Thú Tính Đại Phát

Chương 4:




Nhan Tu Độc bởi vì cưng chiều hắn, không thể làm gì khác hơn là tay cầm khăn bố, chậm rãi hướng vào trong áo của Nguyệt Ảnh mà chà lau, muốn lau khô mồ hôi trên người hắn, để tránh bị gió lùa qua lại bị cảm lạnh.
Chẳng biết làm sao, tay y lại đụng đến nhũ tiêm nho nhỏ của Nguyệt Ảnh, cả người y trở nên bối rối, dường như có một tia sét đánh thẳng vào người, trong phút chốc toàn bộ cơ thể đều trở nên tê dại.
Nguyệt Ảnh lại hồn nhiên cười với y, y cúi đầu nhìn xuống dưới.
Mồ hôi nóng ấm chảy dọc theo cần cồ mềm mại của Nguyệt Ảnh, hắn mặc dù còn nhỏ, nhưng mà tư thế ngửa đâu ra cũng rất đẹp đẽ mị thái, mà nhủ tiêm nho nhỏ đó, màu hồng nhàn nhạt phi thường đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được muốn đưa tay đến vuốt ve một phen.
Y vừa nghĩ đến như vậy, hóa ra đã thật sự đưa tay đến vuốt lên nhũ hồng của Nguyệt Ảnh.
Nguyệt Ảnh có chút cười nhăn nhó: “Thật nhột quá, đại sư huynh, huynh có trò chơi mới gì à? Ta cũng muốn chơi với huynh.”
Hắn không kiêng nể gì mà đưa tay tiến vào trong vạt áo y, bắt đầu an ủi đầu nhũ y, một cỗ khoái cảm cấp tốc nảy lên, hạ thân y nóng lên kèm theo từng đợt tê dại dựng thẳng, y sợ đến mức vội vàng đẩy Nguyệt Ảnh ra.
Nguyệt Ảnh bị y đẩy ra, té ngã xuống đất, đã vậy chân còn bị thương, nướt mắt cứ thế chảy xuống, chính là không có kêu đau, lại còn đem vết thương dấu đi, lau lau nước mắt, làm bộ như chưa từng bị ngã.
“Đừng để cho sư phụ biết, bằng không hắn sẽ phạt ngươi.”
Trong lòng Nhan Tu Độc rất cảm động, nhưng cũng rất bấn loạn, không biết tại sao vừa rồi mình lại có cảm giác kì quái như vậy, sư vụ đối với Nguyệt Ảnh luôn thương yêu chiều chuộng, nếu mà Nguyệt Ảnh mách với sư phụ, chính mình nhất định sẽ không tránh được đò


n đau.

Sau đó y lại vì Nguyệt Ảnh mà xức thuốc, rồi trực tiếp bế Nguyệt Ảnh trở về phòng ngủ, còn bản thân sau khi quay lại phòng lại không có cách nào ngủ được, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy một trận quái dị.
Đêm hôm đó. y gặp một cơn ác mộng mà bản thân chẳng thể tưởng tượng ra được.
Y ở trong mộng xâm phạm Nguyệt Ảnh chỉ mới mười hai tuổi, bất luận Nguyệt Ảnh kêu lên đau đớn như thế nào, nói không nên, y chính là chẳng có cách nào khống chế được thú dục của bản thân, cứ vậy một lần lại một lần cường bạo hắn.
Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, y sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, dưới thân sưng to đau đớn khó chịu.
Nhưng mà Nguyệt Ảnh lúc nào cũng ngây thơ đi đến bên cạnh y, ánh mắt y nhìn Nguyệt Ảnh càng lúc càng khác lạ, y lúc nào cũng cảm thấy đói khát muốn nhìn thấy hai điểm hồng trên ngực hắn, càng không thể tự chủ được mà muốn chạm vào hắn, hôn lên gương mặt hắn.
