Thủ Thuận Thư

Chương 2:




Buổi tối Chu ba ba làm một bàn đồ ăn, Chu Hành cố ý đi ra ngoài mua bia, Lý Khí cầm lấy uống một lon. Chu Khuynh Vãn ngồi đối diện với anh, vẫn luôn vùi đầu ăn cơm.
Chu Hành cùng Lý Khí nói về các sự việc xảy ra ở trường học, lại thuận tiện hỏi Lý Khí có muốn học tiếp lên Cao Học (học lên cao hơn sau khi tốt nghiệp Đại Học, hình như tương tự học lên Thạc Sĩ á) không, anh nói là mình sẽ thi lên và học tiếp.
Chu Hành nghe anh nói lại bảo mình sẽ không thi đơn giản là hắn không có ý định này. Chu Khuynh Vãn nghiêng tai nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến chuyện Lý Khí sẽ ở lại trường tiếp tục học lên Cao Học thì tay cầm đũa vô thức siết chặt, đột nhiên nghe Chu Hành nói: "Vãn Vãn cũng định thi vô trường của anh phải không, vậy về sau sẽ là học đệ của tụi mình rồi."
Chu Khuynh Vãn trố mắt, sắc mặt đột nhiên ửng đỏ, cậu cúi đầu không dám ngẩng lên, lại nghe Chu Hành thở dài nói: "Nếu không phải năm ngoái thằng bé..."
Chu Khuynh Vãn nghe đoán được điều hắn sắp nói, tâm lý hoảng hốt vội vàng cắt ngang nói: "Là bản thân em năm ngoái dự thi không nghiêm túc, nên mới không thi đậu."
Chu Hành sững sờ, biết em trai nhỏ đây là không muốn nhắc đến tình trạng thân thể của cậu với người khác, liền gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Chu Khuynh Vãn thở ra một hơi, theo bản năng mà ngẩng đầu lên, liền chạm phải tầm mắt của Lý Khí, đối phương nhàn nhạt nhìn cậu, ánh mắt lộ ra tia xa lánh.
Chu Khuynh Vãn vội vã ăn xong cơm, đứng dậy nói muốn trở về phòng ôn tập, bước nhỏ lên lầu. Cậu đi rất nhanh, cơ hồ xem như là chạy về phòng. Trở về rồi, ngồi ở trước bàn học, thở hổn hển cầm lấy cốc uống hơn phân nửa, đợi nhịp tim ổn định lại mới cầm lên sách bắt đầu đọc.
Kỳ thự nội dung trong sách cậu đều hiểu, từ nhỏ đến lớn thành tích vẫn luôn đứng đầu, năm ngoái cũng bởi vì lý do thân thể mới bất đắc dĩ bỏ qua cơ duyên thi đại học, giáo viên của cậu đều vì cậu mà tiếc nuối không thôi. Năm nay thời điểm đi học lại, lão sư đặc biệt chăm sóc cậu, tiết thể dục cũng xin cho cậu khỏi phải học để cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Chu Khuynh Vãn mất tập trung đảo nội dung được ghi trên giấy, nhưng thật sự là xem không vào, dứt khoát lấy mấy đề ôn thi dự định sẽ làm trong kỳ Quốc Khánh ra xem, chỉ có một vài bài, cậu bỏ ra hơn một giờ làm xong. Khi cậu hoàn thành thời gian không sai biệt lắm đã tám giờ, Chu Khuynh Vãn nhìn ngoài cửa sổ, không nhìn thấy mặt trăng, đêm nay khí trời tựa hồ muốn mưa.
Mới vừa nghĩ như thế, liền nghe một tiếng vang ầm ầm, một tia sáng tím cắt ngang nền trời, Chu Khuynh Vãn theo bản năng run lên.
Thực ra trong lòng cậu từ khoảnh khắc nhìn thấy Lý Khí vẫn luôn cảm thấy mơ hồ không khỏe, cậu cúi đầu, thân thể nằm ở trên bàn sách, nghiêng đầu một cái, lỗ tai dán vào mặt bàn, âm thanh oanh liệt liên tục dội vào màng nhĩ.
Cậu nhắm mắt lại nghĩ tới Lý Khí.
Thời điểm luyến ái, cậu giống như một cái đuôi nhỏ dính sát Lý Khí, thời thời khắc khắc đều cảm thấy muốn cùng anh thân cận. Có thể vào lúc ấy Lý Khí rất bận, thường xuyên phải đi ra ngoài, thời gian anh ở trường học có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vì vậy, chờ Lý Khí trở lại, cả hai sẽ gặp mặt quấn lấy nhau ngay.
Bọn họ cũng như các cặp đôi tình nhân bình thường khác, xem phim ăn cơm sau đó làm tình.
Nếu như không ở ký túc xá, thì sẽ là phòng làm việc của Lý Khí. Phòng làm việc là anh cùng bằng hữu hợp tác mở ra, ban đêm không có ai, Lý Khí dùng chìa mở khóa, đẩy cửa ra, bên trong im lặng. Mở đèn rồi mới thấy rõ, trên bàn là một loạt máy vi tính. Tay bị Lý Khí nắm, mặc dù không ai sẽ tới phòng làm việc vào lúc này, cậu vẫn như trước rất hồi hộp, thả nhẹ bước chân cẩn thận từng li từng tí đi tới, Lý Khí cười chọc cậu sao lại nhát gan như vậy.
