Thu Tư

Chương 10:




Chạy một mạch ra khỏi tòa nhà của công ty, Thu Tư giơ tay đang muốn gọi taxi đi tìm Tang Mặc Ngôn để tính toán nợ nần thì nghe thấy ở phía sau có tiếng còi ô tô vang lên, tiếp theo chính là giọng nói lạnh lùng trầm thấp trước sau như một của Tang Mặc Ngôn: “Anh nói rồi, anh sẽ tới đón em.”
“Tang Mặc Ngôn, anh có ý gì hả?” Thu Tư xoay người nhìn chằm chằm Tang Mặc Ngôn, thanh âm cũng vì tức giận mà trở nên lớn giọng, khiến người xung quanh liên lục liếc mắt về phía bọn họ.
“Cái gì?”
“Tại sao anh lại thu mua công ty của chúng tôi? Chẳng lẽ là để thỏa mãn tâm lí biến thái của anh, làm cho tôi 24/24 giờ bị anh giam cầm sao?”
“Lên xe.” Tang Mặc Ngôn mang theo giọng mệnh lệnh, từ chỗ ngồi lái xe nghiêng người mở cửa xe chỗ ngồi bên cạnh sau đó hờ hững nhìn Thu Tư lửa giận ngập trời.
“Không muốn.” Vì tức giận mà hai má Thu Tư đỏ ửng, thanh âm cũng càng thêm sắc nhọn.
Nhìn Thu Tư kích động như thế, lời nói của Tang Mặc Ngôn cũng chuyển biến mang theo chút ôn hòa: “Không cần tùy hứng như thế.”
“Tôi tùy hứng? Đây đều là anh ép bức tôi.”
“Không nên để anh lặp lại những lời anh vừa nói, lên xe.” Ánh mắt Tang Mặc Ngôn sắc nhọn, thanh âm nghiêm khắc lạnh như băng làm cho sinh vật trong vòng mấy mét xung quanh đều bỏ đi, ngay cả người nhiều chuyện thích xem náo nhiệt cũng không có. (anh là quỷ sao =.=)
Nhưng Thu Tư đang bị tâm trạng tức giận chiếm giữ toàn bộ tư tưởng khiến cậu không biết e ngại uy nghiêm của Tang Mặc Ngôn: “Tôi cũng nói rồi, không!”
Nhìn Thu Tư nổi giận đùng đùng, Tang Mặc Ngôn chỉ bình tĩnh xuống xe: “Em không cần cô nhi viện Dũ Tâm sao?” Tuy là lời nói thản nhiên, nhưng bên trong lại ẩn giấu một sự uy hiếp vô tận.
“Anh thật đê tiện.”
“Cho nên mới có thể có được em.” Khẩu khí bá đạo khiến tâm trạng Thu Tư càng thêm phẫn nộ.
“Anh…” Một cảm giác hoa mắt chóng mặt kéo tới làm cậu vô lực lui từng bước về phía sau, vừa vặn tiến vào đường lớn của dòng xe cộ đang đi tới đi lui. Ngay lúc đó, trên đường hiện ra một chiếc xe tải chạy nhanh hướng về phía Thu Tư…
Tang Mặc Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất phi đến bên người Thu Tư, vững vàng ôm lấy Thu Tư đang ngẩn người ra vào trong lòng, kéo đến chỗ an toàn.
“Không có việc gì rồi, không phải sợ.” Hắn vỗ nhẹ lưng Thu Tư, ôn hòa trấn an Thu Tư đang hoảng sợ: “Tốt rồi, hiện tại không sao rồi.”
Thu Tư có phần chấn kinh thành thành thật thật dựa vào ngực Tang Mặc Ngôn: “Vừa rồi…cám ơn anh.”
“Lên xe đi, anh đưa em đến công ty.”
“…Được.”
Ngồi lên xe, Thu Tư nhờ kính phản quang bên trong lén nhìn vẻ mặt hờ hững của Tang Mặc Ngôn. Ánh mắt đối diện với nhau, cũng không biết là chột dạ hay là khiếp đảm, cậu vội vàng quay đầu, lúng túng hướng ánh mắt ra phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không dám trộm liếc mắt nhìn Tang Mặc Ngôn thêm nữa. Nhìn ra Thu Tư có tâm sự, lời nói của Tang Mặc Ngôn không phải là nghi vấn mà là khẳng định: “Có việc?”
