Nhìn thấy điện thoại hiển thị tên người gọi là Bạc Dạ, người đàn ông bắt máy ngay lập tức, phía bên kia điện thoại nhanh chóng truyền đến tiếng thở hổn hển.
“Giang Yết, anh có chuyện gì vậy hả? Tôi đang nói chuyện làm ăn với anh đấy, vậy mà anh lại dám cúp điện thoại của tôi. Anh có biết lần hợp tác này quan trọng với chúng ta như thế nào không?”
Giang Yết hoàn toàn không thèm để ý đến lửa giận của người đàn ông, lập tức mở miệng nói: “Bạc Dạ, tôi đã phát hiện ra một bí mật to lớn có liên quan đến anh, nhưng mà anh phải đồng ý với tôi trước, sau khi biết chuyện tuyệt đối không được kích động.”
Bạc Dạ không nhịn được nói: “Tốt nhất là anh nên đảm bảo rằng bí mật mà anh nói đủ để khiến tôi tha thứ cho lỗi lầm vừa rồi anh dám cúp điện thoại của tôi, nếu không thì...”
Giang Yết không chờ anh nói xong đã vội vàng ngắt lời.
“Chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện tôi cúp điện thoại của anh. Anh có biết trên đời này anh còn có một đứa con trai không?”
Bạc Dạ nghe thấy những lời này, giọng nói của anh lập tức trầm xuống.
“Anh có biết mình đang nói chuyện vớ vẩn gì không?”
Giang Yết điên cuồng nói: “Tôi thề tôi thật sự không có nói bậy, tôi vừa mới tận mắt nhìn thấy. Anh đợi đấy, tôi sẽ gửi hình chụp cho anh ngay, đợi anh xem hình xong sẽ hiểu hết mọi chuyện.”
Anh ta vừa nói hết câu, không đợi Bạc Dạ trả lời đã lập tức cúp máy, sau đó nhanh chóng bấm vào tấm hình mà mình vừa mới chụp, gửi cho Bạc Dạ.
Mặc dù cách một lớp cửa sổ, trong hình cũng chỉ có một bên mặt của hai mẹ con, nhưng Bạc Dạ chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra Đường Thi.
Sau khi nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh cô, Bạc Dạ hoàn toàn không giữ được bình tĩnh nữa, nhanh chóng gọi lại.
“Bây giờ bọn họ đang ở nơi nào? Con khốn kia đang ở đâu?”
Giang Yết nghe thấy giọng nói này, trong lòng lập tức run lên, bỗng nhiên có chút hối hận có phải anh ta không nên nói cho Bạc Dạ biết chuyện này hay không.
Anh ta thực sự không ngờ bây giờ Bạc Dạ vẫn còn hận Đường Thi, chuyện này… chuyện này đã trôi qua năm năm rồi.
Nhưng dù sao đứa bé bên cạnh Đường Thi cũng là con của Bạc Dạ, cuối cùng thì chuyện này cũng không thể nào giấu được cả đời.
Nghĩ đến đây, anh ta thu hồi suy nghĩ, nhướng mày nhìn bảng chỉ đường ở xung quanh.
“Tôi đang ở trung tâm mua sắm Vạn Bảo, có lẽ bọn họ sống ở gần chỗ này, nhưng bây giờ họ đã lên taxi đi ra ngoài, cụ thể đi đâu thì tôi cũng không biết nữa.”
Dừng một chút, anh ta lại không nhịn được khuyên nhủ: “Bạc Dạ, chuyện của An Mật đã trôi qua năm năm rồi, dù sao thì Đường Thi cũng đã nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi. Tôi nói này, anh hãy buông tha cho cô ấy đi...”
Còn chưa kịp nói hết câu, đầu bên kia lập tức truyền đến âm thanh báo bận, Bạc Dạ trực tiếp cúp điện thoại, sau đó sai người theo dõi chiếc taxi mà hai mẹ con đang đi, ánh mắt sâu thẳm vô cùng u ám.
Đã năm năm rồi, anh không ngờ năm năm trôi qua nhanh như vậy, trước đây khi đưa Đường Thi vào tù, anh muốn để cho cô ở tù cả đời, nhưng sức ảnh hưởng của dư luận quá lớn, vì thể diện của Bạc Thị, anh chỉ có thể tạm thời buông tha cho cô.
Chỉ là không ngờ, thế sự vô thường, năm đó anh hận cô như vậy, vậy mà bây giờ anh đã có con với cô, còn An Mật và đứa bé mà anh một lòng muốn giữ lại, cuối cùng cũng không bao giờ quay trở lại được nữa.
Tất cả những chuyện này đều là do Đường Thi gây ra, vậy mà Giang Yết còn dám thuyết phục anh buông tha cho cô, tuyệt đối không thể.
Vậy mà con khốn kia còn có can đảm sinh ra đứa con của anh, sao cô dám làm như vậy?
Bạc Dạ càng nghĩ càng tức giận, tức giận đến nỗi ném đống tài liệu trong tay ra ngoài.
Đúng lúc trợ lý đẩy cửa tiến vào, suýt chút nữa đã bị đống tài liệu này nện trúng, cũng may anh ta kịp thời quay đầu tránh đi.
Nhìn thấy ánh mắt u ám của Bạc Dạ, người trợ lý lập tức biết tâm trạng của anh không tốt, nhưng anh ta vẫn kiên trì chậm rãi bước về phía trước.
“Tổng giám đốc Bạc, đã tra được rồi, năm phút trước chiếc xe taxi đó dừng ở tòa nhà Minh Thái.”
Nghe vậy, Bạc Dạ không chút do dự lập tức cầm lấy chìa khóa xe, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Đường Thi và Đường Duy đang ngồi ăn sáng trong một cửa hàng tiện lợi.
