*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiếu đi một lớp rào cản trong suốt, tạo ra sự thân mật chưa từng có.
Vệ Lai ôm chặt eo anh.
Châu Túc Tấn hít sâu một hơi, gần như mất tự chủ, anh cúi đầu hôn người dưới thân, dây áo của cô đã trượt xuống bên tai.
Anh hôn lên môi cô, “Có thể thả lỏng chút không?”
Anh không cách nào di chuyển.
Đầu ngón tay trái của Vệ Lai bị anh xoa nắn, đầu ngón tay là nơi nhạy cảm của cô, cô chỉ có thể thả lỏng đôi chút.
Khó khăn lắm cô mới rụt tay ra khỏi bàn tay anh, hai tay vòng qua cổ anh, “Anh đã nghĩ ra tên của em bé chưa?”
Châu Túc Tấn: “Nghĩ rồi. Biệt danh là Thần Thần.”
“Thần trong tập đoàn Khôn Thần?”
“Ừm.”
Thần Diệc là vì sao, cô thích nhất là bầu trời đầy sao.
Vệ Lai bỗng nhiên vùi mặt vào cổ anh, lúc tiếng nức nở vang lên quá lớn, cô cắn hôn lên yết hầu anh.
Hơi thở thanh mát phả vào mũi cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, giao thoa tại nơi sâu nhất trong cô.
Ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức đánh thức giấc ngủ của hai người, hôm nay phải đến nhà của ông bà nội ăn tiệc.
Vệ Lai lết thân thể mệt mỏi ra khỏi chăn, hai chân như thể không còn là của cô.
Cô mở rèm, sau trận tuyết bầu trời lại trong xanh, nắng chiếu chói chang.
“Ba có ở nhà không?” Trên đường đến nhà ông bà nội, Vệ Lai hỏi.
“Có ở nhà, tối hôm qua vừa về.” Châu Túc Tấn nói, bữa tiệc hôm nay ba cũng tới.
Anh nắm tay cô, “Lúc ăn cơm anh sẽ ngồi cạnh em, không muốn nói có thể bớt nói đôi câu, không nói câu nào cũng được, không sao cả.”
Vệ Lai ngược lại trấn an anh: “Em không sao, nếu anh không muốn nói, em sẽ nói thay anh.”
Châu Túc Tấn nhìn sâu vào mắt cô hồi lâu.
Nhìn đến mức khiến nhịp tim của Vệ Lai tăng nhanh, cô dựa vào lòng anh.
Châu Túc Tấn ôm cô, “Cảm ơn em.”
Lần cuối cùng anh nói cảm ơn với cô một cách trịnh trọng như vậy, là khi cô nghiêm túc chuẩn bị quà tặng người nhà của anh.
Kết hôn hơn hai năm, mỗi lần đến Bắc Kinh, ba Châu đều không có nhà. Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp người thật, không khác trên video là bao.
Khí chất của ba Châu và ông nội giống hệt nhau, ánh mắt sắc bén mang theo uy lực.
“Ba.” Lời chào hỏi không quá tự nhiên.
Ba Châu gật đầu: “Giang Thành ấm áp, con ở đây có quen không?”
Châu Túc Tấn chen vào: “Ba anh từng ở Giang Thành vài năm.”
Vệ Lai: “?”
Ánh mắt cô vô cùng hoài nghi, chưa từng nghe thấy ai nhắc đến chuyện này.
Ba Châu tức giận vài giây rồi bình tĩnh lại, giọng nói nghiêm nghị: “Đó là khi ba của Mẫn Đình làm việc ở Giang Thành.”
Châu Gia Diệp ngồi bên cạnh suýt nữa bật cười thành tiếng, em trai của anh cố tình chuyển chủ đề, quả nhiên đã thành công.
Ba Châu nhìn con trai út: “Bao nhiêu năm nay ba ở đâu, con không nhớ sao?”
Thấy hai cha con chuẩn bị tranh cãi, Ninh Như Trân lấy ra một phong bao lì xì nhét vào tay chồng, đây là tiền mừng tuổi chuẩn bị cho Vệ Lai, bà ra hiệu cho chồng bằng mắt.