“Tôi muốn hỏi anh…Vừa rồi tại sao tim anh lại đập nhanh như vậy?” Nhịp tim của Tang Mặc Ngôn luôn luôn vững vàng ổn định. Nhưng vừa rồi tựa vào trong ngực hắn nghe được tiếng nhịp tim hoảng loạn mất trật tự, hơn nữa đôi bàn tay ôm lấy thắt lưng cậu cũng hơi run rẩy.
“Vì sợ mất em.” Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước để lái xe nhưng lại làm cho Thu Tư cảm nhận rõ ràng được tình ý trong lời nói của Tang Mặc Ngôn. Cũng vì thế tốc độ tim đập của Thu Tư cũng tăng nhanh hơn.
Không ngờ chủ đề này lại dẫn đến một kết quả nhạy cảm như thế, cho nên trầm mặc một hồi, Thu Tư vội chuyển đề tài: “Tôi đến công ty anh làm công việc gì?”
“Không cần khẩn trương, anh sẽ không để em 24 giờ đều ở trước mắt anh đâu.”
“…”
“Công việc của em là nhân viên văn thư. Chủ quản nơi đó sẽ nói nội dung công việc cho em. Những thứ em để lại ở công ty trước, Thiệu quản gia thu dọn cho em xong đã đưa đến văn phòng hiện tại của em.”
“Tôi biết rồi.” Tuy là vẫn không hài lòng với việc Tang Mặc Ngôn an bài tất cả, nhưng chuyện đã làm kết quả đã định, cậu cũng chẳng còn cách nào để thay đổi.
Tang Mặc Ngôn tiến xe vào bãi đỗ xe của một tòa cao ốc thương mại xa hoa, mở thang máy chuyên dụng của hắn đưa Thu Tư đi đến bộ công văn tầng 19. Thang máy vừa mới mở, điện thoại của Tang Mặc Ngôn vang lên đích đích…đích đích…
“Chủ tịch, hội nghị lúc 10 giờ còn 2 phút nữa bắt đầu. Chủ tịch của xí nghiệp La thị đã đến đây, xin hỏi ngài…”
“Ta sẽ đến đúng giờ.” Lời nói vừa dứt liền tắt điện thoại cầm trong tay đi, để vào trong túi.
“Em ra thang máy đi về bên tay trái đến văn phòng thứ hai chờ chủ quản bộ công văn. Hắn sẽ qua đó gặp em.”
“Không phải nên là tôi đi gặp ông ta sao?” Theo quy củ mà nói, không phải nên là cậu đi gặp cấp trên để báo cáo sao? Như thế nào lại ngược lại vậy?
“Vì em là phu nhân của anh.”
“Xin đừng có nêu ra cách xưng hô này.”
“Nhưng đó là sự thật, anh phải đi họp rồi.” Trước sau như một kéo Thu Tư lại, khẽ hôn nhẹ trên môi cậu một chút liền buông Thu Tư ra: “Thời gian nghỉ trưa, anh sẽ đón em cùng ăn.”
Thu Tư buồn bực ra khỏi thang máy, vừa quệt quệt đôi môi bị Tang Mặc Ngôn hôn, vừa giận dữ trừng mắt nhìn Tang Mặc Ngôn cho đến khi cánh cửa thang máy khép lại mới xoay người đi tìm văn phòng như lời Tang Mặc Ngôn nói.
Vừa mới đi vào nơi làm việc Thu Tư đã đờ ra sửng sốt một chút.
Nhìn Thu Tư đứng tại chỗ bất động, tất cả mọi người đang bận rộn công tác đều ngừng việc đang làm trên tay, khó hiểu nhìn chằm chằm vị ‘khách không mời mà đến’ này.
“Xin hỏi vị tiên sinh này, ngài đến tìm ai?”
“Tôi là nhân viên mới. Tôi là Triệu Thu Tư.”
Đối phương lễ phép mỉm cười một chút, nghiêng người thành một tư thế mời: “Chủ quản đã dặn dò, mời Triệu tiên sinh qua bên này.”