Cùng Lý Khí ở tại phòng làm việc của anh, Lý Khí rót cho cậu ly sữa bò, cậu uống sữa bò trên môi còn vương bọt sữa.
Lý Khí chỉ chỉ khóe miệng của cậu ý bảo cậu lau miệng. Cậu nhìn Lý Khí cố ý làm bộ không hiểu.
Lý Khí bất đắc dĩ, đưa tay ra, ngón tay lướt qua khóe miệng cậu, thời điểm muốn rời khỏi, ngón tay bị Chu Khuynh Vãn ngậm vào.
Trong miệng Chu Khuynh Vãn ẩm ướt cùng ấm nóng, ngón tay bị cậu liếm đến ẩm ướt, lại dùng hàm răng ma sát các khớp tay anh, như chú chó con mài răng, cọ a cọ.
Lý Khí rút ngón tay ướt ra, Chu Khuynh Vãn ngửa đầu nhìn anh, Lý Khí nhếch miệng.
Bọn họ ở trong phòng làm việc làm, Chu Khuynh Vãn bị anh nâng lên đặt trên bàn. Chân cậu quấn lấy eo Lý Khí, quần cởi ra phân nửa, ngón tay ướt lúc nãy chen vào bên trong khe mông của cậu khuấy lên mấy lần, liền nghe Chu Khuynh Vãn phát ra âm thanh mềm mại.
Độ ẩm ướt của ngón tay không đủ dùng, Lý Khí đem sữa bò Chu Khuynh Vãn uống còn dư lại sử dụng triệt để, ngón tay thon dài nhợt nhạt rút ra cắm vào, chỉ cần tay anh cắm vào, cũng đủ làm cho Chu Khuynh Vãn sảng khoái đến phát khóc.
Cậu không chịu được, nha nha mà nói anh mau vào. Lý Khí chưa từng thấy ai thiếu thao như vậy, tách chân Chu Khuynh Vãn. Ngay cả quần cũng không kịp cởi ra hết, kéo xuống phân nửa, lộ ra tính khí cương lớn, nóng hừng hực, đặt trước cửa động tràn đầy bọt sữa của Chu Khuynh Vãn, cắm vào.
Không biết từ khi nào, bên ngoài bắt đầu mưa, tiếng sấm giống như muốn xé tạc không gian, Chu Khuynh Vãn sợ đến run lập cập, địa phương dưới thân ngậm lấy Lý Khí đột nhiên siết chặt. Lý Khí kêu một tiếng, đánh mông cậu, bảo cậu thả lỏng một chút.
Chu Khuynh Vãn có chút oan ức, nắm cánh tay Lý Khí, nói mình sợ.
Lý Khí nâng eo cậu, đem cả người cậu bế dậy, học theo cách ôm trẻ con mà ôm cậu, một bên dụ dỗ, một bên tiếp tục làm cậu.
Chu Khuynh Vãn run run vòng tay qua cổ Lý Khí, Lý Khí ôm cậu, đem cậu dựa trên vách tường, hai tay nâng chân cậu, sau đó từ dưới đi lên mạnh mẽ đỉnh vào.
Sữa bò lẫn vào dịch thể tràn ra, trên đất vựng ra một bãi ướt nhẹp màu trắng.
Tiếng sấm dần dừng, mưa gió từ từ lớn lên, Chu Khuynh Vãn trong lúc hoảng hốt nghe đến tiếng mưa rơi, run run rẩy rẩy nói: "Mưa lớn quá, em không mang dù."
Lý Khí nghe vậy cười một tiếng, thời điểm chôn thật sâu vào cơ thể cậu, thấp giọng nói: "Vậy thì không cần về nữa."
Đột nhiên một thanh âm sấm sét vang lên, làm Chu Khuynh Vãn tỉnh lại.
Cậu cư nhiên gục xuống bàn mà ngủ, hoảng hốt mở mắt ra cúi đầu nhìn phía dưới của mình, cảm giác dính dấp ẩm ướt ngượng ngùng nói cho cậu biết, chính mình vậy mà lại bắn.
Chu Khuynh Vãn ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, thở dài một hơi, đứng lên.
Cầm bột giặt, cúi đầu, thất thần mở cửa phòng.
Cửa vừa mới mở ra, nghe "Ca" một tiếng, cửa phòng vệ sinh từ giữa cũng mở ra, là Lý Khí vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm tản ra. Chu Khuynh Vãn sững sờ, sau đó lập tức quay người muốn đi về phòng.
Nhưng cậu không thể rời đi, Lý Khí từ sau thân thủ tóm cậu lại, nhíu mày đánh giá. Sắc mặt Chu Khuynh Vãn không tốt, mơ hồ lộ ra màu trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, dưới mí mắt hiện ra hai quầng thâm rất lớn.
Anh nhíu nhíu mày, cũng muốn hỏi thân thể cậu có chuyện gì không, nhưng lời đến bên mép, lại đổi thành biệt nữu.
Chu Khuynh Vãn muốn trốn, ở trong ngực anh vừa lôi vừa kéo, nói anh thả cậu ra. Lý Khí không những không buông tay mà tiến lên, dắt cậu vào trong phòng.
Cửa phòng khép lại, Chu Khuynh Vãn bị anh đặt ở trên ván cửa, Lý Khí cúi đầu, thấp giọng hỏi: "Anh đáng sợ như vậy sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.