Y còn tưởng rằng bản thân luôn luôn cấm dục, không giống như các sư đệ ra ngoài tìm đến kĩ viện để giải quyết. Vì vậy y tìm tới một kĩ viện ở gần trang, chọn một cô nương xinh đẹp sạch sẽ; nhưng mà sau khi quay về trang, nhìn thấy Nguyệt Ảnh, cảm giác sắc dục vẫn chẳng giảm bớt được chút nào, chỉ càng thêm mãnh liệt mà thôi,
Y cũng không có biện pháp nào chấp nhận được thú tính biến thái của mình, lại càng không muốn gây ra bất kì thương tổn nào cho Nguyệt Ảnh lúc nào cũng sùng bái y, vì vậy y tự nguyện ra ngoài, đi đến nơi xa nhất sơn trang, giải quyết những việc khó nhất, mấy tháng trời mới về lại sơn trang một lần.
Nhưng mà như thế này căn bản là không có cách nào đè nén được ác mộng của bản thân, mỗi lần quay về trang, Nguyệt Ảnh hiện ra càng thêm động lòng người, y thậm chí nhìn thấy hắn từ xa đã trở nên mê muội, ngay cả khi hắn đi ngang qua, cũng có thể nghe thấy được hương thơm tươi mát trên người hắn lưu lại, y theo đó mà cảm thấy nội tâm dâng lên một trận tê dại đầy hưng phấn.
Nhưng mà nam nhân với nam nhân như thế nào có khả năng… Càng huống chi Nguyệt Ảnh cũng không phải là người có tình cảm biến thái, bởi vậy thời gian y ở lại trong trang càng ngày càng ngắn, nhưng mà trong mộng số lượng lần xâm phạm hắn lại càng lúc càng thường xuyên hơn.
Thường xuyên đến mức làm y sợ hãi, ngay cả một cái liếc mắt của Nguyệt Ảnh cũng làm cho y kích động không thôi. Bằng thực lực của y, y có thể tách khỏi sơn trang, nhưng mà không thấy Nguyệt Ảnh, trong lòng y rất nhớ; thấy hắn rồi, lại càng thêm cuống quít trong giấc mộng xuân.
Hắn ra khỏi trang thật lâu mới trở lại một lần, Nguyệt Ảnh ban đầu còn có thể bĩu môi giận dỗi, nhưng dần về sau, hắn từ từ lớn lên, tựa hồ tình cảm cũng không còn như trong quá khứ, ngay cả đi ngang qua người y, cũng như là không quen biết.
Lúc này trong ngực y một trận quặn đau, rồi lại tự nói với chính mình, như vậy là tốt nhất, hắn vĩnh viễn sẽ không thể biết được dục vọng ti tiện của mình, trong lòng hắn, mình vĩnh viễn là một đại sư huynh lúc nào cũng nâng niu chiều chuộng hắn là đủ.
Mãi cho đến một ngày, Nguyệt Ảnh phóng hỏa giết người, thiêu trang hủy diệt hết thảy, y mới hiểu được hắn không bao giờ còn là Nguyệt Ảnh đáng yêu mê người vốn luôn ở trong trái tim mình bấy lâu.

“Đau quá…”
Trong ngực Nhan Tu Độc vừa đau lại vừa nóng, dường như cả người đang bị đun sôi, cử động dù chỉ một ngón tay cũng làm cho y thống khổ vô cùng, toàn thân như đang bị hỏa thiêu, ngay cả người trước mặt cũng không thấy rõ.
Người trước giường thờ ơ lạnh nhạt liếc nhìn khổ trạng của y, thấy y không chịu được nhiệt khí nóng rực trong ngực vươn tay ra, người nọ cũng không có ý định cầm lấy tay y.
Có lẽ như vậy chết đi cũng tốt lắm, y sẽ không phải cường ngạnh áp chế đi dục vọng khổ luyến của mình, không cần lần nữa mơ đến cảnh vươn ma trảo xâm phạm đến Nguyệt Ảnh; thậm chí ngay cả trong mộng, y đối với chuyện Nguyệt Ảnh trở nên lả lơi mà phi thường vui sướng, mà mình như vậy còn không bằng cả cầm thú, có lẽ y sẽ không cần phải đối mặt thêm lần nào nữa.
Có lẽ Nguyệt Ảnh đã sớm biết mình dùng ánh mắt như thế nào mà nhìn hắn, hắn mới có thể nổi điên bên cạnh ao; vừa nghĩ đến Nguyệt Ảnh biết được dục vọng hạ lưu của mình đối với hắn, trong ngực y bỗng trở nên lạnh lẽo.