Thu Tư trả lời với một nụ cười: “Cảm ơn, phiền toái ngài. Về sau chúng ta là đồng nghiệp, ngài gọi tôi Tiểu Triệu là được rồi.”
Đối phương ăn mặc tương đối cẩn thận gọn gàng, không nghĩ tới tính tình lại thẳng thắn đến bất ngờ như vậy: “Được, xem ra hẳn là ta hơn cháu khoảng 30 tuổi, cháu gọi ta dì Lưu là được. Cháu chính là thanh niên sức sống đầu tiên của văn phòng chúng ta nha. Về sau cố làm việc thật tốt.”
“…” Quả nhiên…
“Cậu cũng không được cảm thấy mình thanh niên tuổi trẻ mà xem thường mấy ông bà già này. Tuy rằng bộ môn chúng ta đều là những ông già bà già hơn 50 tuổi nhưng năng lực làm việc của chúng ta không kém gì so với mấy người tuổi trẻ các cậu đâu.”
Bị hiểu lầm, Thu Tư ngay lập tức mở lời thanh mình: “Cháu không có ý này đâu.”
“Ha ha, ta biết. Tâm sự của đứa trẻ ngươi mọi chuyện đều khắc ở trên mặt. Ta chỉ cùng cháu nói đùa thôi. Tới rồi, chính là phòng này.”
“Cảm ơn dì Lưu.”
“Không cần khách khí như vậy. Ta đi trước.”
“Vâng.”
Nói tạm biệt dì Lưu, quan sát xung quanh một chút, Thu Tư liền thành thành thật thật ngồi ở sofa, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên
Đương Đương…Đương Đương.
“Mời vào!”
Cửa mở ra, một vị lão giả lớn tuổi đi vào. Nhìn rõ được, ông ấy chính là cấp trên của Thu Tư: “Chào ngài, ngài chính là Triệu tiên sinh phải không?”
“Chào ngài, là tôi. Ngài bảo tôi là Thu Tư hoặc A Thu được rồi.”
“Không dám, không dám. Với thân phận của ngài tôi làm sao có thể gọi tên được. Tôi chính là chủ quản bộ phận này, ngài gọi tôi là lão Lâm thì được rồi.”
Vẻ mặt khiêm tốn nhún nhường khiến Thu Tư thấy không được tự nhiên một chút nào cả: “Thân phận của tôi chính là nhân viên mới tới của bộ công văn, cho nên chủ quản Lâm không cần ‘chiếu cố’ như thế với tôi.” Nhấn mạnh vào hai chữ ‘chiếu cố’ hy vọng sẽ khiến đối phương không cần tiếp tục kiểu đa lễ này nữa.
“Nhưng ngài chính là phu nhân, làm sao tôi dám…”
Từ phu nhân này kích động thần kinh Thu Tư cho nên cậu tức giận tăng lớn âm lượng: “Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, tôi là nhân viên mới tới, là cấp dưới mới tới của ngài. Tôi gọi là Triệu Thu Tư.”
“Nhưng là…”
Biết chủ quản Lâm e ngại Tang Mặc Ngôn, nhưng cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này nên Thu Tư đành phải thất lễ nói chen vào lời chủ quản Lâm: “Xin hỏi công việc của tôi là gì?”
“Công việc của ngài nói chung rất đơn giản. Chỉ cần mỗi ngày theo lão Tề đến các bộ môn lấy văn kiện phân loại ra rồi giao cho Hác Thạch đi xử lý là được.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
Nhìn thấy Thu Tư không có dáng vẻ kiêu ngạo gì cả cho nên lời nói của chủ quản Lâm cũng thoải mái hơn: “Kì thật công việc này cũng không có đơn giản như tưởng tượng vậy đâu. Đến lúc nghỉ trưa tôi sẽ giới thiệu nhóm đồng nghiệp cho ngài nhận thức. Đầu tiên ngài làm quen một chút với hoàn cảnh nơi này trước đi, tôi ra ngoài trước.”
“Chờ một chút…Thân phận của tôi, ông có nói với các đồng nghiệp khác không?”