Ba Châu liếc qua con trai út, lúc nhìn sang Vệ Lai, sắc mặt bình tĩnh hơn rất nhiều, ông đưa lì xì cho cô: “Thay ba gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ con.”
“Con cảm ơn ba.”
Ninh Như Trân ra hiệu cho con trai út: “Con đưa Vệ Lai lên lầu đi, anh chị em họ của con đang ở trên lầu đánh bài đấy.”
Lên đến cầu thang, Vệ Lai mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi mấy đứa trẻ đi xa rồi, ba Châu mới thể hiện sự bất mãn: “Không phải bà nói sẽ không nói giúp Châu Túc Tấn sao.”
Ninh Như Trân: “Ông so đo với con cái làm gì. Ông không thấy thằng bé cố tình nói sai sao?” Bà vỗ vỗ chồng, “Được rồi, đừng tức giận. Đầu xuân năm mới, đừng làm bản thân giận đến mức tăng huyết áp.”
Ba Châu đến bây giờ vẫn không bỏ qua: “Bảo nó làm lễ đính hôn ở Bắc Kinh, nó làm như gió thổi qua tai.”
Ninh Như Trân: “Thằng bé mà thật sự nghe lời ông, e rằng Vệ Lai sẽ không thể bước chân vào gia tộc chúng ta, huống chi là kết hôn hai năm đều không dự tiệc gia đình.”
Ba Châu: “……”
Ông nhìn vợ, không phản bác.
Ninh Như Trân nghiêng người, rót một tách trà đưa cho chồng, “Trà của Giang Thành, ông nếm thử đi.” Bà bị ảnh hưởng bởi em gái và em rể, dần quen với việc uống trà Giang Thành.
Lúc uống vào là vị thanh nhẹ, lúc nuốt xuống là vị thơm mát.
Trong cái đắng có chút hương thơm.
Ba Châu cầm lấy tách trà, “Bà đừng đổi chủ đề.”
Ninh Như Trân cũng cầm một tách lên, nhấp một ngụm nhỏ, “Mấy năm trước kết hôn với ông, thật ra tôi không muốn đón Tết ở nhà ông chút nào, tôi muốn về London với ba mẹ mình.”
Im lặng một lúc, bà không nói gì thêm, tiếp tục thưởng trà.
Ba Châu nhìn vợ với cảm xúc phức tạp, sau đó nắm lấy tay vợ.
Ninh Như Trân phát hiện mình đã chuyển chủ đề thành công, khiến chồng bắt đầu tự trách bản thân.
Lúc mới kết hôn, bà đúng thật rất nhớ cha mẹ, thậm chí còn cảm thấy bài xích việc gia nhập vào gia đình chồng. Bà vốn ít nói, không thích náo nhiệt, hơn nữa vì công việc bận rộn mà chồng rất ít khi có mặt ở nhà để tham gia vào những bữa tiệc gia đình, cho nên dịp Trung thu hay lễ Tết mỗi năm, là khoảng thời gian bà không mong đợi nhất.
Ba Châu: “Về sau hai đứa muốn tổ chức đám cưới ở đâu, muốn ăn Tết ở đâu, có về tham gia tiệc gia đình hay không, tôi sẽ không quản nữa, được chưa nào.”
Ông nhấp một ngụm trà, nói với vợ: “Trà rất ngon.”
Ninh Như Trân mỉm cười: “Không cần miễn cưỡng như vậy.”
__
Do ảnh hưởng xấu từ Lục An, trò chơi bài tự chế đã trở nên phổ biến trong giới. Châu Túc Tấn đẩy cửa phòng chơi bài trên tầng, nghe thấy anh họ nói: “Anh ra hai lá ba anh.”
Chị họ nói: “Chị ra một lá ba chị.”
Đến lượt Châu Gia Diệp, anh ra hai lá Châu Túc Tấn, “Tuyệt đối khiến ông nội tức đến mức lấy số khám bệnh chỗ bà nội.”
Cả phòng cười rộ lên.