Y không kềm được mà nghĩ đến ánh mắt khinh bỉ của Nguyệt Ảnh nhìn y đầy khinh khi, y không muốn trong lòng hắn hình tượng của mình chẳng còn sót lại chút gì, Nguyệt Ảnh không có khả năng thương y, nhưng mà y hi vọng ít nhất những khi nào Nguyệt Ảnh nhớ về y, cũng chẳng phải hình dung bằng hai chữ khinh thường.
Từ sau khi sơn trang bị Nguyệt Ảnh thiêu hủy, y đã chưa một lần gặp lại hắn.
Y chưa từng có nhiều năm như vậy không gặp hắn, nghĩ đến đó trái tim cơ hồ cũng muốn ngừng đập, cũng cơ hồ sắp phát điên, y hận không thể vọt vào trong Cầu Hận lâu, chỉ cần nhìn thấy Nguyệt Ảnh một lần là đủ; nhưng y biết được bản thân căn bản là không có lí do gì để gặp hắn cả, Nguyệt Ảnh cũng không muốn gặp lại y.
Mà lần này bảo bối nhi trúng độc, vừa vặn cho y một lí do, làm cho y có thể quang minh chính đại mà đi tìm Nguyệt Ảnh. Truyện Tiên Hiệp
Cho nên khi y thật sự đến được Cầu Hận lâu, mới có thể ngay trong mơ mà nhìn thấy bản thân đang xâm phạm Nguyệt Ảnh, mùi vị trên người Nguyệt Ảnh vừa thơm mát lại ngọt ngào, toàn thân mát lạnh, thóa dịch trên môi ngọt như ngọc dịch, còn có khi y tiến thẳng vào trong cơ thể hắn, thanh âm yêu kiều của hắn, làm cho tất cả những mộng xuân trước kia của y đều buồn bã thất sắc.
Giấc mộng chân thật ấy làm cho y vừa ngọt ngào vừa cay đắng, nhưng mùi thơm ngọt ngào của hắn, rất ngọt, làm cho y không thể nào quên đi được.
Tựa như bất luận kẻ nào trước khi chết đều có hồi quang phản chiếu, y lại nghe thấy mùi vị thơm mát ngọt ngào kia, hương thơm đó làm cho y mê muội không thôi, vài sợi tóc lòa xòa dừng lại trên ngực y.
“Đau không?”
Theo sau câu nói, ngón tay lạnh lẽo đè lên ngực Nhan Tu Độc khiến khi đau đến rên thành tiếng; áp bách này, làm cho y đau đến không cách nào thở được, càng không có cách chi trả lời.
“Có đau như trái tim của ta không?” Làn môi mềm mại phủ lên đôi môi Nhan Tu Độc, mở ra hàm răng nghiến chặt của y, cái lưỡi thơm mát vị đinh hương theo đó tiến vào trong, cùng đầu lưỡi y giao triền quấn quít… Y lần đầu tiên có dũng khí phóng đãng như vậy mà hôn người trong mộng đang ở ngay trước mặt.
Hắn là Nguyệt Ảnh xinh đẹp, hắn là Nguyệt Ảnh mà trong lòng lúc nào cũng nhớ nhung đến nhưng cũng là Nguyệt Ảnh mà y không cách nào dám mạo phạm.
Nụ hôn triền miên đến khi y không có cách nào thở được, đôi môi lại hé mở, một viên dược hoàn trôi vào miệng y, một mùi hết sức cay độc; cỗ cay độc ấy sau khi tiến vào trong cổ họng đi thẳng vào dạ dày, cơn đau đớn nơi ngực y tựa như tốt hơn rất nhiều.
Y cũng đã bình ổn hô hấp, trong ngực đã không còn cảm thấy đau như trước.
Không quá vài ngày, Nhan Tu Độc lần nữa phục hồi thần trí, bên cạnh giường là Lương Thanh Nghĩa đã không ngừng túc trực vài ngài không ngủ.
“Đại sư huynh, ngươi có khỏe không? Ngươi ói ra rất nhiều máu.”