“Cứ yên tâm, chủ tịch đã dặn dò qua, không cho phép tôi nói với người khác, sợ ảnh hưởng đến công việc của ngài. Cho nên trong bộ môn này chỉ có tôi biết.”
“Cảm ơn ông.”
“Vậy tôi quay về văn phòng của mình để xử lý công việc.”
“Chủ quản Lâm, xin đợi một chút. Chỗ này không phải văn phòng của ngài sao?”
“Không phải. Nơi này là văn phòng của ngài. Văn phòng tôi ở bên cạnh.”
Không cần hỏi cũng biết đây là phúc lợi của địa vị ‘phu nhân’, cậu thở dài: “Chủ quản Lâm, tôi không thể giống những người như dì Lưu làm việc ở trong đại sảnh sao?”
“Chức vụ của ngài trong này là phó chủ quản, tôi có xem qua năng lực làm việc trước đây của ngài cho nên văn phòng này là phù hợp với ngài.”
“Nhưng tôi chưa từng làm việc này. Tôi sợ tôi không làm được.” Ở công ty cũ cậu chỉ làm một vài công tác nghiệp vụ. Công việc công văn cho đến bây giờ cậu cũng chưa từng chạm đến, thực sợ mình sẽ làm không tốt.
“Những thứ này là dựa vào học, dần dần sẽ được. Tôi đi ra ngoài trước.”
“Được, cảm ơn ngài.”
Sau khi Lâm chủ quản đi ra ngoài, Thu Tư đi đến trước bàn làm việc, nhìn thiết bị hoa lệ xung quanh, thở dài. Ở công ty cũ đến tận bây giờ cậu cũng không nghĩ mình sẽ được thăng chức. Nhưng hiện tại thật sự được thăng chức lại khiến mình không muốn tiếp nhận.
“Ai…” Làm sao bây giờ? Thật sự phải sống tiếp cuộc sống như thế này sao? Bị Tang Mặc Ngôn nắm trong tay cuộc sống của mình mỗi ngày, mà bản thân mình lại không có năng lực để thay đổi…
“Sao vậy? Không thoải mái sao?” Một bàn tay ấm áp đặt lên trán Thu Tư khiến cậu vừa mới ra khỏi cơn trầm tư liền hoảng sợ.
Vội vàng xoay người né tránh bàn tay vẫn còn đặt trên trán kia, cậu kinh ngạc nhìn chủ nhân bàn tay ấy: “Minh tiên sinh, sao anh lại ở trong này?”
“Không vui khi nhìn thấy tôi sao?” Thanh âm lãnh liệt vẫn trước sau như một, nhưng mà lại tăng thêm một phần ôn hòa.
“Không có.” Có hơi bị dọa thôi.
Hai tay khoanh trước ngực, Minh Nhược Phong vô cùng thoải mái dựa vào trước bàn làm việc của Thu Tư, giọng nói mang theo sự quan tâm hỏi: “Vừa rồi tại sao lại ngẩn người?”
“Không có việc gì, chỉ là có vài chuyện thôi.”
Lúc này, từ cửa có tiếng động vang lên, Tang Mặc Ngôn đẩy cửa vào. Nhìn thấy Minh Nhược Phong vốn không nên xuất hiện ở trong phòng, hắn nhíu mày không vui, thanh âm lạnh lùng nói: “Minh Nhược Phong, làm sao ngươi lại ở trong này?”
Đối phương hơi hơi nhếch khóe miệng, nhìn Tang Mặc Ngôn thế giao (thân nhau từ lâu) từ nhỏ đến lớn này nhưng nhiều năm rồi cũng không làm sao sống được với nhau: “Thư kí hẳn là đã nói với anh, tập đoàn Minh Phong chúng tôi sẽ có người nói chuyện về dự án hợp tác với anh vào buổi chiều.”
Nhìn thấy ánh mắt của Minh Nhược Phong, Tang Mặc Ngôn ôm lấy thắt lưng Thu Tư đầy vẻ chiếm hữu, hờ hững nói: “Vậy ngươi hẳn là nên đi tìm ta chứ không phải xuất hiện ở trong này.”
“Vì thời gian tôi hẹn là buổi chiều, chứ không phải bây giờ.”
