Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Chương 399: Thủng màng nhĩ?




Hoặc là đi, hoặc là con và Đường Thi sẽ chết trước mặt bà!
Bạc Dạ vừa nói ra những lời này, khung cảnh xung quanh lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn, An Mật rơm rớm nước mắt, nói: “Anh Dạ, anh điên rồi sao! Có phải vì em đến đây nên anh mới tức giận như vậy không?”
Bạc Dạ hoàn toàn không để ý đến An Mật, mà anh chỉ nhìn chằm chằm bà nội của mình, anh hơi dùng lực một chút, lưỡi dao kia đã cứa vào cổ tay anh.
Một dòng máu đỏ thẫm chảy dài trên cổ tay của Bạc Dạ, sắc mặt của bà cụ Bạc chợt tái xanh. Đây là một con dao thật!
"Cháu trai yêu quý của bà, con muốn làm cái gì vậy? Con đang ép buộc bà nội!"
"Bà nội, không phải con ép bà, mà chính bà đã ép con!"
Vành mắt của Bạc Dạ đã đỏ ngầu lên: "Hôm nay bà đến đây đối xử với mẹ con Đường Thi như vậy, bà có nghĩ đến cảm giác của con hay không? Con cố gắng làm mọi thứ tốt đẹp để bù đắp cho họ, nhưng hai cái tát của bà đã dễ dàng phá hoại hết tất cả mọi nỗ lực của con!"
Bạc Dạ dường như đã gào lên.
Bà cụ Bạc kinh ngạc nhìn cháu trai mình: "Bạc Dạ, con muốn đối đầu với bà nội sao? Trong mắt con còn có người bà này nữa hay không?"
"Vậy trong mắt bà có con sao?"
Bạc Dạ lạnh lùng đáp trả: "Trong mắt bà chỉ có nhà họ Bạc. Bà luôn mong rằng tất thảy già trẻ lớn bé trong nhà họ Bạc đều răm rắp nghe theo lời bà, bà vốn dĩ không coi con là một con người!"
Chứng kiến cảnh này, Giang Lăng liền vội vã chạy đi tìm một người bảo vệ có thân hình cường tráng đến. Bảo vệ chạy tới, lập tức kéo bà cụ Bạc ra bên ngoài: "Đuổi hết ra ngoài cho tôi! Con mẹ nó, coi chúng tôi là quả hồng mềm sao?"
“Các người định làm cái gì!” Đây là lần đầu tiên trong đời bà cụ Bạc bị người khác đuổi ra ngoài: “Nói cho các người biết, ta đã lớn tuổi rồi, các người mà dám động đến ta thì chính là ức hiếp người già!”
"Mẹ kiếp!"...
Giang Lăng suýt chút nữa thì không nhịn được mà ra tay với bà ấy, anh ta rống lên giận dữ: "Bà già kia, bà không biết là bà đã ép cháu trai mình thành cái dạng gì rồi hay sao! Tay Bạc Dạ còn đang chảy máu đấy! Già rồi không muốn yên ổn ở nhà tĩnh dưỡng, muốn ra ngoài tìm đường chết à? Sống đủ rồi phải không?"
Bà cụ Bạc tức tới mức run rẩy cả tay chân, hai mắt trợn ngược lên, bà ấy bị Giang Lăng mắng, giận dữ đến mức cả người lảo đảo ngã về phía sau. An Mật chỉ kịp hét lên một tiếng: "Bà nội!"
Cô ta ra sức lay xe đẩy, gào to: "Bà nội! Bà nội!"
Thấy bà cụ không có phản ứng gì, An Mật quay đầu lại gào lên với Giang Lăng: "Sao anh có thể làm như vậy chứ! Bà đã cao tuổi rồi, anh không thể nhường bà một chút ư!"
"Nhường một chút?"