Nhìn sắc mặt hắn tiều tụy, cũng biết Lương Thanh Nghĩa trong những ngày y hôn mê đã chăm sóc y như thế nào, trong lòng Nhan Tu Độc gánh nặng không ngừng gia tăng, ngay cả trong ngực cũng trở nên đau buốt, nhưng y vẫn hé ra một mạt cười lãnh đạm.
“Ta đã tốt hơn nhiều rồi, nhị sư đệ, ngươi cũng nhanh nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng để ngã bệnh.”
“Nguyệt Ảnh thật không phải là người, hắn tại sao lại đánh một chưởng vào ngay ngực ngươi, chẳng phải là muốn giết ngươi hay sao…”
Lương Thanh Nghĩa kích động không thôi, không nhịn được lấy tay đấm xuống giường, hắn không biết Nguyệt Ảnh tại sao lại lãnh khốc vô tình đến như vậy, đại sư huynh cũng đâu có làm bất kì chuyện gì có lỗi với hắn đâu cơ chứ.
Có lẽ trong trang có thể có các sư đệ khác ngấm ngầm tổn hại hắn, thậm chí xa lánh hắn, nhưng có trời đất này chứng giám, hắn chưa từng nhìn thấy đại sư huynh làm ra những chuyện như vậy, thậm chí hắn còn thay đại sư huynh giáo huấn những sư đệ chuyên đi ăn nói lung tung.
“Đừng nói nữa, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta cũng mệt mỏi rồi.”
Y cuối cùng nói ra một câu, làm cho Lương Thanh Nghĩa gật đầu, hắn biết đại sư huynh luôn luôn nhân từ, không muốn phê bình người khác, mà lại càng không nguyện ý nghe những lời chỉ trích của người khác, cho nên hắn cũng không thể làm gì khác hơn là trở về nghỉ ngơi. Hắn cũng chỉ ở cách vách mà thôi, nếu có chuyện gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Mà Nhan Tu Độc sau khi ngủ đến nửa đêm tỉnh dậy, toàn thân sốt cao, trong miệng vừa khô vừa khát, nhưng rồi lại không đành lòng nửa đêm đem Lương Thanh Nghĩa đã mệt chết gọi dậy.
Y chịu đựng cơn đau nhức trong ngực bước xuống giường uống nước, tới ngày thứ hai y lại càng thêm mệt mỏi, lại không thể xuống giường được.
Chờ khi cơn sớt của y hết toàn bộ, y cũng gầy đi một vòng, từ nay về sau ngực y mang theo bệnh, không cách nào sử dụng võ công, chỉ cần hơi mệt nhọc một chút, trong ngực liền ẩn ẩn đau; mà Nguyệt Ảnh đối với y thì không nghe không thấy không hỏi, xem y như một kẻ đã chết.
Trong nháy mắt, Nhan Tu Độc làm tôi tớ trong Cầu Hận lâu cũng đã nửa năm, cũng chỉ gặp qua Nguyệt Ảnh một lần lúc bị hắn đả thương mà thôi, từ đó về sau cũng không hề gặp lại nữa. Trong lâu quản chế hết sức nghiêm khắc, y không thể làm việc nặng, mà lấy một thân đã vào tuổi trung niên của y, đã không còn cách nào làm việc nặng được nữa.
Sau y lại bị phân phối đến làm công việc lau dọn trong lâu, việc này không cần dùng đến thể lực nhiều, nhưng mà mỗi ngày đều phải tỉ mỉ lau dọn đồ này vật kia, thì trở nên bận gấp ba bốn lần tôi tớ bình thường.
Lương Thanh Nghĩa biết được tình huống thân thể của y bây giờ chẳng khác gì phế nhân, so với mình còn nghiêm trọng hơn, không khỏi đau lòng, ra sức mắng chửi Nguyệt Ảnh vô tình vô nghĩa.
Sau đó, y lại bị phái đến lau dọn ao tắm trong Thạch viện, không được để mọc rêu.
Đây là nơi mà mỗi ngày Nguyễn Cầu Hận luôn đến để tắm rửa, Nhan Tu Độc mỗi ngày cũng đến nơi đây quét dọn; ngày hôm đó, y lại nhìn thấy Nguyễn Cầu Hận tắm rửa.