Lời nói bới móc của đối phương khiến cánh tay của Tang Mặc Ngôn trên lưng áo của Thu Tư bất giác tăng thêm chút lực khiến Thu Tư có phần không thoải mái vặn vẹo một chút.
“Sao vậy? Không thoải mái sao?” Lời quan tâm đồng thanh cất lên làm đầu Thu Tư cũng đau theo. Từ khi có người đàn ông đầu tiên theo đuổi cậu, cậu đã biết, cho dù là đồng tính cũng phải có khoảng cách, nói cậu đa tâm cũng được, nhưng một Tang Mặc Ngôn đã làm cho cậu chịu không nổi, giờ thêm một Minh Nhược Phong nữa thì cậu hoàn toàn xong rồi.
“Tôi không sao.”
Tang Mặc Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn Minh Nhược Phong: “Vậy chiều gặp.” Nói xong liền kéo tay Thu Tư chuẩn bị đi ra ngoài.
Mà Thu Tư vốn thành thật đứng bên cạnh Tang Mặc Ngôn, đột nhiên giật mạnh bàn tay bị Tang Mặc Ngôn siết chặt. Hành động này chọc giận Tang Mặc Ngôn, trong đôi mắt lóe ra hàn ý lạnh băng.
Thu Tư cúi đầu xoa xoa cổ tay của mình không có chú ý đến biểu tình của Tang Mặc Ngôn, cho nên không hề e ngại nói: “Bên ngoài có nhiều đồng nghiệp thế, làm sao anh có thể cứ vậy mà kéo tôi đi ra ngoài?”
Nghe được Thu Tư giải thích, vẻ mặt của Tang Mặc Ngôn cũng nhu hòa hơn rất nhiều: “Họ đều đã ra ngoài làm việc rồi cho nên trong bộ này chỉ có anh và em, còn có Minh Nhược Phong nữa thôi.”
“Cho dù là như thế thì cũng không thể được.” Hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo, bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?
“Chúng ta đi ăn cơm.” Không chú ý đến Thu Tư vẫn vùng vẫy, Tang Mặc Ngôn cương quyết nắm lấy tay cậu đi ra ngoài.
“Anh…” Bị tay của đối phương kéo đi không thể vùng ra được, Thu Tư chỉ có thể mặc ý đi theo phía sau Tang Mặc Ngôn.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, tầm mắt của Minh Nhược Phong vẫn theo sát đằng sau, cho đến khi biến mất…
Ăn bữa trưa xong, lúc Thu Tư trở lại văn phòng thì còn gần 10’ nữa mới đến giờ vào làm. Cũng vừa lúc mọi người đi ăn cơm trở về. Chủ quản Lâm liền mượn thời cơ này để cho cậu và các đồng nghiệp khác quen biết nhau một chút.
“Chào cháu, chú là người phụ trách sắp xếp thư tín. Cháu gọi chú là chú Văn được rồi.” Giơ tay muốn bắt tay với Thu Tư nhưng lại bị chủ quản Lâm cắt ngang.
“Phó chủ quản Triệu đã từng đi du học ở Nhật Bản, cậu ấy dường như đã quen với phương thức chào hỏi bên đó rồi. Mặc dù đang trong giai đoạn thông giao quốc tế, người Nhật Bản cũng có thói quen bắt tay nhưng hôm nay chúng ta là chào mừng cậu ấy, để cho phó chủ quản Triệu thấy thoải mái tự nhiên một chút thì chúng ta cúi đầu chào đi, ha ha ha ha…” Tuy rằng lí do này có phần gượng ép nhưng so với việc bị chủ tịch giết thì còn tốt hơn.
“A?” Cậu đi du học khi nào vậy?
“Tiểu Triệu, cháu đi du học ở Nhật Bản, vậy tiếng Nhật của cháu nhất định rất giỏi. Có thời gian thì giúp đỡ chúng ta nha.” Chú Văn là một bác hơn 50 tuổi, có nụ cười rất hiền lành. Sau đó rất phối hợp với lời nói của chủ quản Lâm, cúi đầu khoảng 30° đến 45° chào: “Rất vui được quen biết cháu.”