Giang Lăng híp mắt, cười: "Xin lỗi nhé, tôi mà có được tấm lòng khoan dung độ lượng như vậy, tôi đã đi cứu Trái đất từ lâu rồi! Cô nên thấy may mắn vì hiện tại tôi đang là một người tàn tật, tôi sẽ không đánh cô. Bằng không hôm nay tôi đã đánh cô tàn phế từ lâu rồi!"
Giang Lăng không kiêng nể như Bạc Dạ, anh ta cũng chẳng nhã nhặn chút nào. Thường ngày bọn họ thích trêu chọc, đùa nghịch với Đường Duy, đó là việc của bọn họ. Nhưng dám bắt nạt Đường Duy thì chính là đã gây thù chuốc oán với Giang Lăng!
Bạc Dạ không dễ dàng gì mới có một đứa con trai thiên tài như vậy, lại bị chính bà nội của anh đánh đập, chuyện này có thể nhịn được hay sao? Là bạn tốt của Bạc Dạ, Giang Lăng cảm thấy bản thân sắp tức giận đến bốc hỏa rồi!
An Mật đỡ bà cụ Bạc, hét lớn: "Mau đưa bà nội đi kiểm tra!"
"Lôi bọn họ ra ngoài!"
Không ngờ thái độ của Giang Lăng vẫn ác liệt như vậy, An Mật đưa ánh mắt bất lực nhìn về phía Bạc Dạ: "Anh Dạ, đây là bà nội của anh đấy, sao anh có thể trơ mắt nhìn bà nội ngất xỉu như vậy chứ?"
Bạc Dạ ném con dao xuống đất, tiếng “loảng xoảng” vang lên khiến toàn thân An Mật run rẩy. Người đàn ông bước tới, bà cụ Bạc được một nhóm nhân viên y tế đưa ra ngoài, chỉ còn lại một mình An Mật, gương mặt cô ta dần trở nên trắng bệch.
Bạc Dạ không quan tâm đến vết thương trên tay mình đang chảy máu, anh bước tới nắm lấy cổ áo của An Mật.
Máu tươi chảy dài trên cánh tay anh, nhỏ xuống cổ áo của An Mật, tựa như những đóa hoa mận đỏ tươi.
Anh cố gắng hết sức gằn giọng nói từng chữ một với An Mật: "Đừng thử thách sự kiên nhẫn của anh nữa. Anh không muốn đánh mất chút thương xót và áy náy cuối cùng dành cho em đâu."
Chỉ một câu nói cũng đủ khiến sắc mặt An Mật tái nhợt đi.
Bạc Dạ nói điều này là có ý gì? Lẽ nào anh biết mọi chuyện rồi sao? Biết hết động cơ thầm kín của cô ta rồi sao?
Sau đó, An Mật cũng bị đám người kéo ra ngoài. Trước khi rời đi, cô ta vẫn còn kêu khóc: "Anh Dạ, anh đừng như vậy mà. Em không hiểu tại sao anh lại nhìn em như thế, nhưng em thật sự không có ý gì khác, em đối với anh là thật lòng thật dạ."
"Thật lòng thật dạ cái chết tiệt gì chứ! Định lừa gạt cái quái gì nữa đây!" Giang Lăng thấy cô ta bị đẩy ngoài bèn đưa chân lên đá mạnh vào cửa một cái, hôm nay nhất định là ngày anh ta chửi thề nhiều nhất.
Vài phút sau, anh ta quay lại cùng với một nhóm bác sĩ khác, nhìn thấy Bạc Dạ đang ôm Đường Duy và Đường Thi trong tay, sắc mặt anh ta liền trở nên nghiêm túc: "Tôi quen một người bạn là bác sĩ rất giỏi, có thể phẫu thuật cho Đường Duy. Đưa Đường Thi lên giường để xử lý vết thương đi, còn mau chóng mang thằng bé đi cấp cứu!"
Đường Duy cảm thấy bên trong tai của mình đau đớn dữ dội, cậu bé cau chặt mày, cậu cảm giác như có một mũi kim nhọn xuyên thẳng qua màng nhĩ rồi đâm vào não vậy, cậu tái mét mặt vì đau, nước mắt chảy xuống không ngừng.