“Đem rượu đến đây.”
Nhan Tu Độc nghe lệnh làm việc, đem bình rượu đặt trong lương đình bưng tới, hai mắt cũng không nhìn thẳng vào hắn.
Giọng Nguyễn Cầu Hậ


n tràn đầy căn hận lãnh đạm nói: “Ngực còn đau không?”

“Không… không đau…”
Vừa mới nói xong bên má phải Nhan Tu Độc liền đau đớn, đúng là Nguyễn Cầu Hận thưởng cho y một cái tát, mặt hắn lạnh như băng giận dữ khiển trách.
“Một cẩu nô tài tâm khẩu thị phi, ta hỏi ngươi còn đau không, ngươi dám nói dối? Nhìn thẳng vào hai mắt chủ tử, ai chuẩn cho ngươi cúi đầu, ta làm sao biết khi ngươi cúi đầu có phải là đang nghĩ tới chuyện bẩn thỉu gì không.”
Má phải Nhan Tu Độc bỏng rát, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Nguyệt Ảnh, khoảng cách giữa hai người thật ngắn ngủi, hắn tùy ý ngồi bên cạnh dục trì, da thịt trắng mịn như tỏa ra ánh sáng, y trong lúc nhất thời không dám nhìn kĩ, trong cổ họng lại dâng lên một trận khô khốc.
Hắn đem bầu rượu nhét vào trong tay y, “Tưới rượu lên người ta rồi lau, lau cho đều vào, nếu để ta phát hiện ra ngươi lười biếng, ta sẽ không giống như lần trước chỉ đánh ngươi hai chưởng là xong việc đâu.”
“Lau cơ thể bằng rượu?” Nhan Tu Độc thiếu chút nữa là cà lăm, rượu vốn là để uống, y trước giờ quả thật không biết còn có thể dùng để chà lau lên cơ thể.
Nguyễn Cầu Hận hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của y, chỉ vén toàn bộ mái tóc dài của mình ra phía trước, “Bắt đầu từ phía sau đi, nếu để ta phát hiện hai tròng mắt của ngươi dám nhìn loạn, ta sẽ móc mắt của ngươi ra.”
Nhan Tu Độc có chút bủn rủn, tay thế nhưng lại không tự chủ mà hướng lên lưng Nguyệt Ảnh bắt đầu vỗ về, rượu kia mang theo mùi hương hoa quả thơm mát, y đổ lên lưng hắn, chảy xuống dưới, mắt đầu xoa bóp.
Mỗi phân mỗi tấc da thịt dưới tay y, đều nõn nà xinh đẹp tràn đầy ấm áp, nhất là mới nhúng qua nước ấm trong ao, lại loáng thoáng ánh sáng màu hồng nhạt.
“Uhm…” Nguyễn Cầu Hận tựa hồ hết sức thoải mái nhắm mắt lại, “Lau ở phía trước đi.”
Hắn xoay người dựa vào bờ thạch trì, thả lỏng thân thể cho y chà lau.
Nhan Tu Độc thế nhưng cả người rịn đầy mồ hôi, bắt đầu chà xát từ cổ hắn đến ngực, hai điểm hồng nhũ trước ngực xinh đẹp động lòng người, như là đang cầu xin người khác yêu thương; y không dám nhìn lâu, lập tức lau xuống dưới.
“Xuống dưới một chút…”
Nước miếng trào ra trong miệng Nhan Tu Độc, bàn tay của y bắt đầu xoa nắn xuống dưới, nương theo rượu mà sờ đến cái bụng bằng phẳng của Nguyệt Ảnh, đến thảm cỏ thưa thớt, cuối cùng là tới…
Y đột nhiên cả kinh, liền nhận thức được bản thân trong lúc thất thần đã vuốt ve đến nơi nào rồi.
Nguyễn Cầu Hận lúc này đôi mắt tàn khốc đã mở ra, thần sắc tự nhiên, tựa hồ như Nhan Tu Độc chưa bao giờ mạo phạm tới hắn.
“Ngồi lên giữa hai chân ta, đừng quên hai đùi ta còn chưa lau.”
