Bạc Dạ nhận được một cuộc gọi lúc nửa đêm, anh nhìn là Lâm Từ liền biết có chuyện gì đó liên quan đến Đường Thi, anh nhanh chóng tỉnh táo lại, câu đầu tiên mà anh ta mở miệng hỏi đó là: “Cô ấy bị sao vậy?”
“Cô Đường Thi không sao, là... bạn của cô Đường Thi xảy ra chuyện rồi.”
Lâm Từ ở đầu dây bên kia nói: “Là cô Khương Thích, được đưa đến bệnh viện vào lúc nửa đêm, nhưng vì không có nhiều bác sĩ trực ở bệnh viện này, tình hình của cô Khương Thích có chút... nguy hiểm.”
Bạc Dạ cau mày, sau đó anh nói: “Lấy vài bác sĩ từ bệnh viện bên cạnh đến.”
“Giờ này, các bác sĩ đã ngủ rồi.”
“Trách nhiệm đổ hết lên đầu tôi. Ngày mai tôi sẽ tặng quà cho con họ, anh giúp tôi gọi tất cả các bác sĩ giỏi ở bệnh viện đến, nói Bạc Dạ xin cảm ơn.”
“Cái này...” Lâm Từ cảm thấy làm như này có chút khoa trương, cũng không phải Đường Thi xảy ra chuyện chỉ là bạn của Đường Thi xảy ra chuyện mà thôi, Bạc Dạ cũng phải phải tận tụy đến như vậy sao?
Nhưng giọng nói của Bạc Dạ rất kiên định, không còn nghi ngờ gì nữa. Lâm Từ tin tưởng sự lựa chọn của ông chủ. Tắt điện thoại liền bận rộn, sau hai mươi phút có một đám bác sĩ mặc áo khoác trắng vội vã đi đến. Các bác sĩ của phòng trực đều kinh ngạc: “Thầy ạ. Thầy đến rồi?”
“Tôi nghe nói chỗ các cô có một cô gái vừa được đưa đến? Chúng tôi đến để giúp đỡ.”
“Đúng vậy, ca này rất khó giải quyết, bệnh nhân sốt cao mãi không giảm, hơn nữa hình như... bị người ta bạo hành.” Y tá nói rất nhỏ: “Vết thương hở chảy máu, còn nhiễm trùng...”
Hàn Nhượng hai mắt như ngọn lửa, cả người run rẩy, Đường Thi ấn anh xuống: “Bình tĩnh, chờ Khương Thích khôi phục trước đã.”
Hàn Nhượng nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng, cảm giác được trong răng có vị của máu: “Tôi nhất định phải khiến cho Diệp Kinh Đường trả giá!”
Một nhóm bác sĩ được điều từ bệnh viện bên cạnh sang đeo khẩu trang lên và mặc áo choàng tiến vào phòng cấp cứu, một số y tá trực ban vẫn đang nói chuyện ở đó.
“Một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, haizz, cô ấy thật là thê thảm, ai lại vô nhân đạo như vậy.”
“Loại đàn ông này nhất định phải xuống địa ngục!”
“Đúng vậy, tôi đau lòng cho cô gái đó.”
Mấy người này đang bận lo lắng cho Khương Thích, cũng không nghĩ tới những bác sĩ này đột nhiên từ đâu mà đến, ai gọi họ đến đây. Mãi đến khi tình trạng của Khương Thích cuối cùng cũng ổn định, Đường Thi và Hàn Nhượng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Nhượng vừa bước vào thì hắt hơi, Đường Thi lo lắng nói: “Anh đừng có để bị cảm nhé.”
Hàn Nhượng cười ra hiệu cho cô đừng lo lắng: “Tôi là đàn ông, sức khỏe vẫn tốt lắm.”
Anh nói rồi bước vào, nhìn thấy Khương Thích nằm trên giường với chất lỏng truyền vào trong tay, lông mi dài rủ xuống, yên tĩnh lại ngoạn ngoãn.
Thật tiếc khuôn mặt tái mét, như thể vừa đi qua quỷ môn quan.
Lúc đó sốt cao bốn mươi hai độ, trong trường hợp xấu hoặc là sốt cao quá làm hỏng mất não từ đó cô trở lên ngu ngốc hoặc là vì sốt cao mà chết, cho nên cô có thể giảm sốt mọi người mới yên tâm nhẹ nhõm hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.