Hai mẹ con đi ra ngoài quá vội vàng nên vẫn chưa kịp ăn gì, cậu nhóc lại đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể bỏ bữa được.
Đường Thi mua bánh mì sandwich và sữa, lúc mang đồ ăn ra, Đường Duy vỗ bàn tay nhỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Lấy khăn ăn ra lau lau bàn tay nhỏ mũm mĩm. Được rồi, bây giờ con có thể ăn rồi.”
Đường Thi vừa nhìn thấy cảnh này, khóe miệng không nhịn được cười.
Trong thời gian mang thai cậu bé, cuộc sống trong tù của cô rất thê lương, ngoại việc bị người khác hành hạ, đánh đập dã man, khó khăn nhất chính là những tháng ngày dài đằng đẵng không thấy kết thúc.
Lúc đó cô gần như khiến bản thân phát điên, nếu như không phải vì lo lắng cho sinh mệnh nhỏ trong bụng thì có lẽ cô đã không thể chịu đựng được lâu như vậy.
Không ai muốn tiếp xúc với cô, cô thường sờ bụng nói chuyện với sinh mệnh nhỏ này, có lẽ vì thế mà bây giờ Đường Duy mới biến thành cậu nhóc nói nhiều như vậy.
Những đứa trẻ ở độ tuổi của Đường Duy luôn tràn ngập lòng hiếu kỳ, mỗi ngày đều giống như cuốn sách mười vạn câu hỏi vì sao, trong đầu luôn có rất nhiều câu hỏi mà cô không thể nào trả lời được.
Đường Thi đặt thức ăn lên bàn, chậm rãi mở một chiếc bánh mì sandwich ra, đẩy ly sữa còn nóng đến trước mặt cậu bé.
“Hôm nay là sữa chuối mà Duy Duy yêu thích nhất.”
“Cảm ơn mẹ.”
Cái miệng nhỏ của Đường Duy rất ngọt, khóe mắt cong thành vầng trăng, nhìn thấy trên đĩa còn sót lại một chiếc bánh sandwich, khóe miệng của cậu bé lại không nhịn được hơi xụ xuống.
“Nếu sớm biết bác sẽ tới chậm hơn chúng ta, thế thì con đã không vội vàng rồi. Lẽ ra nên hung hăng dạy bảo cái người đụng vào mẹ một bài học mới đúng.”
“Duy Duy, chú đó chỉ là không cẩn thận mà thôi, lần sau chú ấy sẽ không làm như vậy nữa.” Đường Thi tốt tính nói.
Cậu nhóc lại lè lưỡi với cô, hoàn toàn không thèm để tâm đến lời nói của cô.
Đường Thi bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cười.
Duy Duy là tên do cô đặt, là người duy nhất trong trái tim cô, là bảo bối quý giá nhất trong lòng cô, không ai được phép cướp đi.
Vẫn còn nhớ ngày cô sinh cậu bé trong tù, hôm ấy cô bị mấy người bạn tù ép phải chùi bồn cầu, vừa ngồi xổm xuống thì nước ối đã vỡ ra, sau đó là một trận náo loạn.
Đó là một loại đau đớn còn thấu tim gan hơn cả sự sỉ nhục và tra tấn mà Bạc Dạ dành cho cô.
Cô nằm trong phòng y tế đơn sơ của nhà tù, hai cánh tay dùng sức nắm chặt lấy ga trải giường, hét lên một cách cuồng loạn, đứa trẻ chậm chạp mãi không chịu ra ngoài, ngược lại, máu trên người cô gần như chảy hết ra ngoài, khủng khiếp như một cơn ác mộng.
Cô vẫn nhớ lúc cô đau đớn sắp chết, cô đã gọi tên của Bạc Dạ đến khản cả cổ, sau đó lại bật cười.
Gọi anh thì có ích lợi gì chứ, người đã tự tay đẩy cô vào quỷ môn quan chính là anh. Nếu như cô thật sự chết trong phòng sinh, như vậy cũng tốt, không cần phải để đứa bé đi theo cô chịu khổ.
Nhưng sức sống của Đường Duy lại mạnh mẽ hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Chỉ là đứa con mà cô thập tử nhất sinh mới có thể sinh ra, ngoại trừ lúm đồng tiền ra thì khuôn mặt không có điểm nào giống cô.
Thật sự khiến cho người ta vô cùng phiền muộn.
Đường Thi đau lòng thở dài, nhìn thấy cậu nhóc ăn đến mức miệng nhỏ dính toàn tương trộn salad, cô đưa tay lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau sạch sẽ cho cậu bé.
Mãi cho đến khi bọn họ ăn gần hết bánh mì sandwich thì Đường Dịch mới khoan thai đến muộn, sau khi anh ta ngồi xuống, lập tức hung hăng hôn Đường Duy một cái, sau đó mới bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn xong, Đường Duy làm nũng, muốn Đường Dịch đưa cậu bé đi mua đồ chơi làm bằng đường, Đường Thi không còn cách nào, đành phải quay về phòng làm việc trước.
Không ngờ khi cô vừa bước tới cửa cao ốc, phía bên phải bỗng nhiên có một bóng người cao lớn đang bước nhanh tới, đôi mắt âm u hung ác như sương giá vào mùa đông.
Khoảnh khắc ánh mắt Đường Thi nhìn thấy anh, nhiệt độ quanh người cô lập tức giảm xuống mức đóng băng.
Cô ngây người ra nhìn anh, phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy, nhưng hai chân giống như bị đổ chì, không thể nhúc nhích được, khuôn mặt trắng nõn lập tức trở nên trắng bệch không còn một chút máu.