Y ngồi giữa hai chân hắn, hai chân thon dài của Nguyệt Ảnh đặt bên thắt lưng y, cái này dường như là tư thế cầu hoan thông dụng, làm cho y hô hấp gấp gáp, một đống suy nghĩ không nên có dâng lên làm cho hạ thân y sưng to.
Y chỉ cần nhấc đôi chân trắng nõn của hắn lên quấn quanh lưng, ngã về phía trước một tí, sẽ có thể đâm vào ngay trước cúc hoa của Nguyệt Ảnh; vừa nghĩ như vậy, hạ thân của y liền nóng rực khó có thể tự kiềm chế.
Y cả người khẽ run, thật vất vả hoàn thành công việc mà hắn ra lệnh, đầy đầu toàn mồ hôi nhỏ giọng nói: “Lâu chủ, làm xong rồi.”
Nguyễn Cầu Hận di chuyển thắt lưng, đem nửa người ngồi dậy, bây giờ cả hai người đều ngồi trên bờ, trên người có mấy phần dính lại vào nhau. “Ngươi hôm nay đã tắm chưa?”
“Đã tắm lúc sáng…” Nhan Tu Độc đáp lại có chút run, trong ngực bởi vì kích động mà ẩn ẩn đau.
Nguyễn Cầu Hận lạnh lùng cười, ngón trỏ trên tay phải chỉ vào ngực y, “Ngươi biết không? Chỉ cần ngươi làm việc quá sức một chút nơi này của ngươi sẽ kịch liệt đau đớn, sẽ rất đau, đau đến mức làm cho ngươi chỉ muốn tìm tới cái chết, đương nhiên cái này cũng kể cả ngươi khi ngươi cùng người khác hoan ái.”
“Ta hôm nay đã biết.”
Khóe miệng Nguyễn Cầu Hận cong lên, cười đến lạnh lẽo, nhưng mà ít ra cũng có thể xem như là một nụ cười.
“Như thế nào? Sau khi bị ta mắng, ngươi đã trở nên ngoan ngoãn rồi sao? Lần trước bị ta đánh hai chưởng, đau chết đi sống lại, có hận ta không?”
“Không hận.” Y nói.
Nghĩ không ra trong mắt Nguyễn Cầu Hận chợt lóe lên tia tàn khốc, đúng là nổi giận lôi đình, Nhan Tu Độc căn bản không biết hắn vì sao lại tức giận như vậy, thoáng chốc lại bị giáng một tát vào má trái.
“Tên nô tài này nói dối thành tính, ta mới khen ngươi hai câu, ngươi không ngờ lại còn dám nói dối, ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, sẽ làm ta vui, ta sẽ vừa lòng sao? Cẩu nô tài ti tiện…”
Một tát này so với cái vừa rồi nặng tay hơn rất nhiền, Nhan Tu Độc cơ hồ đã mất hết võ công, y ngã nghiêng ra sau, Nguyễn Cầu Hận nhân tiện thuận thế toàn thân đều ngã lên người y, mùi hương thơm mát trên người y truyền vào từ chóp mũi làm cho Nhan Tu Độc thiếu điều muốn hôn mê.
Mà hắn không chỉ ngã nằm lên trên người y, hắn lại còn đem quần y lột xuống, hai tay nâng biểu tượng của Nhan Tu Độc lúc nãy còn cương cứng lên, đưa vào giữa đôi môi ấm nóng, không ngừng mút liếm.
“Không… không…”
Nhan Tu Độc từ chối vài lần, y lại cảm giác được mình trầm mê vào trong cơn ác mộng thường xuyên kia, nhưng mà cảm giác đôi môi đỏ mọng hàm chứa bộ vị nóng rực của mình cảm giác thật quá chân thật, làm cho toàn thân y bủn rủn, phần eo cứ thế mà chuyển động theo qui luật.
“Tiểu sư đệ… Van cầu ngươi, không nên…” Bằng không y sẽ không có cách nào không chế được dục vọng tà ác của mình đối với hắn!
Mà Nguyễn Cầu Hận tựa như đang hút một cái gì đó, không thể mở miệng đồng ý; bị đùa bỡn dưới khoan miệng ấm áp của hắn, mặt mũi Nhan Tu Độc trở nên vặn vẹo, hạ thân sẽ tiết ra mất, siết chặt hai tay, cơ hồ không có cách nào áp chế được.