"Mẹ, con đau... Con đau quá..."
Cậu bé duỗi tay ra tìm kiếm xung quanh, Đường Thi đã được uống thuốc an thần nên không nghe thấy tiếng khóc của Đường Duy. Cậu bé vẫn không ngừng khóc, toàn thân co quắp lại vì đau, cậu lấy tay bịt lấy tai, nhưng không ngờ lại càng đau đớn hơn.
Cậu bé thở hổn hển: "Mẹ ơi, tai con đau quá... Đầu con cũng đau..."
Tai cũng liên quan đến não, Bạc Dạ nhìn máu tươi chảy ra từ tai của Đường Duy, trái tim của anh như bị bóp nghẹt lại. Thấy Đường Duy bất lực gọi mẹ, anh liền ôm cậu bé vào lòng: "Ba ở đây, mẹ không sao..."
Đường Duy khóc, đôi mắt ngấn nước, cậu bé nắm chặt lấy áo của Bạc Dạ, máu trên cánh tay người đàn ông chảy ra hòa cùng với máu từ lỗ tai cậu bé, cảnh tượng này khiến Bạc Dạ rất đau lòng.
Đường Duy như mất đi lý trí, lớp áo giáp vững chãi cuối cùng cũng bị đánh sập, cậu bé khổ sở tìm chỗ dựa trong vòng tay của Bạc Dạ: "Ba... Con thật sự rất đau, bên trong tai cứ như có tiếng ù ù..."
Đôi mắt Bạc Dạ đỏ hoe, bàn tay đang ôm Đường Duy cũng run rẩy. Nhóc con này cứng đầu đến mức không bao giờ chịu gọi anh một tiếng “ba”. Giờ đây nghe thấy cậu bé gọi như vậy lại khiến tim anh đau nhói: "Không sao đâu, ba ở đây. Ba sẽ không để cho tai con đau nữa đâu..."
Bạc Dạ đứng dậy ôm Đường Duy chạy như điên: "Giang Lăng! Người bạn làm bác sĩ của anh đâu rồi?"
"Tới đây, tới đây!"
Giang Lăng vội vàng chạy tới, dẫn theo bác sĩ, y tá phía sau đẩy theo một cái băng ca cứu thương: "Mau đặt đứa nhỏ lên, không thể chậm trễ thêm nữa!"
"Bạc Dạ, hãy chờ chúng tôi, tôi nhất định sẽ không để cho tai của Đường Duy bị tổn thương."
Giang Lăng chạy tới nhờ cậy bác sĩ, bác sĩ nhanh chóng đẩy Đường Duy vào phòng cấp cứu. Bạc Dạ đưa mắt nhìn Giang Lăng, ánh mắt ấy khiến Giang Lăng không khỏi đau lòng.
"Đường Duy đáng yêu như thế, tôi vẫn luôn coi thằng bé như con trai của mình. Tôi sẽ không để thằng bé xảy ra chuyện gì nữa đâu. Anh cùng tôi đi xử lý vết thương trên tay anh trước đã, được không?"
Bạc Dạ từ chối: "Đường Thi vừa ngủ, tôi muốn đợi cô ấy tỉnh lại đã..."
“Tình trạng của Đường Thi cũng phải dần dần mới hồi phục lại được, có nóng lòng vội vã cũng không giải quyết được gì!” Giang Lăng có chút nóng nảy, nhìn máu tươi vẫn đang ứa ra từ cổ tay của Bạc Dạ: “Gần đây anh cũng đã hao tổn nhiều tâm tư, sức lực rồi, cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Tình hình của Đường Thi chúng ta phải tìm ra biện pháp xử lý. Muốn chữa được tâm bệnh thì phải được gỡ bỏ hết khúc mắc trong lòng. Bằng không, chỉ chịu kích thích một chút sẽ lại tái phát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.