Thu Tư cũng chào lại: “Cháu cũng rất vui có thể gia nhập vào đại gia đình này.” Câu này là những lời nói thật tâm. Từ nhỏ đến lớn cậu đều thích những ông, bác lớn tuổi, vì trong những ngày ở cô nhi viện, các ông, các bác dành cho cậu sự quan tâm nhiều nhất.
“Chú là Hác Thạch, cháu gọi chú Hác đi.” Giọng nói trầm, cũng cúi đầu biểu lộ chào đón Thu Tư.
Mà đồng nghiệp đứng bên cạnh chú Hác cũng cúi thắt lưng một chút, cười cười hiền lành với Thu Tư: “Chú là Tề Hoan, cháu gọi chú là chú Hoan nhé.”
Hai tay Thu Tư đặt thẳng theo đường chỉ quần, trên mặt khẽ mỉm cười, cúi người: “Chào chú Hác, chú Hoan.”
“Dì thì sẽ không giới thiệu nữa, lúc trước chúng ta đã quen rồi. Tiểu Triệu, rất vui khi cháu gia nhập nơi này.” Dì Lưu cũng cúi người chào đón Thu Tư.
“Cảm ơn, dì Lưu.”
“Trước kia cháu chưa từng làm những công việc về công văn, hy vọng những ngày cùng làm việc sau này cháu có chỗ nào không đúng, các cô chú nhất định phải nhắc nhở cho cháu biết.” Cậu rất thích sự thân thiện và hòa ái của mọi người. Đây cũng là việc từ khi cậu quen Tang Mặc Ngôn lâu đến vậy mà cảm kích hắn nhất.
Chú Hác cười vỗ vỗ bả vai Thu Tư: “Ha ha, đó là đương nhiên mà. Cháu cứ yên tâm đi. Kì thật rất nhiều người đều cho rằng công việc này rất đơn giản, thực ra công việc công văn mang tính chất chính sách vô cùng nghiêm túc bậc nhất đấy. Công việc có tính nghiệp vụ rất mạnh, chỉ cần cháu nghiêm túc thì cháu có thể làm tốt. Chàng trai, cố gắng lên!”
“Cảm ơn chú Hác, cháu sẽ cố gắng làm việc thật tốt!” Thu Tư tươi cười nhìn mọi người. Đã lâu cậu không có tiếp xúc với người khác, cảm giác cùng họ nói chuyện như thế này thật tốt.
Dì Lưu đứng bên cạnh chủ quản Lâm phát hiện ra sắc mặt ông càng ngày càng không tốt cho nên lo lắng hỏi: “Ông Lâm, ông làm sao vậy. Có phải không thoải mái không? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”
“Ha ha ha ha, tôi không sao, không có việc gì. Ha ha, mọi người nhanh tự giới thiệu đi, một lúc nữa là đến giờ làm việc rồi.” Vừa cười gượng vừa nhìn chằm chằm vào cánh tay chú Hác đang khoác lên bả vai Thu Tư. Tuy rằng chưa chắc chủ tịch đã biết nhưng nếu ngài ấy thật sự biết, vậy ông ta nhất định sẽ chết. Tưởng tượng đến khuôn mặt không giận mà có uy của tổng tài càng làm cho chủ quản Lâm bất giác rùng mình một chút.
Các đồng nghiệp còn lại cũng đều giới thiệu đơn giản về mình, sau đó cũng đều cúi đầu chào để tiếp đón Thu Tư. Biểu hiện cả nể này làm Thu Tư rất áy náy. Đáp lễ từng người lần lượt xong, cũng vừa vặn đến thời gian làm việc, mọi người lại bắt đầu công việc bận rộn của mình, mà chủ quản Lâm cũng sắp đặt một vài công việc cho Thu Tư. Một ngày cứ bận bịu như thế mà trôi qua.
Chìm vào công việc khiến thời gian trôi đi quá nhanh, cũng biết thêm rất nhiều điều phong phú. Thu Tư quen với công việc hiện có, cũng quen với việc ở chung cùng Tang Mặc Ngôn. Mỗi ngày ôm nhau mà ngủ cũng thành một việc ‘hiển nhiên là vậy’. Thói quen là một thứ đáng sợ nhưng từng bước kéo gần lại mối quan hệ giữa Thu Tư và Tang Mặc Ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.