Nhìn thấy y giống như muốn phát tiết, Nguyễn Cầu Hận há miệng ra, nhưng đem hai tay y khóa lại, đem thân thể thơm mát vùi vào trong lòng y, giống như là trong dĩ vãng mỗi lần y luyện công mệt mỏi lại làm nũng để y ôm.
Chỉ bất đồng ở chỗ là lần này hắn trần truộng cuộn trong lòng y, mềm mại thơm tho làm vùi vào lòng y, những sợi tóc mềm mại của hắn quét lên ngực y vẽ nên một mảnh phong tình vô hạn tươi đẹp đắc ý.
Khí tức Nhan Tu Độc tăng lên, y chớp mắt nhìn chằm chằm vào hồng nhũ tươi đẹp mà lúc nào y cũng phải dặn mình rời ra, trong lòng dâng lên ham muốn vô hạn, y run rẩy há miệng ngậm lấy nó, giống như những lần trầm luân trong mộng cảnh, không chỉ ngậm mút vào, y còn nghe thấy tiếng Nguyệt Ảnh thở gấp rên rỉ, thanh âm đó làm cho dục vọng của y càng khó đình chỉ.
Đây là mộng hay là thật, đã làm cho y mơ hồ hết cả; mà đầu nhũ vừa mới được chà lau bằng rượu tản mát ra mùi hương hoa quả thơm mát tỏa ra trong miệng y, làm cho y biết được đây không phải là trong giấc mộng của y mà là sự thật.
Hai người xích lõa dán cùng một chỗ với nhau, Nhan Tu Độc không thể tin được mộng xông bấy lâu nay của mình đã trở thành hiện thực, y đỡ lấy hai mông của hắn, đâm thẳng vào trong cúc huyệt của Nguyệt Ảnh, chẳng để ý đến bất kì điều gì nữa chỉ không ngừng xỏ xuyên, bởi vận động kịch liệt mà trong ngực từng cơn đau không ngừng dâng lên.
“Đừng uhm… uhm, a…”
Nguyễn Cầu Hận nghiến răng thừa nhận trừu sáp dũng mãnh của y, trên mặt xuất hiện cao trào mà càng trở nên xinh đẹp.
Nhan Tu Độc lại nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu trong những cơn mơ, liền chẳng có cách nào kiên nhẫn hơn nữa toàn bộ tuôn ra, nhiệt lưu phát tiết vào thẳng trang cơ thể Nguyệt Ảnh.
“Ôm ta vào trong nước.”
Nhan Tu Độc nghe lệnh đem người trong lòng ôm vào dục trì, hai người trong nước chuyển động chầm chậm, hắn như con chim non rúc vào trong lòng y, trên người bởi đổ mồ hôi mà tỏa ra mùi hương thơm mát như mê dược khiến thần trí y trở nên mơ hồ.
Bọn họ ở trong nước làm thêm một lần nữa, mặc dù ngực y đau đớn vô cùng, nhưng y đã trở nên như điên như dại không ngừng theo sát Nguyệt Ảnh cầu hoan, vẻ mặt của hắn trở nên kiều mị dục tiên dục tử làm cho hắn cảm thấy chết cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Ở trong nước phát tiết toàn bộ dục vọng, Nguyễn Cầu Hận khoác áo vào người đứng lên, không nói thêm bất kì điều gì, tựa như Nhan Tu Độc chỉ là một nam kĩ được sử dụng trong giây lát.
Nhan Tu Độc ngây dại nhìn theo bóng lưng hắn. Y không cuồng vọng tới mức nghĩ rằng mình có thể ôm hắn, thậm chí là hôn hắn, nếm lấy hương vị ngọt ngào trên thân thể hắn.
Y thất hồn lạc phách trở về lại phòng mình, trong đầu chỉ ngập tràn hình ảnh hoan ái lúc nãy, y không thể ngồi yên trên ghế, nửa năm qua đây là lần đầu tiên ngực đau đớn như vậy, nhưng y không một chút nào quan tâm… một chút cũng không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.